Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 67: Vực dậy y thuật (hai)




"Cô nương, thuốc đã được chuẩn bị thật tốt rồi, lúc nào thì có thể cho hắn dùng." Hàn đại phu lấy cái bình đã dùng giấy dầu đóng kín lại ra, nhìn Lăng Tuyệt Trần đang ngồi suy tư ở một bên. 

"Hàn đại phu, ta tên là Lăng Tuyệt Trần, không cần gọi ta là cô nương cô nương." Lăng Tuyệt Trần có chút nhức đầu khi nghe cái cách gọi kỳ cục này, liền lên tiếng sửa lại.

Lăng Tuyệt Trần!

Vị tiểu cô nương này thì ra chính là nhân vật truyền kỳ trên đường lớn lâu nay, không ngờ nhân vật lợi hại như thế, mới sáng sớm đã bị bọn họ những thứ dân chúng này gặp được, còn ở cùng một phòng.

Hàn đại phu có vẻ là trấn định nhất, dù sao cũng là người lớn tuổi rồi, đối mặt với mọi chuyện trên thế gian cũng liền lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cũng không phải là vị nam tử gọi là Lý Tam Nhi kia, mà là thê tử ở bên cạnh hắn, người phụ nữ trung niên kia, trên sắc mặt tràn đầy vẻ lúng túng. Bốn gã nam tử khác vừa nhắc tới cũng liền thả lỏng tinh thần, nếu là Lăng Tuyệt Trần nói có thể cứu được, như vậy bọn họ liền tin.

"Đúng rồi, Tuyệt Trần, hắn rốt cuộc là mắc phải chứng bệnh gì?" Hàn đại phu khẽ cau mày, là một người từng trải, đương nhiên cũng hiểu rõ được dụng ý khi Lăng Tuyệt Trần tự mình giới thiệu, chỉ là không muốn cách xưng hô của mình với nàng quá mức kỳ cục, cho nên hắn cũng liền thay đổi cách xưng hô.

Lăng Tuyệt Trần cau mày, mấp máy môi: "Là Đỉa!"

Không sai, thần trí của nàng ở trong đầu Lý Tam Nhi phát hiện dị vật kia chính là đỉa, là loại đỉa đã biến dị, cái loài biến dị đó thích mùi máu tươi, đang nhanh chóng sinh sôi nẩy nở, bám vào trong đầu của hắn, hút máu tươi của hắn, mà phụ tử chính là phương thuốc Đông Y có lợi nhất đối với xuất huyết não, lại là vị thuốc có dược tính nóng, mà trùng hợp là đỉa thích âm, lúc này mới muốn lợi dụng phụ tử tới đem bọn chúng bức đi ra.

Đỉa!

Hai chữ này ( TLT: 水 蛭  : âm Hán – Việt gọi Thủy Điệt nghĩa là Đỉa) một lần nữa đánh vào lòng của mọi người ở trong phòng, đỉa là cái gì, mọi người đều biết, chỉ là tại sao đỉa lại ở trong đầu của Lý Tam Nhi.

"Trước không cần nói nhiều như vậy, cho hắn uống chén thuốc đã được chuẩn bị kia đi." Lăng Tuyệt Trần không hề nhiều lời, dù sao nàng cũng đang có chuyện quan trọng trong người.

"Được!" Hàn đại phu gật đầu, mở bình ra, cùng một gã nam tử khác hợp lực đem chén thuốc từ từ rót vào trong miệng của Lý Tam Nhi.

Sau khi dùng thuốc, vẻ mặt thống khổ của Lý Tam Nhi vẫn chưa giảm bớt, hiện tại ngay cả trán cũng không ngừng toát ra mồ hôi hột. Chờ tất cả chuẩn bị xong, Lăng Tuyệt Trần canh đúng thời gian, khi mắt thường có thể thấy được mạch máu bắt đầu nổi lên một cách không quy luật thì liền chứng minh dược hiệu đã phát huy tác dụng, những con đỉa kia đã bắt đầu ngọ ngoạy. Vì không để cho những con đỉa biến dị kia chạy tán loạn, một tay nhanh chóng đem ngân châm phong bế tất cả mạch máu ở cổ của hắn, nhưng mà một khi không có máu cung cấp, như vậy sẽ khiến đại não gặp phải tử vong, cho nên động tác của nàng phải mau chóng.

Nhìn đỉa ở trong đại não không ngừng qua lại như con thoi dưới làn da của hắn, Lăng Tuyệt Trần cau mày khẽ xoay cổ tay. Chủy thủ trong tay mở ra một vết rách ở sau tai của nam tử, sau khi phân phó Hàn đại phu lấy ra một chậu đồng, liền dùng một tư thế nhấc đầu Lý Tam Nhi lên, để vết rách kia đối diện với cái chậu đồng. Máu ở bên trong đang dần nóng lên, một vết rách này làm cho những con đỉa kia liền chuyển động theo dòng máu đi ra ngoài, đồng thời cũng tránh cho những con đỉa kia khi chịu không được lại chui ra từ khắp nơi trên đầu hắn. 

Quả nhiên, theo dòng máu nhàn nhạt chảy ra này, càng ngày càng nhiều đỉa rối rít phá thể đi ra ngoài, bò lúc nhúc trong cái chậu đồng kia, nhìn một màn ghê tởm này, người xem náo nhiệt vây quanh ngoài cửa nhanh chóng chạy như bay rời đi, những người chịu không nổi không khỏi rối rít chạy đi, chống vào góc tường không ngừng nôn mửa mãnh liệt.

Trước đó Lăng Tuyệt Trần đã dùng thần thức nhìn qua, lần này ngược lại có vẻ tương đối bình tĩnh hơn. Nhìn đống đỉa phủ kín đáy chậu kia, Lăng Tuyệt Trần khẽ cau mày, thần thức lần nữa quét qua não bộ của hắn, cho đến khi mạch máu trong đầu của hắn không còn dấu hiệu lưu lại một chút xíu đỉa nào, lúc này mới nhanh chóng gỡ ngân châm trên cổ của hắn xuống. Bàn tay phải khẽ vuốt qua vết thương ở sau tai của nam tử, đợi sau khi bàn tay của nàng dời đi, nơi đó liền trơn bóng như lúc ban đầu, không hề nhìn ra một chút dấu vết nào của miệng vết rách mới vừa rồi. 

Đợi sau khi an bài xong tất cả mọi việc, lúc này vẻ mặt khổ sở của nam tử đang hôn mê mới có một chút dãn ra, sắc mặt cũng liền từ từ khôi phục một chút đỏ thắm.

Chịu đựng cỗ cảm giác ghê tởm kia, từ trong ngực lấy bình nhỏ luôn mang theo trong người ra, mở cái nắp ra đổ chất lỏng ở bên trong vào trong chậu đồng kia. Sau tiếng ‘ xèo xèo ’, chỉ thấy thân thể của những con đỉa kia bắt đầu co rúc, sau đó hóa thành một bãi máu, phát ra mùi hôi thối gay mũi nồng nặc.

Đây chính là tác dụng ăn mòn mạnh mẽ của a- xít sun-phu-rit, dùng để ăn mòn những con đỉa biến dị này trái lại rất có tác dụng, ít nhất không cần lo lắng phải xử lý như thế nào, giải quyết sự sinh trưởng của đỉa.

"Xin hỏi, Lăng cô nương, bệnh của tướng công ta có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không?" Người phụ nữ trung niên ôm Lý Tam Nhi đang hôn mê vào trong ngực, có chút lo lắng nhìn  Lăng Tuyệt Trần.

Lăng Tuyệt Trần gật đầu một cái: "Đợi lát nữa ta kê phương thuốc, ngươi lấy một ít thuốc đem về, uống đủ ba ngày là được!" Móc một chiếc khăn gấm từ trong ngực ra, cẩn thận lau chùi từng ngón tay trắng noãn. 

"Ta xin đa tạ ơn cứu mạng của Lăng cô nương!" Người phụ nữ trung niên buông Lý Tam Nhi ở trong tay ra, dập đầu một cái trước Lăng Tuyệt Trần, như vừa rồi tình huống nàng tận mắt nhìn thấy, nếu như không có vị Lăng cô nương này, đoán chừng tính mạng của phu quân nàng cũng không còn.

"Cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Nhàn nhạt nói xong, liền xoay người cầm giấy bút ở trên quầy lên, soạt soạt soạt viết lên, sau đó khẽ thổi khô vết mực: "Đây là phương thuốc, Hàn đại phu, còn phải làm phiền lão rồi." Phần lớn cũng chỉ là một chút dược liệu củng cố và bổ huyết, bị những con đỉa này hút máu lâu như vậy, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ thiếu máu nghiêm trọng, nên bồi bổ thật tốt.

Hàn đại phu vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn, vỗ vỗ ngực của mình, tiến lên nhận lấy cái phương thuốc kia: "Yên tâm đi, lão hủ sẽ an bài thật tốt."

Nhìn một màn này, trấn tĩnh nhất vẫn là A Nặc đứa trẻ mới có mười tuổi, đôi mắt đen láy của nó vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm thủ pháp châm kim khi đó của Lăng Tuyệt Trần, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ vị trí của từng huyệt và độ mạnh yếu, độ sâu cần thiết, gặp dịp cho thể dùng những cái đã học được, cho hắn bài học rất có ý nghĩa.

Toàn bộ chuyện này, Lăng Tuyệt Trần đương nhiên đều thu vào trong mắt, khóe miệng đột nhiên nâng lên, đi tới bên cạnh A Nặc nửa ngồi xuống, lấy một quyển sách từ trong ngực ra: "A Nặc, đây là phương pháp châm cứu cơ bản nhất, bên trong ghi lại vị trí và tác dụng của từng huyệt trên thân thể con người, hy vọng sẽ hữu dụng đối với đệ!" Nói xong, liền đưa bộ sách cho A Nặc.

"Đa tạ tỷ tỷ!" Trên mặt A Nặc hiện ra một nụ cười thật to, mừng rỡ nhận lấy bộ sách trong tay Lăng Tuyệt Trần, sau khi nói cám ơn xong liền cầm bộ sách chạy tới sau quầy, bắt đầu nghiêm túc đọc lại.

Hàn đại phu bật cười  lắc đầu một cái: "Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã đặc biệt hứng thú với y thuật, bất cứ dược liệu nào, có thể nói là đã gặp qua là không quên được nha." Mặc dù lời nói này tỏ ra áy náy, nhưng trong cặp mắt kia lại tràn đầy vui mừng.

"Ừ, tương lai A Nặc sẽ là một đại phu nổi danh thiên hạ!" Lăng Tuyệt Trần cười nhạt gật đầu, ngay sau đó nhìn Hàn đại phu: "Ta còn có chuyện quan trọng, cũng không thể dừng lại quá lâu." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Mới vừa bước ra khỏi cánh cửa, người phụ nữ trung niên lại lần nữa kêu ở bên bước chân của nàng.

"Cái đó, Lăng cô nương ••••••" người phụ nữ trung niên muốn nói lại thôi, hai tay lo lắng xoắn chặt khăn gấm trong tay.

Dừng bước lại, quay đầu lại cúi đầu nhìn nàng: "Còn có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên, hai tay run rẩy nâng lên, đang cầm chính là một túi tiền cũ nát: "Đây là tiền xem bệnh, ta chỉ có bấy nhiêu •••••• hi vọng Lăng cô nương không chê." Giọng nói lắp bắp, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Ách ••• vạn vạn không ngờ rằng nàng sẽ nói cái này, liếc nhìn bé trai bên cạnh người phụ nữ: "Không cần, vẫn là giữ lại cho đứa bé mua chút đồ ăn đi." Nhàn nhạt nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại: "Nhớ, về sau ngàn vạn lần không được ăn thứ gì không được nấu chín nữa, hơn nữa, tốt nhất cũng không nên uống nước suối trên núi, về sau nước uống phải được đun lên!"

Nhàn nhạt nói xong, bóng dáng liền biến mất không thấy tăm hơi, cũng không muốn giải thích nghi vấn của bọn họ sau khi nghe xong, dù sao cũng không phải là vài ba lời là có thể giải thích rõ. Coi như không có đỉa, cũng sẽ có rất nhiều vi khuẩn mắt thường không nhìn thấy được, ngộ nhỡ lại có cái con ký sinh trùng gì đó biến dị bên trong cơ thể con người, vậy coi như nói không may, cũng không phải mỗi một lần đều có thể thuận lợi như hôm nay.

Người vây xem ở ngoài cửa, đều bị y thuật thần kỳ làm cho thán phục, cũng có không ít người bắt đầu đi theo con đường học y.

Một ngày này, y thuật hoàn toàn được vực dậy ở trên đại lục này, mà Lăng Tuyệt Trần ba chữ đó cũng truyền đi khắp Thương Khung.