Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 50: Sự rối rắm của nàng




Cho đến một lúc lâu sau, quyền trượng trên tay tinh linh phát ra ánh sáng nhàn nhạt rồi từ từ biến mất, hai màu sắc khác thường trong cơ thể Hoa Nhược Thủy mới lui bước, từ hai bên cơ thể hắn chậm rãi truyền vào giường băng Hàn Ngọc ở phía dưới, cơn bệnh lâu năm này cuối cùng cũng hoàn toàn rời khỏi thân thể của hắn.

Nhưng mà, hai luồng khí này cũng đã ở trong cơ thể hắn suốt hai mươi năm, hôm nay chỉ một lần đã rút ra toàn bộ, cũng giống như một tòa nhà đã được xây dựng nhiều năm đột ngột mất đi hai cây cột trụ vững chắc, cái tòa nhà kia cũng sẽ hét lên rồi ngã gục.

Đạo lý cũng đều giống nhau, Hoa Nhược Thủy chẳng qua chỉ mới thoát khỏi sự hành hạ của hai luồng khí kia, nguy hiểm mà hắn gặp phải vẫn tồn tại như cũ.

Hai Tiểu Tinh Linh lập tức giống như quả cà bị nhiễm sương và quả bóng cao xu bị xì hơi, mềm yếu vô lực đứng ở bả vai của Lăng Tuyệt Trần, dựa vào quyền trượng trong tay để chống đỡ lấy thân thể nhỏ bé của mình. 

Lăng Tuyệt Trần giơ tay lên, mỗi tay đều nâng một Tiểu Tinh Linh lên đưa tới gần trước mắt: "Tốt lắm, Băng Nhi, Hỏa Nhi, cám ơn các ngươi, cực khổ rồi." Nếu không phải nhờ hai tiểu tử này, nàng dường như thật sự không có biện pháp.

Tiểu Tinh Linh cười nhạt, giống như lập tức lấy lại tinh thần: "Không có việc gì không có việc gì, Băng Nhi và Hỏa Nhi nghỉ ngơi một chút đều sẽ không sao rồi, chủ nhân không cần lo lắng!"

"Vậy các ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi!" Lăng Tuyệt Trần cười nhạt, thật ra thì nàng làm sao lại không biết, nếu như không phải vì tiêu hao rất nhiều pháp lực, hai tiểu tinh linh cũng sẽ không mệt mỏi kiệt sức như vậy rồi.

"Dạ!" Tiểu Tinh Linh gật đầu một cái, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng bàn tay của nàng xoay vòng, quay người lại liền biến mất không thấy tăm hơi.

Nhìn sắc mặt Lăng Tuyệt Trần đã hơi tái nhợt, Sở Dạ Phong liền tiến lên, đỡ nàng ngồi xuống một bên nhuyễn tháp ở phía trước, một tay đỡ ở phía sau lưng của nàng, chậm rãi đưa Huyền Khí của mình vào, điều hòa nhịp thở rối loạn ở vùng đan điền của nàng.

Cho đến khi vùng đan điền của nàng khôi phục bình thường, sắc mặt Lăng Tuyệt Trần cũng chuyển biến tốt hơn một chút, lúc này hắn mới thu tay lại, cau mày nhìn lông mi nàng khẽ run: "Sao rồi, khá hơn chút nào không?" Tinh Linh và chủ nhân đều cùng chung một nhịp thở, tinh linh đã trở nên như vậy, chủ nhân hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng.

"Cám ơn, tốt hơn nhiều rồi." Lăng Tuyệt Trần mở hai mắt ra, nhìn Sở Dạ Phong có chút suy yếu mỉm cười.

Từng giọt mồ hôi trên trán Hoa Nhược Thủy dần dần biến mất, hắn dựa vào cây cột ở cạnh giường chậm rãi ngã xuống, Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, mặc kệ tất cả, vội vàng đứng dậy, chạy tới đỡ Hoa Nhược Thủy, tỉ mỉ giúp hắn mặc quần áo thật tử tế.

Nhìn cánh tay trống không còn chưa kịp thu lại, Sở Dạ Phong rũ mắt cười khổ.

Sau khi bổ trí ổn thỏa mọi thứ giúp Hoa Nhược Thủy, Lăng Tuyệt Trần nâng ống tay áo lên đang muốn lau đi mồ hôi trên trán, đột nhiên, một chiếc khăn gấm đưa tới trước mặt của nàng, ngẩng đầu lền vừa nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Sở Dạ Phong liền giật mình.

"Cho mội!" Sở Dạ Phong vốn dĩ đã có chút không tự nhiên, nhìn thấy nàng lại càng không khỏi nổi đóa, một tay cầm khăn gấm nhét vào trong tay nàng sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lăng Tuyệt Trần ngây người nhìn theo bóng lưng của hắn, cúi đầu nhìn chiếc khăn gấm hình vuông ở trong tay, thế nhưng lại nở nụ cười nhàn nhạt.

Vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ rực rỡ đang đứng dựa vào bên dưới tàng cây. Hai tay ôm ngực cúi đầu trầm tư, vạt áo màu đỏ thêu viền màu vàng kim theo làn gió nhẹ lướt qua, khẽ tung bay. Hoa văn màu vàng thêu trên đôi giày bằng gấm màu đỏ, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

Đứng ở góc độ này, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, cằm thon tinh tế, còn có đôi lông mi cong vút vểnh lên giống như chỉ ở thiếu nữ mới có. 

Nâng bước xuống bậc thềm, đi tới bên cạnh hắn nói khẽ: "Đang suy nghĩ gì vậy?" Lần đầu tiên, giọng nói của nàng lại có thể dịu dàng như thế.

"Ách." Sở Dạ Phong hồi hồn, kinh ngạc nhìn nàng, trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói kia, hắn còn tưởng rằng không phải là nàng. Tránh né câu hỏi của nàng, liếc nhìn cửa phòng vẫn đang đóng kín: "Khi nào hắn sẽ tỉnh?"

Lăng Tuyệt Trần xoay người dựa vào một bên thân cây ở sau lưng hắn  lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết, huynh ấy còn cần một loại dược liệu."

"Muội phải đi hái thuốc sao?" Sở Dạ Phong buông cánh tay xuống, xoay người nhìn thẳng vào tròng mắt của nàng.

Gật đầu một cái: "Ừ, loại thuốc kia chỉ sinh trưởng ở nơi cực kỳ ẩm ướt tối tăm."

"Ta và muội cùng đi!" Sở Dạ Phong bật thốt lên, chẳng qua là không muốn chỉ có thể ở đây lo lắng.

"Nhưng mà, Hoa Nhược Thủy cần phải có người chăm sóc." Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu, kiên định nhìn hắn.

"Ở nơi này hắn có rất nhiều người, bọn họ đều có thể." Hắn cũng không muốn ở lại chỗ này, hắn muốn đi cùng với nàng, bởi vì ở bên trong rừng cây ẩm ướt sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

"Ngộ nhỡ đều là người giống như Ngọc Liên Nhi kia, thì phải làm thế nào? Những người khác ta đều không yên tâm!" Nhìn vào ánh mắt của hắn, mang theo một chút cầu khẩn, thật ra thì nàng cũng rất yếu đuối, nhưng một tia sáng kia đột nhiên lóe lên trong mắt, cũng chính là vì nam tử trước mặt.

Những người khác ta đều không yên tâm!

Một câu nói chặn đứng Sở Dạ Phong không phản bác được gì, nàng nói như vậy, là tin tưởng hắn, hắn làm sao có thể cự tuyệt đây?

"Ta sẽ chú ý an toàn." Nhìn sắc mặt của Sở Dạ Phong, nàng biết, hắn đồng ý. Vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó liền xoay người rời đi, hiện tại thời gian rất quan trọng, chuyến đi này cũng không biết phải cần bao lâu mới có thể tìm được, cho nên mỗi một phút mỗi một giây đều phải nắm chặt.

"Đi về phía Tây Nam có một rừng cây, nơi đó tương đối ẩm ướt, nhưng mà ba mặt rừng cây đều là vách đá." Sở Dạ Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, lên tiếng nhắc nhở.

Khẽ dừng bước, thế nhưng vẫn không hề quay đầu lại: "Được, ta biết rồi." Nói xong, liền tiếp tục đi về phía ngoài sân.

"Còn nữa, nhớ chú ý an toàn!"

Nhưng mà, khi vượt qua khỏi cổng vòm thì nàng biết, bước chân của nàng đang khẽ run. Cho đến khi biến mất ở khúc quẹo, lúc này mới dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn khoảng sân bị ngăn cách bởi một bức tường, hốc mắt ẩm ướt.

Thật xin lỗi, nếu như không có trí nhớ của kiếp trước, nhưng mà không có nếu như!

Khẽ nhắm mắt lại, đem chút ẩm ướt kia ép quay trở lại hốc mắt, dứt khoát xoay người rời đi.

Cách một bức tường thật dày, hai người đều cùng nhìn về phương hướng của nhau, có lo lắng, có quan tâm, còn có không thể buông •••••• có lẽ, tất cả đều có.