Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 271




Anh chỉ có thể luôn miệng đảm bảo với sư phụ là mình nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, dỗ dành ông vui vẻ hồi lâu.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên mới hỏi: "Sư phụ, người có biết Sơn Hải Giới không?"  

"Không biết, Tu Chân Giới vô cùng rộng lớn, cũng cực kỳ huyền diệu. Nói thẳng ra thì thế giới này của các con chỉ là một tinh cầu nhỏ bé nằm trong Tu Chân Giới bao la. Mà thường thì trên tinh cầu đều ẩn giấu tiểu thiên thế giới, thậm chí là đại thiên thế giới (*). Ta đoán tên Tư Không Nguyên kia đến từ một tiểu thiên nào đó thuộc tinh cầu này của các con, hoặc là người của đại thiên thế giới.   

(*) Đại thiên thế giới còn gọi là tam thiên đại thiên thế giới do ba ngàn thế giới hợp thành. Theo đó thì: một ngàn tiểu thế giới hợp lại thành một tiểu thiên thế giới. Một ngàn tiểu thiên thế giới hợp lại thành một trung thiên thế giới. Một ngàn trung thiên thế giới hợp lại thành một đại thiên thế giới.  

Ôi dào, bây giờ con mới là tay mơ Luyện Khí kỳ tầng hai, biết những thứ này chẳng có lợi ích gì với con cả, thậm chí chỉ là thần thoại trong mắt con. Vi sư cảm thấy Tư Không Nguyên là người tu chân Kim Đan kỳ, cao hơn tu vi của con không biết bao nhiêu lần. Hắn có thể ra vào đại thiên tiểu thiên hoặc là thế giới bí cảnh, nhưng con không thể.  

Vì vậy con đừng nghĩ nhiều nữa, sau này có cơ duyên thì con thực hiện việc hắn giao phó cũng không muộn, không có cơ duyên thì đành chịu thôi, ai bảo hắn không nói cho con biết Sơn Hải Giới ở đâu chứ. Suy cho cùng cũng là do hắn hồ đồ không phải sao?"  

Vân Thiên Tà hờ hững nói, liên tục nhắc nhở Dương Bách Xuyên phải chăm chỉ tu luyện, đừng để ý đến chuyện khác.  

"Lão già chết tiệt, con đã nhận đồ của người ta, nếu không giúp người ta thì không tốt lắm đâu?" Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.  

"Con đúng là ngoan cố! Vậy con nói cho ta biết Sơn Hải Giới ở đâu? Con có biết không? Có thời gian rảnh rỗi thì thà con tu luyện còn hơn, đến khi tu vi cao ắt sẽ chạm đến một số bí mật." Vân Thiên Tà chất vấn Dương Bách Xuyên.  

"Hix, hình như người nói có lý. Thôi vậy, con không nghĩ nữa, đến lúc đó rồi tính tiếp." Dương Bách Xuyên gật đầu đáp lời.  

Sau đó anh tiếp tục xem hộp gỗ, phát hiện có một tấm lệnh phải không phải ngọc cũng chẳng phải sắt và một chiếc châm ngọc tinh xảo, chắc là bằng chứng mà Tư Không Nguyên bảo anh sau này đi Sơn Hải Giới thì đến thần cung Băng Tuyết tìm cô nương Hạ Thiền.  

Ngoài ra, trong hộp còn có ba hòn ngọc hình thoi, hai hòn to bằng nắm tay trẻ con, một hòn to bằng quả óc chó, thoạt nhìn giống ngọc nhưng trong suốt lấp lánh, bên trong có ánh sáng lấp lóe.  

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên cảm thấy trong đó có sóng linh khí mạnh mẽ tràn trề.  

Anh nhớ ra Tư Không Nguyên trong hình chiếu nói là có ba viên linh thạch, chắc là nó.  

Anh cầm một viên nhỏ nhất lên, đang định hỏi sư phụ linh thạch là thứ gì thì cánh tay trái bất chợt run lên, hình vẽ bình Càn Khôn bỗng nóng rực rồi phát ra ánh sáng.  

Đột nhiên viên linh thạch trên tay trái anh tỏa ra một luồng linh khí mạnh mẽ, linh khí men theo cánh tay chui vào bình Càn Khôn.  

Dương Bách Xuyên giật mình, rõ ràng linh thạch chứa linh khí mạnh mẽ là đồ tốt, nhưng linh khí dồi dào đã bị bình Càn Khôn hút mất.  

Anh còn tưởng là sư phụ ở bên trong bình Càn Khôn đang giở trò, lập tức mắng to: "Lão già chết tiệt, đồ của đồ đệ mà cũng cướp, người có biết xấu hổ không hả?"  

Sau khi Dương Bách Xuyên mắng xong, bầu không khí trở nên yên tĩnh vài giây, sau đó sư phụ Vân Thiên Tà nổi giận đùng đùng hét to: "Thằng nhóc khốn khiếp kia, mẹ kiếp vi sư là tàn hồn nguyên thần, con có cho ta tiên thạch ta cũng không hấp thu được chứ huống chi là một viên linh thạch cỏn con.