Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 199: Chỉ Điểm




“Tốc độ thật nhanh!”

Trong lòng Trần Hạo hơi kinh ngạc nói. Đông Phương Ðình cũng từng mang theo hắn cưỡi mây đạp gió phi hành, nhưng tốc độ xa xa không thể cùng Dạ Phi Tuyết so sánh.

“Hạch tâm đệ tử tu vi Nguyên anh cảnh thật là lợi hại...”

...

“Ðược rồi, cửa vào Thiên Lang Ma Vực ngay tại phía dưới, chúng ta đi xuống!”

Không đến nửa canh giờ, ở dưới Dạ Phi Tuyết dẫn dắt, mọi người đã vượt qua gần mười vạn dặm khoảng cách, đi tới giữa một mảng dãy núi hoang vu, sương mù nồng đậm, làm tầm mắt mọi người căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng dưới thân, sau khi hạ xuống chừng mấy ngàn trượng, một cái rãnh đất thật lớn sâu thẳm xuất hiện ở trong mắt mọi người, tối như mực, liếc một cái căn bản không nhìn thấy đáy.

Vù!

Mọi người liền chui vào trong kẽ đất, nhất thời đầy trời dơi bay vọt thổi quét mà ra.

“Ra!”

Sau khi chìm xuống trăm trượng, Trần Hạo cảm ứng được khí tức yêu thú nồng đậm, ngay tại lúc này Dạ Phi Tuyết khẽ quát một tiếng, hai tay lấy ra một tấm phù văn tối đen, đột nhiên thúc giục năng lượng, quát to.

Tê tê tê!

Hào quang tối đen như mực lóng lánh mà ra, cùng với một trận vặn vẹo không gian, mọi người xuất hiện ở một thế giới vô biên vô hạn trong lòng đất, âm phong mênh mông cuồn cuộn, làm bọn Trần Hạo đệ tử tiên thiên cảnh đều nhịn không được rùng mình một cái.

Lạnh không phải nhiệt độ lạnh, mà là loại lạnh xâm nhập trong tâm thần.

“Ðó là Thiên Lang Ma Vực, phạm vi mấy chục vạn dặm, tràn ngập vô cùng vô tận địa ma, yêu thú, đi thôi, các ngươi theo ta tiến lên...” Dạ Phi Tuyết trầm giọng nói: “Nhớ rõ, thiên địa năng lượng nơi này tuyệt đối không được hấp thu, tràn ngập khí tức yêu ma vô tận, không thể kịp thời rèn luyện mà nói, sẽ sinh ra ảo cảnh, thậm chí nhập ma. Bổ sung năng lượng chỉ có thể dùng đan dược...”

“Rõ” Mọi người đáp. Ở đây trừ Dạ Phi Tuyết, Trần Hạo mười lăm người, bao gồm năm tên cao thủ vừa mới bước vào cảnh giới Kim đan, đều chưa có kinh nghiệm lịch lãm ma vực. Giờ phút này vẻ mặt đều mang theo một tia hưng phấn.

Nhưng Trần Hạo bỗng nhiên ý thức được một cái vấn đề rất nghiêm trọng...

“Dạ sư tỷ...”

“Ừm?”

“Có thể hay không cho ta mượn một chút đan dược trước? Lúc tới, ta quên chuẩn bị...” Trận Hạo gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói.

Hắn quả thật quên chuẩn bị. Ma Vực không gian tình huống đặc thù, hắn từ trong Điểm chính của Ðông đại lục đã sớm hiểu biết, nhưng lúc tới lại không nghĩ đến vấn đề đan dược, dù sao, đan dược của hắn đều mang theo bên mình. Nhưng lúc này mới nhớ tới, hơn một tháng bế quan, trên trăm vạn viên đan dược đã bị hắn tiêu hao bảy tám phần, còn thừa không có mấy, lần nữa biến thành kẻ nghèo. Ở trong này lịch lãm một hai ngày còn dễ nói, nếu mười ngày nửa tháng trở lên, lấy năng lực phun ra nuốt vào đan dược của hắn, khẳng định là không đủ.

“Ta cho ngươi mượn đi, đây là mười vạn viên linh đan cấp tám. Dạ sư tỷ không dùng đến loại đan dược cấp thấp này của chúng ta...” Đàm Minh nhìn thấy bộ dáng Dạ Phi Tuyết khẽ nhíu mày, nhất thời lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa tới trước mặt Trần Hạo, mỉm cười, nói.

“Cảm tạ Đàm sư huynh! Sau khi trở về trả ngươi!” Trần Hạo nói.

“Không vội, chờ ngươi trả không muộn” Đàm Minh sảng khoái nói.

“Xem ra ngươi có thể tăng lên nhanh như vậy, tiêu hao rất lớn...” Dạ Phi Tuyết nhìn thoáng qua Trần Hạo nói.

Trần Hạo xấu hổ gãi gãi đầu, không nói gì thêm. Quên chuẩn bị, cái cớ này thật sự là quá kém chút, đến cảnh giới bây giờ, ai cũng có nhẫn trữ vật. Đan dược cùng vật phẩm trân quý, không ai không phải mang theo bên mình. Trần Hạo lúc này mở miêng mượn đan dược, rõ ràng là nghèo đến nỗi không nấu nổi nồi nữa...

“Trở về sư tỷ cho ngươi một chút” Trong mắt Dạ Phi Tuyết lóng lánh một tia tinh quang, sảng khoái tương tự nói. Thân là người từng trải, nàng không cần nghĩ nhiều đã có thể tính ra lúc Trần Hạo bước vào tông môn, ít nhất có thể có bao nhiêu đan dược. Thưởng á quân Bách Triều bảng đã không phải ít. Ít nhất cũng phải mấy chục vạn, gần trăm vạn viên linh đan cấp tám, cái này còn không cần nhắc Trần Hạo có tích tụ hay không. Nhưng hắn bây giờ dùng hết, hơn nữa bế quan, hắn không có khả năng chạy tới thương hội tiêu phí, vậy thì chỉ có một loại khả năng là bị hắn cắn nuốt rèn luyên hết. Trên trăm vạn viên đan dược, hơn một tháng thời gian bị một gã võ thánh cắn nuốt hết thật khó tưởng tượng.

Ít nhất Dạ Phi Tuyết ở lúc trong võ thánh cảnh là không làm được.

...

Ma vực không gian này trừ tràn ngập thiên địa linh khí cùng khí tức yêu ma nồng hậu, cùng bên ngoài cũng không có gì khác nhau, núi sông, kỳ hoa dị thảo, linh dược mạch khoáng..v..v.. đều có thể phát hiện.

Đám người Trần Hạo theo Dạ Phi Tuyết nhanh chóng tiến lên, khí tức yêu ma cũng theo mọi người xâm nhập trở nên càng lúc càng đậm, mọi người đều là thu liễm khí tức của mình, thật cẩn thận chống đỡ khí tức yêu ma thấm vào trong cơ thể.

Tê tê tê!

Cạc cạc dát!

Sau khi mọi người ở đây nhanh chóng tiến lên trăm dặm đường, phía truớc bỗng nhiên xuất hiện tiếng “Tê tê”, nhất thời từng trận kêu quái dị truyền đến, từng con ngươi âm trầm u lam xuất hiện ở ma vực không gian tối tăm, hung hãn nghênh đón đám người Trần Hạo xông tới.

“Hắc Ám Ma Ưng!” Dạ Phi Tuyết dẫn đầu thân hình chợt dừng lại, nói: “Trần Hạo, khu vực này giao cho ngươi!”

“Được!”

Vù!

Trần Hạo lên tiếng, bước ra một bước, ngũ hành kim kiếm trong tay lóng lánh ra từng ánh vàng rực rỡ, liền nhanh như thiểm điện giết về phía mấy chục con Hắc Ám Ma Ưng bay tới.

Hắc Ám Ma Ưng, địa ma chiến lực bát phẩm võ thánh, một con hai con mà nói, Dạ Phi Tuyết xem ra, đối với Trần Hạo căn bản không có tính khiêu chiến. Nhưng mấy chục con hẳn là đối với Trần Hạo có thể tạo được tác dụng tôi luyện. Nhất là loại địa ma này công kích đều ẩn chứa ma khí nồng đậm, cùng yêu thú bên ngoài có khác nhau rất lớn, có thể nhiễu loạn tâm thần người tu luyên, hơn nữa người tu luyện ở ma vực chiến đấu, hoàn cảnh xấu phải dựa vào đan dược khôi phục năng lượng, chiến lực tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.

“Sư tỷ, một mình Trần Hạo được không?” Ở nháy mắt Trần Hạo lao về phía Hắc Ám Ma Ưng, Đàm Minh khẽ nhíu mày hỏi.

“Hẳn là được. Hắn chỉ là cửu phẩm võ thánh, nhưng chiến lực hẳn là so với các ngươi cũng không kém bao nhiêu. Ba mươi tám con hẳn là vẫn có thể ứng phó được... Ồ?” Dạ Phi Tuyết chăm chú nhìn Trần Hạo, ánh mắt mang theo một tia chờ mong nói, chỉ là một câu vừa nói xong, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, lộ ra một tia kinh ngạc: “Hắn chẳng lẽ muốn cận chiến?”

Mắt thấy Trần Hạo ở thời điểm cách mấy chục con Hắc Ám Ma Ưng trăm trượng, lại vẫn chưa dùng kiếm quang công kích mà tiếp tục tới gần, làm nàng cảm thấy có chút kinh ngạc. Phải biết rằng Hắc Ám Ma Ưng phương diện lợi hại nhất là tốc độ nhanh, hơn nữa khác với chim bên ngoài thích đi một mình, ma ưng đều là xuất hiện quần thể, phối hợp tốc độ khủng bố, quần công tương đối lợi hại, nhất là lúc bị bao vây, miệng ưng sắc bén như kiếm có thể dễ dàng xé rách hộ thể cương khí của võ thánh.

Phốc phốc phốc...

Ngay tại thời điểm Dạ Phi Tuyết tới gần, chuẩn bị thời khắc mấu chốt ra tay giúp Trần Hạo, lao vào trong đàn ma ưng, Trần Hạo rốt cuộc xuất kiếm, chưa cho mọi người quá nhiều thời gian tưởng tượng, trụ cột kiếm pháp của đệ tử ngoại môn Trích Tinh Môn, Lưu Vân Kiếm Quyết liền cuồn cuộn ra.

Mây vô thường bởi gió mà động, theo lôi mà biến!

Lĩnh ngộ phong thuộc tính chân lý, kim kiếm lại ẩn chứa năng lượng lôi thuộc tính mênh mông trong tay, Trần Hạo ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, làm Lưu Vân Kiếm Quyết sinh ra hiệu quả bọn họ không ngờ tới, kiếm thế mơ hồ vô thường, xuất kiếm thì như kinh lôi trời giáng, thời gian một hơi thở bầu trời liền bay lên từng vòi máu tươi, tốc độ nhanh hơn Hắc Ám Ma Ưng, không có một con có thể tiếp cận Trần Hạo mà không chết!

“Lợi hại! Quả nhiên là đã lĩnh ngộ ảo diệu lực lượng, tinh túy của Lưu Vân Kiếm Quyết, đã phát huy đến cực hạn...”

Thân hình Dạ Phi Tuyết dừng lại, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc cùng tán thưởng nhàn nhạt nói.

Ngắn ngủn giữa hai người, ba mươi tám con Hắc Ám Ma Ưng đã chết hết ở dưới kiếm Trần Hạo, không có ngoại lệ đều là kiến huyết phong hầu, đâm xuyên qua cổ.

Sau khi giết xong, Trần Hạo không dừng lại, liền dùng kim kiếm ở trong thi thể ma ưng lấy ra từng viên tinh thạch màu đen giống nội đan yêu thú. Cái này gọi là ma đan, trong đó ẩn chứa thiên địa năng lượng cùng ma khí mênh mông, so với nội đan yêu thú càng thêm cuồng bạo. Luyện khí, luyện đan đều có thể, giá trị so với nội đan yêu thú đồng cấp cao hơn. Bởi vì người tu luyên có thể thông qua rèn luyện ma đan, làm cho tâm tính trở nên thêm cứng cỏi, tinh thần càng thêm cô đọng, không để ngoại tà xâm nhập, không bị ảo giác mê hoặc, tới tình trạng nhất định tâm thần có thể phát ra hạo nhiên chi khí, trấn áp tru tà.

“Trần Hao sư đệ lại lợi hại như thế! Bội phục...” Đàm Minh từ đáy lòng khen. Ngũ phẩm võ thần, hắn tự tin không cách nào làm được sạch sẽ lưu loát như Trần Hạo.

“Sư huynh quá khen rồi” Trần Hạo mỉm cười nói. Hắn biết rõ trận chiến đấu này, Dạ Phi Tuyết bảo hắn đến đó là muốn xem thực lực thật sự của hắn, có thể sau khi chuẩn xác nhắm chừng mới có thể an bài chiến đấu thích hợp cho hắn. Cho nên Trần Hạo tự nhiên sẽ không giấu riêng. Nếu không lần này lịch lãm cũng liền không nổi lên được tác dụng.

“Rất không tệ. Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ lôi thuộc tính chân lý mà nói, uy lực Lưu Vân Kiếm Quyết còn có thể tăng lên ba phần! Ðó là hóa mục nát thành thần kỳ thật sự, ngươi có thể thử lĩnh ngộ! Ði thôi, tiếp tục xâm nhập!” Dạ Phi Tuyết ánh mắt sáng ngời chỉ điểm.

Trần Hạo hơi sửng sốt. Rất có chút cảm giác một lời bừng tỉnh người trong mộng. Nhớ ngày đó hắn chịu phong thuộc tính chân lý của Dương Phàm uy hiếp, mới thử lĩnh ngộ phong thuộc tính chân lý, cuối cùng thành công. Nhưng đến bây giờ Trần Hạo còn chưa từng thật sự dụng tâm đi lĩnh ngộ chân lý gì. Đương nhiên trên cơ bản cũng không có ai đi chuyên môn lĩnh ngộ cái gì, dù sao bất cứ chân lý nào thuộc về thiên đạo pháp tắc đều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, không phải ngươi cố ý đi lĩnh ngộ là có thể lĩnh ngộ được.

Dạ Phi Tuyết sở dĩ nói như thế là vì nàng cảm ứng được Trần Hạo vừa rồi đem tinh túy năng lượng lôi thuộc tính phát huy đến cực hạn, mơ hồ có một tia hương vị lĩnh ngộ lôi thuộc tính chân lý, nên mới mở lời nhắc nhớ.

...

Hơn mười người ở ma vực không gian rộng lớn gặp phải địa ma liền chiến, đều là Da Phi Tuyết an bài người nào lên, nếu không một người lên thì cả nhóm lên, không phải quá cường đại liền là việc của Trần Hạo bọn đệ tử tiên thiên cảnh, cường đại hơn thì giao cho cao thủ Kim đan cảnh. Sau mỗi lần chiến đấu, Dạ Phi Tuyết sẽ nhất châm kiến huyết vạch điểm yếu, chỗ thiếu hụt của mọi người, cùng với phương hướng nên cố gắng. Nhất là vài đệ tử tiên thiên cảnh ở dưới loại chỉ điểm thể hồ quán đỉnh này được lợi rất nhiều. Ngược lại là mỗi lần Trần Hạo ra màn lại làm Dạ Phi Tuyết không thể nói ra cái gì, bởi vì Trần Hạo biểu hiện, tương đối với cảnh giới của hắn mà nói đã đến mức hoàn mỹ không tỳ vết...

Dạ Phi Tuyết cũng rất muốn lấy ra chút điểm yếu để chỉ điểm một hai, làm thiện duyên này trở nên kiên cố thêm một ít. Đáng tiếc Trân Hạo không cho nàng cơ hội...

Dưới tình huống như vậy liền làm số lần Trần Hạo ra màn vượt xa đám người Đàm Minh. Hơn nữa, an bài chiến đấu cho Trần Hạo cũng trở nên càng lúc càng khủng bố cường đại.

...

Ông!

Suốt mười ngày sau, mọi người vừa đánh vừa đi, ước chừng xâm nhập mấy vạn dặm, ở trước mắt ngoài mấy trăm dặm, loáng thoáng xuất hiện quang mang u lam nhàn nhạt, như là quỷ hỏa. Cũng ngay tại giờ phút này, trước người Dạ Phi Tuyết chợt bay ra tấm lệnh bài màu đen sử dụng khi tiến vào ma vực không gian, phát ra tiếng ong ong.

“Rốt cuộc xuất hiện rồi...”

Vẻ mặt Dạ Phi Tuyết hơi thay đổi, trong đôi mắt lóng lánh ra hai đạo tinh quang lạnh lẽo, thì thào.

“Sư tỷ, là Y Đằng Thái sao?” Một cao thủ Kim đan cảnh hỏi.

“Không sai. Tin tức của thương hội Vạn Thông quả nhiên chuẩn xác! Đợi lát nữa bản thân các ngươi cẩn thận, Y Đằng Thái này là tu vi Nguyên anh cảnh đỉnh phong, ta muốn thắng hắn cần toàn lực chiến một trận, tạm thời là không thể bận tâm các ngươi! Các ngươi chỉ cần giúp ta chém giết địa ma cấp thấp phụ cận ma thần tế đàn là được, lượng sức mà làm!”

“Vâng!” Vẻ mặt mọi người đều lộ ra một tia ngưng trọng đáp.

“Ta giết qua trước, các ngươi theo sau theo tới!” Dạ Phi Tuyết nói xong, thân hình nhất thời biến mất ở trước mặt mọi người.

...

“Ði, đợi lát nữa tận lực chém giết nhiều địa ma, giúp sư tỷ một tay. Y Đằng Thái này là cao thủ tán tu ma đạo, lẻn ở tu luyện giới, chuyên làm chuyện giết người cướp của, không ít tán tu cùng đệ tử tông môn đều mất mạng bởi tay hắn, một sư huynh Dạ sư tỷ tương đối coi trong chết bởi tay hắn. Lần này Dạ sư tỷ chính là trả giá đắt mới từ thương hội Vạn Thông mua được tin tức hắn ẩn nấp ở đây tu luyện, tuyệt không thể để cho hắn bỏ chạy!”

Tên đệ tử Kim đan cảnh vừa mới nói chuyện với Dạ Phi Tuyết, nói. Hắn ở trong năm tên cao thủ Kim đan cảnh là chiến lực mạnh nhất, hiển nhiên theo Dạ Phi Tuyết cũng có một đoạn thời gian, hiểu biết tình huống tương đối nhiều.

“Y Đằng Thái là tu vi nguyên anh đỉnh phong, Dạ sư tỷ mới là nguyên anh hậu kỳ... Lý Kinh sư huynh, Dạ sư tỷ không có nguy hiểm chứ?”

Khi mọi người nhanh chóng hướng tới xa xa quang mang u lam bay đi, một gã đệ tử kim đan cảnh khác hỏi.

“Yên tâm! Dạ sư tỷ là hạch tâm đê tử xếp thứ sáu của Trích Tinh Môn chúng ta, tuy khẳng định khó khăn nhưng nhất định có thể chém giết Y Đằng Thái, Dạ sư tỷ chính là vừa mới đạt được một cái di tích truyền thừa, tuy chưa lộ ra nhưng tất nhiên có thu hoạch kinh người, nếu không cũng sẽ không mang chúng ta đến... Chúng ta chỉ cần chém giết địa ma phụ cận ma đạo tế đàn là được, cái khác chúng ta không nhúng tay được!”