Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 52: Là hắn!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thủy Nhi?

Lăng Tuyệt Trần khiếp sợ nhìn Dạ Minh: "Ngươi, ngươi chính là sư phụ của Hoa Nhược Thủy?!"

"Hóa ra ngươi cũng đã biết rồi, đúng vậy, ta chính là sư phụ của hắn." Trái lại Dạ Minh không có một chút kinh ngạc.

"Thì ra là ngươi, ngươi không phải là sư phụ của hắn sao? Tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm nhìn hắn chịu hết mọi hành hạ chứ?" Lăng Tuyệt Trần giận dữ mắng mỏ, trong lòng không khỏi nổi nóng.

"Nếu như không nhẫn tâm, vậy ta làm sao lại có thể hạ độc hắn chứ, thì ra ngươi cũng không phải là thông minh như vậy." Lời nói này không hề có một chút kiêng dè nào cả.

"Cái gì, tình trạng Hoa Nhược Thủy như thế, lại là do ngươi hạ độc, chứ không phải là do di chứng của Huyền, Kiếm song tu sao?" Trong lòng Lăng Tuyệt Trần không khỏi lạnh đi mấy phần, trong mắt cũng lập tức trở nên lạnh hơn.

Ngay sau đó, liền nắm chặt Minh Tôn Kiếm trong tay, thân kiếm màu tím khẽ lay động, Huyền Khí màu tím vây quanh thân kiếm rục rịch ngóc đầu dậy.

Nhìn bộ dáng vận sức chờ phát động kia của Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt Dạ Minh bỗng lóe lên, tay cầm tiên thảo giấu ra sau lưng, trên mặt cũng thu lại vẻ cợt nhả, lúc đối mặt nàng, hắn tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.

Bởi vì dòng chuyển động của Huyền Khí, tóc dài tung bay, vạt áo múa lượn, ánh mắt lạnh như băng thoáng qua một tia giết chóc, là màu đỏ tươi của sự giết chóc. 

Dạ Minh lui về phía sau một bước, trên người lập tức có một luồng khí màu đen chuyển động, thổi bay chiếc áo choàng trên đầu, ngay tức khắc, tóc đen mềm mại bị rối tung, theo gió mà múa lượn. Tay phải chậm rãi hướng về phía trước, một luồng Huyền Khí màu đen tụ lại ở lòng bàn tay, nhanh chóng xoay tròn vận sức chờ phát động.

Tay phải cầm kiếm, chắp ở sau lưng, lòng bàn tay trái hướng ra phía trước, một luồng Huyền Khí màu tím đậm chậm rãi tụ lại ở lòng bàn tay.

Hai người đồng thời lật cổ tay lại, ngay sau đó lòng bàn tay đẩy ra ngoài hướng về phía đối phương, hai luồng Huyền Khí kéo thành cái đuôi thật dài, khoảng cách càng ngày càng gần, hợp lại tại cùng một chỗ, nhưng mỗi bên lại đều đối chọi gay gắt không chịu lui về phía sau. Ngay tức khắc ‘ ầm ’ một tiếng vang thật lớn, hai luồng Huyền Khí va vào nhau, lúc này ngang hàng ngang sức, tia lửa bắn ra khắp bốn phía chung quanh.

Nhìn Dạ Minh tay không tấc sắt, đôi mắt hơi rũ xuống, nhưng vẫn thu lại Minh Tôn Kiếm trong tay.

Dạ Minh thấy vậy, khẽ nhíu mày, xem ra nàng vẫn không hề thay đổi.

Hai tay hướng ra phía ngoài, nửa chu vi phần vòng quanh thân thể, trong khoảng thời gian ngắn, lấy Lăng Tuyệt Trần làm trung tâm, bốn phía xuất hiện rất nhiều hơi nước.

Cách hơi nước, Dạ Minh căn bản cũng không thể bổ nhào về phía trước bắt được thân thể thật sự của nàng, hơi nheo mắt lại, hai tay đặt song song trước ngực, lòng bàn tay đối ngược nhau, ngay sau đó nhanh chóng xoay ngược lại, luồng khi màu đen kia càng lúc càng lớn, lui về phía sau một bước, nghiêng nửa người, sau đó đẩy mạnh về hướng hơi nước ở phía trước.

Cách hơi nước, nhìn thấy luồng khí kia đang nhanh chóng đánh tới, khẽ nhếch miệng, hai tay đan chéo nhau, trong vòng nửa chu vi quanh thân thể nàng, chỉ thấy ánh sáng của hơi nước vây quanh nàng từ từ biến mất.

Nhìn thấy cử động này của nàng, Dạ Minh kinh ngạc không dứt, chỉ là hơi ngẩn người một chút, sau đó không kịp nghĩ nhiều, vung tay lên, cố gắng khống chế luồng khí hắc ám kia, nhưng Huyền Khí hắn mới đánh ra ngoài, một chiêu đó gần như là toàn lực của hắn, muốn khống chế cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng mà, hắn lại cắn răng kiên trì, mặc dù như vậy hắn sẽ bị cắn trả.

Ngay lúc Huyền Khí hắc ám sắp chạm tới trước mặt Lăng Tuyệt Trần thì đột nhiên thay đổi hướng chuyển động, bất ngờ đánh úp về phía  vách đá ở sau lưng Lăng Tuyệt Trần, ầm  một tiếng, vách đá nhỏ hẹp kia lập tức rơi xuống, nhưng mà rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng động nào nữa, có thể thấy được vách đá này sâu không thấy đáy đến cỡ nào.

Dạ Minh hơi thả lỏng, một tay xoa nhẹ lồng ngực đang nhói đau, cắn chặt răng, âm thầm nuốt xuống một ngụm máu tanh ngai ngái. Đột nhiên, hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, bất ngờ ngẩng đầu lên.

Nhưng mà, không đợi hắn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy nàng duỗi thẳng hai tay, đan vào nhau, chỉ thấy hai dòng nước nhanh chóng đánh úp về phía Dạ Minh đang đứng bất động xoa ngực, Dạ Minh phải chịu đựng sự cắn trả ở bên trong cho nên còn chưa kịp phản ứng, thì bốn phía quanh thân thể đều đã bị hai dòng nước kia bao vây, nước chảy ở bốn phía quanh hắn, đều có phương hướng đối lập với nhau.

Lăng Tuyệt Trần cau mày, bàn tay xuôi ở bên người nắm lại thật chặt, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề thu lại sức mạnh của mình. Nàng chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc với một chút ảo giác ở trong lòng, hắn cũng không hề có ý định muốn đối phó nàng. Không nên trách nàng hèn hạ sử dụng cách thức lừa gạt, vào lúc cực kỳ đặc biệt thì cũng phải cực kỳ thủ đoạn. 

Một cơn đau tê tâm phế liệt truyền đến, cỗ mùi vị ngai ngái trong miệng vừa mới bị ép xuống kia liền bị kích thích thêm lần nữa, phụt, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, dọc theo mặt nạ của hắn, từ cằm chảy xuống bộ y phục bằng gấm màu đen, ngay lập tức màu đỏ bị màu đen nuốt mất, cũng không thể nhìn ra một chút dấu vết nào nữa.

Hắn •••••• ánh mắt lóe lên, nhưng khi nhìn thấy gốc cây tiên thảo kỳ lạ hiếm có trong tay hắn, nàng vẫn tiếp tục lựa chọn tấn công. Cánh tay thon dài mở rộng ra, sương mù màu lam lạnh như băng ngưng tự ở lòng bàn tay, âm thầm dùng sức một chút. Một luồng khí vô hình đánh trúng lồng ngực của Dạ Minh.

Tròng mắt rũ xuống thoáng hiện lên một điều gì đó, khóe miệng khổ sở nhếch lên, thân thể theo quán tính lui về phía sau, một loại cảm giác tê cứng truyền đến, khẽ buông tay, bởi vì hắn nhanh chóng lui về phía sau, Linh Tiên Thảo trong tay lập tức bay ra ngoài. Rầm, thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, ma sát với mặt đất trượt ra xa nhiều trượng, lúc này mới ngừng lại.

"Linh Tiên Thảo!" Lăng Tuyệt Trần hét lên, nhìn Linh Tiên Thảo bay ra ngoài, lập tức điểm nhẹ mũi chân tung người nhảy một cái, Lăng Tuyệt Trần nắm chặt gốc cây kia ở trong tay, nàng đã lấy được! Nhưng nàng hình như có chút hả hê vênh váo rồi, sắc mặt trở nên rét lạnh, đợi đến lúc hồi thần thì thân thể của nàng đã nhanh chóng rơi xuống.

Dải lụa dài ở dưới ống tay áo lập tức bay ra, bám vào trên vách đá dựng đứng ở bên cạnh thật chặt, lúc này thân hình đang rơi xuống mới dừng lại.

Tiếng rít gào của lưỡi dao sắc bén trong gió truyền tới, trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng mà cũng không kịp đợi nàng đưa ra quyết định, dải lụa dài đã theo đó mà đứt đoạn, ngẩng đầu, nhìn nam tử kia đang đứng ở bên vách đá nhếch miệng cười lạnh. Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười khổ, hóa ra, hắn cũng không phải là ••••••

Dạ Minh lạnh lùng nhìn Lăng Tuyệt Trần từ từ biến mất, ánh mắt lóe lên, cuối cùng cũng chỉ giơ tay lên, xoa nhẹ lồng ngực vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo của mình. ( TLT: ta shock  cry , ta còn tưởng anh ấy là người thâm tình không ngờ lại hiểm độc như thế! Đúng là không thể dễ dàng tin người mà!  no )

Một tên nam tử xuất hiện ở sau lưng Dạ Minh, ngẩng đầu, giữa lông mày tràn ngập một loại tâm tư không thể thấy rõ.

Lúc này Dạ Minh mới quay đầu lại, lặng lẽ nhìn nam tử kia, khẽ cúi đầu, nam tử kia cau mày gật đầu, vén vạt áo lên, thân hình đã nhanh chóng đứng ở giữa không trung, thứ mà hắn đạp ở dưới chân, lại là một thanh kiếm còn cao lớn hơn so với nam tử kia, người này dĩ nhiên cũng chính là Ngự Kiếm Phi Hành trong lời đồn!

Nam tử được gọi là Ngự Kiếm Phi Hành nhanh chóng rời đi, cả vách núi chỉ còn lại một bóng đen trơ trọi lẻ loi, ánh mắt nhìn về phía trước một lúc thật lâu.