Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 142: Kim Đan




Tê tê...

Gợn sóng mềm nhẹ, biên độ chấn động càng lúc càng lớn, dần dần trở nên cực kỳ hung mãnh, giống như hóa thành cuộn sóng bốc lên trong biển lớn, mãnh liệt mênh mông, làm Trần Hạo cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố đặt mình trong biển lớn thâm thúy, tùy thời có khả năng bị bao phủ.

Ô ô...

Phòng tu luyện thật lớn chợt cuồn cuộn nổi lên từng đạo cuồng phong, mái tóc bạc của Hoàng Khởi bay múa, chòm râu tung bay, quần áo quanh thân như khí cầu phồng lên, Trần Hạo khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm ứng được lực lượng khủng bố đến cực điểm trong cơ thể Hoàng Khởi như viễn cổ hung thú, không ai có thể đủ ngăn cản.

Còn là đại thúc trông cửa bình dị gần gũi kia sao?

“Hô...”

Sau khi Trần Hạo gần như dại ra trong khiếp sợ, giằng co mấy phút đồng hồ, kịch liệt dao động trong phòng tu luyện bỗng nhiên theo hơi thở mảnh đều đặn sâu xa của Hoàng Khởi chậm rãi bình tĩnh trở lại, cho đến biến mất.

“Cảm giác lực lượng... Thật tốt...” Trên khuôn mặt già nua của Hoàng Khởi lộ ra một cái mỉm cười đắc ý như là đã lâu vô số năm, híp mắt, nhìn chằm chằm hai tay của mình trở nên hồng nhuận, no đủ, không còn có bất cứ già nua gì nói. Nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo.

“Khụ khụ... Hoàng đại thúc... Ngươi đây là?” Trần Hạo tâm thần khiếp sợ nhìn đôi mắt dọa lòng người kia, không dám tin nói.

“Tiểu tử ngươi... Lại dám xem nhẹ lão phu? Thế nào, đủ mạnh chứ?”

“Mạnh... Tương đối mạnh. Trừ đám người Mục Thanh, Đông Phượng Đình kia, ta còn chưa từng thấy ai mạnh hơn so với Hoàng đại thúc, đương nhiên bọn họ cũng không nhất định mạnh bằng Hoàng đại thúc ngươi...” Trần Hạo mang theo một tia khen tặng, không chút do dự nói. Trên thực tế chính Trần Hạo căn bản cảm ứng không ra đám người Hoàng Khởi cùng Mục Thanh đến cùng ai mạnh. Bởi vì dù là ai cũng đều vượt qua hắn quá nhiều, căn bản không thể phán đoán. Nhưng không có nghĩa là tham bảo kiếm linh không thể.

“Ha ha... Cái rắm ngựa này của ngươi đại thúc thích. Chẳng qua, bọn họ ở trước mặt đại thúc ta quả thực không đủ xem...” Hoàng Khởi có chút đắc ý nói. Vẻ mặt đó, ngữ khí đó, tựa như thực không đem bọn cao thủ Mục Thanh đặt ở trong mắt, nói tới đây, ánh mắt bỗng nhiên hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Trần Hạo, nói: “Sáu mươi năm qua, lão phu lần đầu tiên phá vỡ phong ấn... Bởi vì tiểu tử ngươi, ta chỉ sợ lại phải phong ấn thêm mười năm tám năm thậm chí càng lâu hơn...”

“A...” Nghe được Hoàng Khởi nói, Trần Hạo nhất thời xấu hổ gãi gãi đầu, nhịn không được hỏi: “Hoàng đại thúc, ngươi vì sao phải phong ấn lực lượng của mình?”

“Sợ chết!” Tham bảo kiếm linh ở trong đầu Trần Hạo nói.

“Sợ chết...” Hoàng Khởi hầu như là cùng lúc nói.

“Sợ chết?” Trần Hạo khiếp sợ.

“Nếu là những người khác, đại thúc ta sẽ không nói. Nhưng ngươi chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tất nhiên có thể tấn thăng đến cảnh giới này của ta. Nói cho ngươi trước cũng không sao” Hoàng Khởi nói, sau khi hơi dừng một chút, nói tiếp: “Con đường tu luyện vốn chính là cùng trời đoạt mệnh, nghịch thiên mà đi. Toàn bộ cảnh giới của võ giả, ý giả, có lẽ ở ngươi nhìn tới còn rất cường đại, nhưng trên thực tế lại chỉ bắt đầu, cũng ở trong phạm vi thiên đạo pháp tắc cho phép, so sánh với tầng thứ cao hơn, xem như xuôi gió xuôi nước, không có gì đau khổ”

“Tầng thứ cao hơn chính là siêu thoát phạm trù cảnh giới võ giả sao?”

“Không sai. Người tu luyện từ đồ cấp đến tông cấp gọi chung là hậu thiên cảnh, thánh cấp đến thần cấp xưng là tiên thiên cảnh. Khí tức trên người ngươi hiển nhiên đã nắm giữ ảo diệu vận chuyển ngũ hành cùng thiên địa âm dương, bước vào tiên thiên cảnh đỉnh phong là chuyện sớm hay muộn. Sau khi đột phá tiên thiên cảnh mới được coi là thật sự nhập môn. Khi đó, tấn thăng mỗi một cảnh giới là nghịch thiên sửa mệnh! Thành thì tu vi tuổi thọ tăng lên. Bại thì hình thần đều diệt. Cảnh giới thứ nhất sau tiên thiên cảnh là Kim Ðan cảnh, mà đại thúc ta là ở cảnh giới thứ hai, Nguyên Anh cảnh”

“Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh?” Trần Hạo sợ hãi động dung, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ nói.

Trong đầu ở một khắc này, không tự chủ được toát ra đạo gia công pháp ghi lại trong Đạo Tạng Bí Yếu. Lúc hắn và Hạ U U cùng một chỗ, tuy nói tới một cái tầng diện khác, nhưng Hạ U U cũng chưa nói tên cụ thể của cảnh giới. Dù sao, Trần Hạo còn quá yếu, cách khá xa.

“Ừm. Nguyên Anh cảnh là cửa ải thứ nhất của người tu luyện, chịu thiên đạo pháp tắc chế ước, một khi khí tức tới Nguyên Anh cảnh đỉnh phong sẽ dẫn động thiên phạt! Vô số người tu luyện đều ở trên cửa ải này hình thần đều diệt. Mà đại thúc ta còn chưa chuẩn bị tốt. Cho nên phải phong ấn lực lượng của mình, cảm ngộ thiên đạo pháp tắc. Ta nói sợ chết cũng chính là có chuyện như vậy... Được rồi, ta biết ngươi còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ, nói nhiều ngươi cũng không hiểu, chờ cảnh giới của ngươi đến tự nhiên liền rõ. Thời gian không nhiều lắm, ta lấy thân phận ý giả, tận lực đem lực lượng khống chế ở chiến lực so với Đạm Đài Liên hơi cao hơn, chiến với ngươi một trận, ngươi có bao nhiêu năng lực đều thi triển ra đi!”

“Ðược. Ða tạ Hoàng đại thúc!” Trần Hạo nói. Trên thực tế Trần Hạo quả thực có nghi vấn, nhưng đã không cần Hoàng Khởi giải đáp nữa. Đại đạo ngàn vạn, trăm sông đổ về một biển. Một cái tầng thứ khác đã theo người tu đạo tới từ địa cầu hợp hai làm một. Có Đạo Tạng Bí Yếu, Trần Hạo trên cơ bản đã không có vấn đề.

Hoàng Khởi vung tay áo lên, toàn bộ phòng tu luyện liền bao phủ một tầng cấm chế cường hãn.

Sau một lát, một già một trẻ liền oanh oanh liệt liệt chiến đến một chỗ.

Ước chừng một lúc lâu sau, Hoàng Khởi mới từ phòng tu luyện của Trần Hạo đi ra, lần nữa khôi phục bộ dáng đại thúc trông cửa kia, khí tức khủng bố quanh thân cũng phong ấn lại. Trên khuôn mặt già nua mang theo một tia vui mừng cùng giải sầu.

...

Hôm sau.

Sáng sớm, cửa lớn hoàng cung đế quốc đã ở trong sự chờ mong của mọi người chậm rãi mở ra, vô số nhân vật quan trọng của đế quốc cầm thiệp mời, chen chúc mà vào. Cùng lúc đó, hoàng gia đế quốc cùng với mấy đại gia tộc, thế lực đứng đầu trước khi thi đấu tiểu tổ cũng chưa có nhân vật trình diện, giờ này cũng đã trào vào diễn võ trường quy cách cao nhất, đẳng cấp cao nhất tượng trưng cho đế quốc.

Thành viên hoàng gia đế quốc, gia chủ các đại gia tộc đứng đầu, nhân vật quan trong, thiên tài đệ tử..v..v..các nhân vật tu vi không cao nhưng thân phận tuyệt đối được tôn sùng đều ở trước khi bắt đầu thi đấu đã sớm chạy tới diễn võ trường.

Tổng quan Thư Nhã của phòng đấu giá Tuyên Võ rõ ràng cũng ở trong đó.

“Thư Nhà tỷ tỷ, chờ sau khi thi đấu hoàn thành, ngươi cũng nhất định phải giúp Tiểu Dĩnh mời đến, bao nhiêu đan dược cũng được...”

Ngồi ở bên cạnh Thư Nhã một tiểu cô nương xinh đẹp thoạt nhìn khoảng mười một mười hai tuổi, ôm cánh tay Thư Nhã, thanh âm nũng nịu nói.

“Được được, tỷ tỷ tận lực, nhưng không dám cam đoan hắn sẽ đáp ứng... Hơn nữa, chúng ta cầu nguyện hắn ở trong thi đấu không có gì ngoài ý muốn mới được...”

“Vâng vâng. Khẳng định không có ngoài ý muốn. Đến lúc đó nhớ mang theo Tiểu Dĩnh, nếu hắn không đáp ứng, ta cầu hắn là được...” Trong mắt tiểu cô nương xinh đẹp lóng lánh một vầng tự tin.

“Ngươi nha đầu này chỉ biết quấn người ta... Ngươi nếu là bảo phụ vương ngươi ra mặt mà nói, ngay cả đan dược có thể cũng không cần lãng phí, không cần tỷ tỷ ra mặt... Tỷ tỷ ra mặt liền ý nghĩa là phòng bán đấu giá cần”

“Khó mà làm được. Tiểu Dĩnh là muốn tặng cho phụ vương làm quà sinh nhật, phụ vương biết rồi thì sẽ không kinh hỉ nữa...”

“Được rồi, dù sao ngươi nhiều bảo bối.”

“Cái đó đương nhiên!” Tiểu cô nương đắc ý nói, sau khi hơi dừng một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Thư Nhã, nói: “Thư Nhã tỷ tỷ, hắn thực mười lăm tuổi sao? So với Tiểu Dĩnh lớn hơn ba tuổi, tu vi cao như vậy, còn là thiên tài điêu khắc, thật là lợi hại...”

“Ngươi tương lai sẽ lợi hại hơn, mới mười hai tuổi đã là võ hoàng”

...

“Ta cảm thấy là Di Minh Hạo cùng Đạm Đài Liên hy vọng lớn chút, Di Minh Hạo đến bây giờ cũng chưa bại lộ ra thực lực thật sự, Đạm Ðài Liên cửu phẩm ý đế càng thêm khủng bố, về phần Trần Hạo nọ... Tâm cơ trái lại là lợi hại nhất, nhưng cùng Kiếm Phong Lưu chiến một trận, hẳn là cực hạn của hắn rồi, cũng không tính là quá mạnh...”

“Sai! Ta cảm thấy Trần Hạo có khả năng nhất. Ngươi chưa xem thi đấu dự tuyển tám nước bọn hắn, đại khái không biết Trận Hạo còn có linh bảo nhỉ?”

“Biết, đã sớm nghe nói, nghe nói là một cái vòng ẩn chứa năng lượng ngũ hành, vậy không tính là gì chứ? Lĩnh ngộ ngũ hành năng lượng tuy lợi hại, nhưng cảnh giới võ đế lại không phát huy ra uy lực của ngũ hành năng lượng, hơn nữa pháp bảo đó khẳng định là loại phòng ngự, hơn nữa không phải quá cường đại, nếu không thực lực tương đối kém Âm công công kia cũng sẽ không đem hắn bức đến trên phần đó chứ?”

Ðệ tử đế quốc Tân Tú đường tới sớm, lúc tiến vào diễn võ trường, liền nhiệt liệt nghị luận. Đến tột cùng ai có thể bước vào ngũ cường. Ba cao thủ tông sư cảnh tất nhiên không có nghi vấn, cho nên đối tượng nghị luận cơ bản đều tập trung ở trên ba người cạnh tranh mạnh nhất Trần Hạo, Di Minh Hạo cùng Đạm Ðài Liên, không có gì bất ngờ xảy ra, hai cái danh ngạch khác liền sẽ từ trong ba người sinh ra.

...

“Trần Hạo đến rồi!”

Lúc một đám người của vương quốc Trấn Nguyên từ cửa vào diễn võ trường trào vào, trên ghế khách quý, Thư Nhã thấp giọng nói với tiểu cô nương bên người.

“A? Người nào? Là người nào?...” Tiểu cô nương rõ ràng chưa từng thấy Trần Hạo, nhất thời khuôn mặt nhỏ mang theo một tia hưng phấn nói. Vốn nàng căn bản sẽ không biết Trần Hạo, tuổi nàng cũng chưa cần thiết chú ý Tân Tú bảng. Nhưng bởi vì nghe nói có người điêu khắc một Muc Thanh trông rất sống động, hơn nữa lúc người nọ được làm thủ tịch điêu khắc đại sư của phòng đấu giá Tuyên Võ, đang lo ở lúc phụ vương sinh nhật tặng quà gì, nàng nhất thời có chú ý. Cầm một khối Tử Tinh Ngọc tốt nhất đường kính chừng một thước, tìm đến sư phụ lễ nghi Thư Nhã của nàng.

Lúc biết được cái gọi là điêu khắc đại sư kia chỉ là một thiếu niên so với mình lớn hơn ba tuổi, tiểu cô nương liền kinh ngạc, lúc biết được lại là thành viên thi đấu xếp hạng Tân Tú bảng thì càng thêm kinh ngạc. Tiểu cô nương chính là siêu cấp thiên tài hiếm có của hoàng gia đế quốc, mới mười hai tuổi đã tấn thăng đến hoàng cấp. Thiên phú tu luyện tuyệt đối là khủng bố, dùng lời của phụ vương, nàng là thiên tài hiếm có của toàn bộ đế quốc Tuyên Võ. Nhưng biết được tin tức Trần Hạo lại làm cho nàng có chút hoài nghi lời của phụ vương. Cũng làm cho nàng sinh ra lòng hiếu kỳ thật lớn...

“Ngươi đoán!” Thư Nhã mỉm cười.

“Là hắn!” Ánh mắt tiểu cô nương liền tập trung Trần Hạo.

“Ta... D.m...”

Nháy mắt tiến vào diễn võ trường, Đông Phương Tuấn liền khiếp sợ tuôn ra lời thô tục.

Chính là hai người bọn Trần Hạo, Đông Phương Kiếm cũng không ngoại lệ. Hôm nay bọn họ đến đã đủ sớm, nhưng không nghĩ tới, giờ phút này toàn bộ diễn võ trường người tấp nập, thính phòng gần vạn chỗ ngồi gần như lấp đầy. Đây chính là hiện tượng hai ngày trước chưa từng có. Hơn nữa, ngay cả ghế khách quý luôn để trống cũng đã ngồi đầy người, có tồn tại rất cường đại, cũng có tồn tại rất nhỏ yếu. Nhưng không có một kẻ là người thường.

...

Đám người Trần Hạo nhất thời liền trở thành tiêu điểm của toàn bộ diễn võ trường, từng ánh mắt đều tập trung Trần Hạo trong đám người một mình rực rỡ. Đủ loại tiếng nghị luận, ong ong nhộn nhạo ra. Một ít người liên tục theo dõi thi đấu tân tú đều đảm đương nhân vật hiểu biết giải thích.

...

Hơn mười phút sau, thế lực chỗ tuyển thủ thập cường liền trước sau đến đông đủ. Cao thủ trên đài chủ tịch cũng ở trước khi trận đấu bắt đầu cùng lúc vào chỗ.

Mục Thanh dứt khoát lưu loát ra hiệu trọng tài sớm vào chỗ bắt đầu thi đấu.

“Trải qua thành viên tổ trọng tài bàn bạc, thi đấu xếp hạng thập cường, xác định một cái quy tắc mới, hai bên giao chiến, kẻ nhận thua tích phân cao mà nói thì tích phân của người thắng tăng tới so với kẻ nhận thua cao hơn ba phần. Năm trận đấu đầu trình tự ra sân là: Trận đầu, đế quốc Tân Tú đường Nghê Kiếm Bình đấu với vương quốc Lam Thiên Ôn Bạch Minh. Trận thứ hai, đế quốc Tân Tú đường Dương Phàm đấu với đế quốc Tân Tú đường Nam Môn Dịch. Trận thứ ba, đế quốc Tân Tú đường Lý Dật Phong đấu với vương quốc Tinh La Âm Phong Hàn. Trận thứ tư, vương quốc Trấn Nguyên Trần Hạo đấu với đế quốc Tân Tú đường Ngụy Thần. Thứ năm, vương quốc Ðại Kiền Di Minh Hạo đấu với vương quốc Ðại Thắng Đạm Đài Liên!”

Rầm...

Trọng tài vừa mới thông báo xong, toàn bộ diễn võ trường liền “Ông” một tiếng, bắt đầu nghị luận. Quy tắc mới không hề nghi ngờ liền ngăn chặn hiện tượng bằng vào chém giết đối thủ liền có thể đạt được tư cách. Rất hiển nhiên cũng là quy tắc nhằm vào tình huống Trần Hạo hai ngày trước mà đặt riêng.

Mà trình tự an bài ra sân, ba trận đầu hoàn toàn là thực lực ba hạng đầu đối với ba trong bốn người thực lực sau. Trận thứ tư, đối thủ của Trần Hạo là sau một kẻ yếu nhất trong bốn sau. Chỉ có trận thứ năm, Di Minh Hạo cùng Đạm Đài Liên quyết đấu mới là đối kháng thật sự.

Rất rõ ràng, loại an bài này của tổ trọng tài hoàn toàn là bảo hộ cường giả, chiếu cố kẻ yếu, đồng thời làm cho đệ tử có hy vọng tấn thăng đến năm hạng đầu sớm phân ra thắng bại. Không thể nghi ngờ, vòng thứ nhất này đó là muốn xem Di Minh Hạo cùng Đạm Đài Liên ai mạnh ai yếu. Nhìn như cũng công bằng, nhưng Di Minh Hạo cùng Đạm Ðài Liên lại không thoải mái. Loại an bài này rất rõ ràng đối với cạnh tranh lớn nhất của hai người bọn họ thì Trần Hạo có lợi nhất. Nhưng không thoải mái thì không thoải mái, bọn họ còn chưa có đảm lượng nghi ngờ quyết định của tổ trọng tài.

Hơn nữa, Trần Hạo dù sao cũng là một người tích phân cao nhất trong năm tiểu tổ...