Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 59: Nguyệt Ma




Một năm kia không rõ là thuộc niên đại nào, tổ mẫu của hắn sanh hạ hai người con trai, nhưng kỳ tích chính là, hai nam hài này đều cùng sống sót, hơn nữa còn sống chung với nhau rất tốt, không có tranh đoạt không có tranh cãi ầm ĩ cũng không có trở mặt, thật sự là chung sống rất hòa thuận. Có lẽ đây chính là do ông trời đã định sẵn, khi có một kỳ tích xuất hiện thì nhất định đồng thời cũng sẽ có một đại sự liên quan xuất hiện.

"Bởi vì phụ thân của ta và thúc thúc là một đôi huynh đệ kỳ tích duy nhất còn sống sót trong gia tộc chúng ta, cho nên, vì hy vọng bọn họ đều có thể khỏe mạnh lớn lên, tổ mẫu ta lấy danh nghĩa học hỏi thêm cái mới để đưa thúc thúc đi, ở bên ngoài người gặp được tiểu sư muội của người, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua mười mấy năm đầu. Vốn dĩ, tất cả đều bình an vô sự, cũng coi như rất yên bình. Nhưng có một ngày,  tổ mẫu qua đời, phụ thân bèn đi thăm thúc thúc, nhưng chưa từng nghĩ tới, ở nơi này, người sẽ cùng với sư muội của thúc thúc vừa gặp đã yêu. Nhưng thúc thúc rất yêu sư muội của người, cho nên không muốn về đảo, phụ thân liền một mình rời đi."

Một ngày kia, Tiểu Ngôn đi tìm hắn từ biệt.

"Tiểu Ngôn, sau này vẫn còn quay lại tìm ta sao?" Nam tử trẻ tuổi anh tuấn nhìn cô gái trước mắt đang thẹn thùng nhưng lại có vẻ thờ ơ mọi thứ xung quanh, khẽ cau mày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không muốn suy nghĩ nhiều.

Cô gái giống như đã thật sự đi vào cõi thần tiên, không hề để ý tới lời nói của nam tử, nam tử hơi mím môi, dùng sức xoay bả vai của cô gái lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cô gái tên là Tiểu Ngôn đương nhiên không kịp phản ứng, tò mò trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn nam tử: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?" Ánh mắt ngây thơ đầy vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ nàng không biết vẻ mặt như vậy sẽ kích thích thú tính của nam nhân bộc phát hay sao? Nghĩ tới đó nam tử liền than nhẹ, hôn xuống đôi môi anh đào của cô gái, cảm giác được sự mềm mại xa lạ, bản tính của nam tử bị kích thích, động tác cũng theo đó bắt đầu trở nên mê loạn.

Tiểu Ngôn giật mình không thể tin được đồng thời có một chút căm ghét, mọi suy tính cân nhắc trong não đều đổ vỡ, không kịp suy nghĩ nhiều liền giơ tay lên tát một cái. Một tiếng ‘ Bốp ’ thanh thúy, thành công ngăn cản việc làm xấu xa của nam tử, nhưng lại hoàn toàn làm rối loạn trật tự vốn có. Nam tử dường như bị một tát này đánh thức, không tin nổi bản thân lại có thể làm như thế, không khỏi hoảng hồn, nắm chặt bả vai của Tiểu Ngôn: "Tiểu Ngôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi, huynh thật sự là không phải là  ••••••"

‘ lách tách lách tách ’ từ hốc mắt của cô gái chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, đáy mắt hàm chứa sự tuyệt vọng không thể tin tưởng: "Sư huynh, làm sao huynh có thể làm vậy chứ?" Cô gái giận dữ trách mắng, sau đó che miệng chạy đi.

Nam tử sững sờ nhìn theo bóng lưng Tiểu Ngôn, sau đó hung hăng tát mình một cái, hắn đang làm cái gì vậy, tại sao có thể xâm phạm nàng chứ?

Từ sau lần đó, hắn không còn gặp lại cô gái, ngay cả những địa phương nàng có thể xuất hiện cũng không thể gặp lại nàng, cho nên, hắn đã nản chí.

"Sư muội mà mình để ý, trong lòng lại luôn nhớ tới nam tử chỉ mới gặp mặt có một lần kia. Sau đó, Tiểu Ngôn rời đi, không còn gặp lại thúc thúc nữa, thúc thúc ở bên ngoài nản lòng thoái chí liền trở về trong đảo. Ngày đó lúc người trở lại, vừa đúng lúc chứng kiến đám cưới của cha ta và mẹ ta, vốn dĩ ngày đó nên là song hỉ lâm môn, nhưng có lẽ là người không nghĩ tới, tân nương lại chính là Tiểu Ngôn, là ngày đó lúc phụ thân đi thăm thúc thúc, nàng vừa gặp liền thích! Có lẽ chính là bởi vì ngày đó, tất cả mọi thứ đều đột ngột thay đổi. Đến cuối cùng xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết, ngày đó thúc thúc đã phá hủy toàn bộ Quang Ảnh thành đô, phụ thân bất đắc dĩ phải ra tay, đả thương thúc thúc, thúc thúc chỉ lưu lại một câu tàn nhẫn sau đó liền rời đi." Nét mặt Tiêu Vũ Cô có chút khổ sở, giống như chuyện đang nhớ tới khiến cho hắn rất đau lòng. Hóa ra, nhân từ đối với kẻ địch chính là cực kỳ tàn nhẫn đối với chính mình, cũng bởi vì ngày đó phụ thân nhân từ nương tay mới dẫn đến kết cục nhà mình bị phá, người thì chết.

Tại sao chỉ vì ngươi là trưởng tử, Ảnh Vương là của ngươi, Tiểu Ngôn cũng là của ngươi, ta không phục! Ta nhất định khiến cho ngươi nhà tan cửa nát!

Một câu nói kia, giống như cho đến nay vẫn còn tồn tại vẫn còn vang vọng khắp cái cung điện này, nét mặt đáng sợ như vậy, ánh mắt dữ tợn tàn nhẫn như vậy, đã trở thành cơn ác mộng trong khắp thiên hạ.

"Nhưng mà tháng ngày yên bình, cũng không kéo dài được quá chín tháng, thúc thúc trở lại! Con ngươi trong mắt hắn đã biến thành màu đỏ, tóc trắng, ngay cả da cũng trắng, trắng đến đáng sợ, cho nên phụ thân liền cho rằng hắn đã luyện tà công. Hắn hẹn phụ thân tỷ thí ở bờ biển ngoài thành. Trận tỷ thí ấy, không có ai trông thấy, chỉ là tới sau đó mới phát hiện một vùng biển kia, không hiểu sao chiều rộng ở bốn phía đều tăng lên mấy cây số. Ngày đó cha của ta đi ra ngoài cũng chưa từng trở về, mà hắn cũng bị trọng thương rơi xuống biển chẳng biết đi đâu. Mẫu thân của ta bởi vì đau lòng quá độ, thai khí chịu ảnh hưởng nên mới sinh non, sanh ra ba huynh đệ chúng ta, lúc này mới kiên cường kéo dài sinh mệnh của mình." Thanh âm của hắn đang run rẩy, bởi vì trong chuyện xưa, cha mẹ hắn huynh đệ hắn đều đã rời đi.

"Một năm sau, hắn trở lại lần nữa, hắn muốn trở lại mang theo mẫu thân đi, nhưng mẫu thân không muốn, vì thế giữa hai người xảy ra tranh chấp, vì thế từ tự vệ, hai người ra tay đánh nhau, mẫu thân dùng cây trâm gỗ có chất liệu đặc biệt ở trong tay đâm vào ngực của hắn, lần đó hoàn toàn kích phát ma tính của hắn, hắn liền giết, giết chết mẫu thân!" Vốn cho rằng mẫu thân của hắn là ngoại lệ, sẽ không phải chịu sự nguyền rủa, nhưng vẫn là chạy không thoát được vận mệnh an bài, ở trước mắt vận mệnh, không có ngoại lệ!

"Hắn nhìn thấy trong tay mình dính đầy máu tươi của mẫu thân ta, liền nổi điên rồi chạy trốn, mà chúng ta chính vì nhờ vậy mới nhặt lại được một cái mạng." Bật cười tự giễu, hắn nên nói là may mắn sao? Bởi vì hắn ta giết chết mẫu thân của bọn họ, cho nên mới bảo vệ được tính mạng của hắn.

"Sau đó, hắn liền thành lập Nguyệt Ma Giáo sao?" Lăng Tuyệt Trần cau mày, vì không muốn hắn nói thêm gì nữa, nên không thể làm gì khác hơn là lên tiếng cắt đứt.

Khẽ lắc đầu: "Không, từ sau lúc đó, hắn trở nên rất chán nản, cả ngày mượn rượu tiêu sầu, toàn thân không khác phế vật."

"Vậy, Nguyệt Ma Giáo là từ đâu mà đến?" Đã chán nản như vậy, làm sao lại đi thành lập một Nguyệt Ma Giáo  đáng sợ như vậy. 

"Chúng ta cũng không biết, chỉ trong vòng một đêm, Nguyệt Ma Giáo thần bí nổi lên, bắt đầu điên cuồng chém giết, chém giết bất kỳ người nào bọn họ nhìn thấy. Đặc biệt là nam tử, khoảng thời gian đó ai ai cũng đều trải qua tháng ngày run sợ trong lòng. Tại ngày tụ họp, Giáo Chủ của Nguyệt Ma Giáo hiện thân, cơ hồ giết sạch toàn bộ người trong thành, thế mới biết, cuồng ma này chính là Nhị gia —— Tiêu Mạc Hằng của Quang Ảnh Thần Đảo chúng ta. Tất cả, đều là bởi vì sơ sót của Quang Ảnh Thần Đảo ta, mới có thể dẫn đến Đại Lục yên bình này gặp phải thiên địa đại nạn." Tiêu Vũ Cô cúi đầu, trong con ngươi xẹt qua một tia khổ sở.

"Những chuyện này đều không liên quan tới huynh, không thể trách huynh! Thần và ma, đều là do suy nghĩ chấp niệm trong trong lòng mỗi người." Một tay khoác lên bờ vai của hắn, không phải là lỗi của hắn, không cần thiết tự trách.

Khổ sở ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Không, muội không thể hiểu, ngay từ lúc ban đầu, nếu như mà ta có thể ra tay, dùng Thánh Vật trên đảo thì có thể chế phục và tiêu diệt hắn, nhưng mà, ta nhất thời sơ sót, để cho hắn tìm được chỗ sơ hở, Thánh Vật bị hủy, cũng không ai có thể chế phục hắn, cùng hắn đối kháng được nữa."

Lăng Tuyệt Trần cau mày: "Đây chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao." Người lợi hại như vậy, một khi Trùng sinh, có thể nào không khiến cho người ta lo lắng.

"Không, không phải là thiên hạ vô địch, ít nhất còn có Thánh Nữ, Thánh Nữ chính là khắc tinh lớn nhất của hắn! Nhưng mà, trong cuộc đại chiến Thần Ma lần đó, dù Thánh Nữ đã hy sinh chính mình, nhưng cũng chỉ có thể phong ấn hắn hai mươi vạn năm." Nói tới đây, hắn liền kích động, kích động nhìn Lăng Tuyệt Trần.

Thánh Nữ, lại là Thánh Nữ! Gái ế danh xứng với thực!

Ngẩng đầu lên đối diện với con ngươi trong mắt hắn, mấp máy môi: "Thật xin lỗi, ta ••••••" nàng thật sự không muốn làm người vĩ đại gì cả, chỉ muốn an tĩnh trải qua một đời. Dạ của nàng đã không có ở đây, không có ý nghĩa gì cả, cứ như vậy kết thúc cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

Trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu: "Chuyện không liên quan tới muội, người đời không có quyền đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên trên người của muội." Lúc đầu, cũng là vì hắn, nàng mới có thể nghĩa vô phản cố[1] rời đi như vậy, một lòng chỉ vì trở thành Thánh Nữ trong miệng người đời, không phải là vì sự sùng bái của người đời, mà chỉ là vì một câu nói của hắn: tâm nguyện lớn nhất của ta, là có người có thể tiêu diệt Nguyệt Ma!

[1]: làm việc nghĩa không chùn bước. 

Nếu như có thể ích kỷ, hắn thật không muốn nàng đi, Thánh nữ được tôn sùng, nhưng cũng phải chịu sự cô độc.

"Ha ha ha, ta cũng không vĩ đại, ngược lại, ta chỉ muốn yên bình, yên bình sống hết một đời, bất luận cả đời này là dài hay là ngắn." Cúi đầu, tròng mắt hơi lóe lên, không ai có thể biết được, bàn tay ở dưới cánh tay áo, không nhịn được mơn trớn một khối ngọc bội lạnh như băng. Có lẽ nàng cũng đang do dự, cũng đang đấu tranh.

"Đúng vậy, cuộc sống yên bình, mới là hạnh phúc nhất." Tiêu Vũ Cô khẽ thở dài một cái, nhìn theo bóng lưng của nàng, hi vọng, nàng cả đời đều có thể bình thản như vậy.

"Muội có biết, tại sao muội lại tới nơi này không?" Hắn cảm thấy, rất nhiều chuyện gạt nàng, đối với nàng đều rất không công bằng.

"Ngươi biết sao?" Đột nhiên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn.

Đứng dậy, sóng vai với nàng: "Ngày muội tới, chính là ngày Thất Tinh Phủng Nguyệt khó gặp, ngày đó cũng là ngày Thánh Nữ ra đời, đồng thời cũng là thời điểm sinh mệnh yếu ớt nhất, trong ngày đó chỉ cần giết được muội, như vậy Thánh Nữ cũng sẽ không thể luân hồi chuyển thế!"

"Cho nên?"  Lăng Tuyệt Trần khẽ rũ mắt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nàng gần như có thể đem tất cả chuyện này xâu chuỗi lại cùng một chỗ.

"Cho nên, ngày đó, muội là sống hay chết, đều phải xem tạo hóa của muội, người của Nguyệt Ma Giáo, tại ngày đó đã có an bài sẵn, chính là muốn muội hoàn toàn biến mất, thật không nghĩ đến lại tự chuốc lấy thất bại khiến cho muội Trọng Sinh lần nữa." Đáy mắt thoáng hiện lên một vầng sáng rất đậm rất đậm, sự kiện kia, có thể nói tất cả mọi người đều tham dự, bao gồm chính hắn.

"Huynh muốn nói, Phượng chính là người của  Nguyệt Ma Giáo ẩn núp ở bên cạnh ta!" Nàng vĩnh viễn đều nhớ rõ, ngày đó nam tử muốn tính mạng của nàng, đã từng, là người cộng tác tốt nhất.

Gật đầu một cái: "Đúng vậy, hắn chính là người của Nguyệt Ma Giáo, có lẽ muội cũng đã gặp qua!" Tròng mắt rũ xuống, thoáng qua một tia áy náy, thật xin lỗi, nếu như có thể, ta không muốn giấu giếm nàng điều gì nữa, nhưng mà, một khi nói cho nàng biết toàn bộ mọi chuyện, như vậy hắn hy sinh nhiều như vậy, coi như uổng phí. Thật xin lỗi, hồng nhan tri kỷ của ta.

"Ý của ngươi là, hắn cũng còn sống, hơn nữa vẫn luôn biết đến sự tồn tại của ta?!" Không trách được, những sát thủ ảnh tử kia lại ra tay tàn nhẫn với nàng như vậy, không trách được trận tỷ võ với Lăng Mặc Phỉ lần đó, bọn họ cũng đã sớm có an bài, chính là vì muốn lấy ra mũi tên kia từ trên người của nàng!

"Đúng vậy, hơn nữa tên của hắn, ngươi cũng biết •••••" chuyện hắn có thể nói, cũng chỉ có như vậy.

"Cái gì? Hắn ••••• dĩ nhiên chính là hắn!" Lăng Tuyệt Trần khiếp sợ ngẩng đầu: "Ha ha ha ha ha, như vậy hắn ngược lại thật rất biết giả bộ!" Không nhịn được ngửa đầu cười to, cười ra nước mắt, hóa ra, hắn vẫn luôn muốn đưa nàng vào chỗ chết như vậy. Nhưng mà, trong đầu lại không khỏi phân tích suy tính nhiều một chút, nàng cần phải tỉnh táo suy nghĩ một chút, nàng nên bình tĩnh sao? Hắn phá hủy Dạ của nàng, nàng có thể bình tĩnh sao.

_________________