Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 73: Đầu trộm đuôi cướp




Hai bóng người màu đen, hai chân móc vào mái hiên, đứng lộn ngược ở dưới mái hiên tầng một.

"Không ngờ ta đường đường là Ảnh Vương hiện tại lại phải cùng ngươi cùng nhau làm đầu trộm đuôi cướp!" Tiêu Vũ Cô đứng lộn ngược liếc Hoa Nhược Thủy ở bên cạnh một cái.

"Ha ha ha, dù sao chúng ta cũng cùng chung một mục đích mà!" Ánh mắt của Hoa Nhược Thủy nhìn Tiêu Vũ Cô, bên trong thoáng qua một tia kiêng dè âm thầm không rõ nguyên nhân. 

Tiêu Vũ Cô đang muốn nói gì đó, sau đó lại nghe thấy mấy tiếng bước chân không dễ phát hiện, trong lòng Tiêu Vũ Cô cảm thấy rùng mình, lạnh lùng nói: "Ngừng thở!"

Hoa Nhược Thủy quay đầu lại vốn dĩ trong lòng rất nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng đành phải ngừng lại hô hấp của mình trước đã.

Nhìn đội tuần tra cứ một tốp rồi lại một tốp qua lại ở phía dưới, không khỏi âm thầm cảm thán, mặc dù là yêu ma, nhưng cũng không hề thả lỏng cảnh giác đối với bên ngoài một chút nào cả. 

Nhìn đội tuần tra mới vừa đi qua nét mặt không chút biểu tình, hai người nhìn nhau, khẽ cúi đầu sau đó điểm nhẹ mũi chân, hai tay nắm một cái xà nhà, thân hình oai nghiêm đã chuyển lên trên lầu hai của lầu gác. Ở một góc, chỗ hai người vừa mới tung người biên mất, có một đội tuần tra đi qua.

Phù phù, nhẹ nhàng thở ra thật khẽ, nhìn Tiêu Vũ Cô ở bên cạnh: "Những thứ này là cái gì?" Hắn không cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của bọn họ, hơn nữa mới vừa rồi Tiêu Vũ Cô bảo hắn ngừng thở cũng là bởi vì những thứ người kỳ dị này đi.

"Đây chính là Quỷ sĩ ( chiến binh quỷ) trong truyền thuyết!" Tiêu Vũ Cô nhíu chặt lông mày.

"Quỷ sĩ?" Hoa Nhược Thủy không hiểu.

Nghe tiếng bước chân từ xa tiến tới, lập tức liền không hỏi thêm nữa, tung người nhảy một cái bóng dáng của hai người lần nữa biến mất ở trên hành lang lầu hai, chỉ cần ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy vạt áo vẫn còn đang đung đưa.

Cho đến khi năm sáu tên quỷ sĩ kia lại biến mất lần nữa, lúc này Tiêu Vũ Cô mới gật đầu một cái: "Đúng, đây là một dị thuật khác của Quang Ảnh Thần Đảo chúng ta, có thể thao túng lòng người, người bị khống chế sẽ nghe theo người sử dụng thuật khống chế vô điều kiện, nói gì nghe nấy, hơn nữa quỷ sĩ đều là bất tử bất diệt không biết đau đớn!" Tổ tiên lúc đầu lập nên dị thuật này, cũng chỉ là muốn tự mình bồi dưỡng người có thể tin tưởng, nhưng không nghĩ đến lại bị người có tâm lợi dụng, đây chính là tục ngữ đã nói người định không bằng trời định đi.

"Chẳng lẽ ngay cả chúng ta thở nhẹ nhàng, bọn họ cũng có thể biết sao?" Hoa Nhược Thủy thở dài nói, không nhịn được nâng ống tay áo lên, gạt đi vệt mồ hôi trên trán.

"Bọn họ đều là con rối không có linh hồn, không có suy nghĩ, chỉ cần có luồng khí khác thường đến từ bên ngoài, cho dù là tiếng hít thở nhàn nhạt, bọn họ cũng có thể nhận ra được. Hơn nữa, chỉ cần giữa bọn họ có một người nhìn thấy chúng ta, như vậy toàn bộ quỷ sĩ cũng sẽ phát hiện ra chúng ta, đến lúc đó, thì thật phiền toái!" Tiêu Vũ Cô gật đầu, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, hắn nói chỉ là vẻ bên ngoài, còn có rất nhiều chuyện đều là hắn không biết.

"Vậy, Nguyệt Ma có những thứ người này, dã tâm xưng bá thiên hạ  của hắn chẳng phải là không có trở ngại ư!" Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe nói qua loại phép thuật hắc ám như vậy, thật sự là rất đáng sợ! Hoàn hảo cũng may, hắn không phải là một thân một mình đi tới phía trước.

Tiêu Vũ Cô không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, những quỷ sĩ này cũng có thời hạn tồn tại, cũng giống như người sẽ phải chết đi, chắc chắn sẽ có một ngày thi thể sẽ rữa nát, lúc đó quỷ sĩ cũng sẽ biến mất. Nhưng mà, đó là một chặng đường khá dài, quỷ sĩ có thể tồn tại bao lâu, hoàn toàn được quyết định bởi tu vi cao thấp của người sử dụng phép thuật.

"Phù phù, sớm biết vậy, chúng ta nên tới vào ban ngày, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút!" Hoa Nhược Thủy giống như cảm thấy đáng tiếc lắc đầu một cái.

Tiêu Vũ Cô kìm nén liếc hắn một cái: "Huynh cho rằng, vào ban ngày chúng ta có thể tới gần nơi này sao?" Mặc dù vào ban ngày, trên người hắn còn có pháp lực tồn tại, nhưng mà thủ hạ của Nguyệt Ma, Dạ Minh và Ngân Lang, cũng đủ cho hai người bọn họ ăn một trận rồi.

Lúc này Hoa Nhược Thủy mới nhún nhún vai: "Ta chỉ là hơi cảm khái một chút mà thôi."

Ánh mắt của Tiêu Vũ Cô hơi nghiêm nghị, lập tức tạm ngừng hô hấp, Hoa Nhược Thủy cũng liền im bặt không lên tiếng, bọn họ hầu như đồng thời cảm nhận được tu vi của người tới không giống với quỷ sĩ.

Chỉ thấy một bóng dáng màu bạc thoáng ẩn hiện xuất hiện ở chỗ rẽ, chờ bóng dáng kia xoay người, tại chỗ này trong đêm khuya tối đen như mực, lúc này mới nhìn thấy, người tới lại là Ngân Lang thân người đầu sói. Hai người đều đã từng gặp qua, ở trong đại hội tỷ võ lần đó, chính là Ngân Lang đã bám vào trên thân thể của Lăng Mặc Phỉ, làm cho Lăng Tuyệt Trần lần đầu tiên bị thương!

Hình như nhận thấy được một tia khác thường, Ngân Lang dừng bước lại, vểnh tai nghe động tĩnh khắp bốn phía.

Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô nhìn nhau, nhất thời trong tim báo động đập mạnh, Tiêu Vũ Cô lập tức liền khẽ ráng sức, cố gắng áp chế nhịp tim và tiếng hít thở của mình giảm đến biên độ thấp nhất.

Không có bất kỳ động tĩnh gì?

Ngân Lang không khỏi nghi ngờ, lỗ mũi nhăn lại, lấy tư cách là Lang Tộc, khứu giác phải là lợi hại nhất. Đột nhiên, một mùi hương hắn không hề quen thuộc truyền vào chóp mũi của hắn, đột nhiên mở mắt ra chậm rãi ngẩng đầu, tìm hướng mái hiên phát ra mùi hương. 

Tròng mắt Tiêu Vũ Cô trở nên sắc bén, cắn răng một cái, một tay túm trên hông của Hoa Nhược Thủy, một tay kia xuôi ở bên người làm một dấu tay kỳ quái, bóng dáng của hai người liền biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại từng tia dao động trong suốt cực nhỏ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngân Lang ngẩng đầu lên, nhìn thấy mái hiên kia không có vật gì, chẳng lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều? Ngân Lang lập tức lắc đầu, thần kinh cũng không suy nghĩ quá nhiều, mắt sói màu xanh biếc âm u liếc nhìn bốn phía, cũng không phát hiện có gì không ổn, lúc này mới xoay người rời đi. Vào lúc này là thời kỳ mấy chốt để Nguyệt Ma đại nhân trùng sinh, hắn không thể không thận trọng trông gà hoá cuốc.

Cho đến khi Ngân Lang rời đi, khi bọn họ rốt cuộc cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn nữa, lúc này Tiêu Vũ Cô mới khẽ buông cánh tay đang túm Hoa Nhược Thủy ra.

Hoa Nhược Thủy nhíu mày, có chút khinh bỉ nhìn về phía Tiêu Vũ Cô sắc mặt không chút thay đổi: "Xem ra, huynh thật đúng là sâu không lường được nha!" Dường như truyền thuyết về Quang Ảnh Thần Đảo kia, cũng không chân thật lắm, nhìn xem, Tiêu Vũ Cô không phải là vào ban đêm vẫn sử dụng được pháp lực sao?

Tiêu Vũ Cô cũng không trả lời, mãi đến khi trong thần thức của hắn không tìm được tung tích của Ngân Lang nữa, lúc này thái độ mới hơi dãn ra một chút. Khôi phục hô hấp của bản thân, nơi cổ họng tràn ra một cỗ ngai ngái không thể nhịn xuống, vết máu đỏ tươi, dọc theo khóe miệng của hắn nhỏ xuống.

Không kịp thu hồi lại ánh mắt khinh bỉ kia, tròng mắt luôn cười đùa của Hoa Nhược Thủy hiện lên lo lắng, một tay đã nắm lấy cánh tay của Tiêu Vũ Cô, thân ngọc hạ xuống mặt đất: "Tiêu Vũ Cô, huynh sao vậy?"

"Không sao!" Khạc cỗ mùi vị ngai ngái ra ngoài, trong cổ họng cũng không còn khó chịu như vậy nữa, khẽ lắc đầu: "Không quan trọng!" Thật ra thì, vào mỗi đêm trăng chính là thời điểm yếu nhất của Ảnh Vương Quang Ảnh Thần Đảo, cho nên bên ngoài mới có lời đồn, một khi Ảnh Vương ra khỏi phạm vi Quang Ảnh Thần Đảo, vào ban đêm sẽ không cách nào dùng được bất kỳ pháp lực nào. Nhưng chính xác thì, không phải là không cách nào dùng được, mà là không thể sử dụng. Một khi sử dụng, pháp lực nugơi sử dụng càng mạnh, thì ngươi sẽ bị cắn trả càng mạnh. 

"Huynh!" Hoa Nhược Thủy có chút tự trách, hắn không phải là thật sự làm sai rồi chứ.

"Được rồi, ta nghĩ chúng ta nên đuổi theo Ngân Lang, mới có thể tìm được Nguyệt Ma!" Tiêu Vũ Cô cắt đứt lời nói của Hoa Nhược Thủy, nâng ống tay áo lên lau sạch một vết máu ở khóe miệng, xoay người nhớ lại phương hướng Ngân Lang mới rời khỏi, vội vàng đi theo. Vừa mới xoay người biến mất ở chỗ rẽ, Tiêu Vũ Cô một tay che ngực, vô lực tựa vào bên tường, ‘ phụt ’  một tiếng, lần nữa khạc ra một ngụm máu tươi.

Nhìn bóng người đã biến mất ở chỗ rẽ, Hoa Nhược Thủy cúi đầu tròng mắt chớp qua một tia cảm xúc không rõ chân tướng. Sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt đã là một loại dáng vẻ trấn tĩnh, vén vạt áo lên sải bước đi theo. Vừa tới chỗ rẽ, lại thiếu chút nữa đụng phải Tiêu Vũ Cô vừa mới xoay người trở về. 

Thu lại cánh tay đang chuẩn bị phát ra công kích, một tay thuận thế vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Làm sao huynh lại trở về rồi!"

"Chờ huynh!" Sau khi nói ra hai chữ đơn giản, Tiêu Vũ Cô lơ đễnh xoay người, dẫn đầu đi về phía một đầu hành lang khác.

Hoa Nhược Thủy thu lại nét mặt tươi cười trên mặt, cau mày cúi đầu, liếc nhìn góc tối, ánh mắt lóe lên, cắn răng đuổi theo bước chân của Tiêu Vũ Cô. Tiêu Vũ Cô bị thương, hắn làm sao lại không biết?

_________________