Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 29: Trần Hạo đăng tràng




Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế

Năm nay chỉ mới mười lăm tuổi nhưng Tiêu Cát Sơn đã bước vào cảnh giới Võ Sư Nhất phẩm. Tuy rằng vẫn còn không bằng Tiêu Cát Hàn nhưng hắn dầu sao cũng ít tuổi hơn, như vậy đã là vô cùng xuất sắc rồi.

Còn có nguyên bản Tiêu Cát Phi bài danh thứ năm trong hàng ngũ đệ tử chữ "Cát" vậy mà cũng cùng lúc đột phá đến cảnh giới Võ Sư Nhất phẩm.

Hai người này không ai là không xuất sắc cả nhưng đều bị hào quang của Tiêu Cát Hàn che lấp, cho nên khi bọn họ đương tràng cũng không gây ra bao nhiêu oanh động.

Mọi việc cứ theo nguyên tắc tiếp diễn, mãi cho đến khi đến lượt Tiêu Cát Yên...

Tiêu Cát Yên là hòn ngọc quý trên tay gia chủ Tiêu Đỉnh, chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ để mọi người cho dù là thiệt tình hay giả dối đều vỗ tay hoan nghênh đầy nhiệt liệt. Huống hồ Tiêu Cát Yên còn là một tiểu mỹ nhân vô cũng xinh đẹp. Hơn nữa nàng chỉ mới hơn mười ba tuổi, so với những đệ tử chữ "Cát" khác thì nàng vẫn còn quá nhỏ.

Vậy nên khi Tiêu Cát Yên lộ ra tu vi Võ Sĩ Bát phẩm làm cho cả Diễn Võ Trường dậy nên một làn sóng oanh động không thua gì Tiêu Cát Hàn khi nảy...

...

Mười ba tuổi, Võ Sĩ Bát phẩm!

Thiên phú như vậy tuyệt đối không thua kém Tiêu Cát Hàn. Mặc dù không thoát khỏi quan hệ với việc Tiêu Cát Yên được tu luyện từ rất sớm. Thế nhưng có thể tu luyện sớm cũng là một loại thiên phú, vì không phải ai cũng được thượng thiên ưu ái như vậy. Bằng không thì Tiêu gia đã sớm thu nhận hài đồng năm sáu tuổi hàng loạt làm đệ tử rồi, như vậy có thể tu luyện trước vài năm, cơ hội thăng cấp nội môn trước hai mươi tuổi cũng lớn hơn nhiều.

Sau khi tất cả đệ tử chữ "Cát" đã hoàn thành khảo thí, rốt cuộc đến lượt đệ tử chữ "Tường" lên đài.

Đệ tử chữ "Tường" chỉ bắt đầu tu luyện trong thời gian nữa năm mà thôi. Võ giả nhập môn trước dễ sau khó, tuy rằng Võ Đồ cũng có Cửu Phẩm nhưng cùng Võ Sư Cửu phẩm thì không thể nào so sánh cùng. Cho nên phần lớn đệ tử chữ "Tường" đều đã bước chân vào Võ Đồ Thất phẩm, Bát phẩm, một số thiên phú tốt hơn còn đạt đến Cửu phẩm. Bài danh đệ nhất Tiêu Tường Đằng lại càng đột phá đến Võ Sinh Nhất phẩm, thiên phú như vậy cũng khiến cho không ít người gật đầu khen ngợi...

"Tường Hạo..."

Rất nhanh đã đến lượt Tiểu Linh Nhi, nàng nhìn sang Trần Hạo đang nhắm mắt đả tọa một bên nhẹ giọng kêu lên.

"Ân, ta biết rồi..." Trần Hạo chậm rãi mở ra hai tròng mắt đen nhánh đầy thâm thúy của mình, bên trong con ngươi thoáng hiện lên nét tinh quang nhàn nhạt, hắn khẽ gật đầu với Tiểu Linh Nhi: "Cố lên!"

"Ừm!"

...

Nửa năm qua, Tiểu Linh Nhi phi thường cố gắng, sau khi chứng kiến các đệ tử đã kiểm tra trước, nàng khẳng định lần này nàng ít nhất có thể xếp hạng ở tầng giữa. Đương nhiên, cái này chỉ đơn thuần là là xếp hạng theo phẩm chất võ giả.

Tại thời điểm Tiểu Linh Nhi lên đài, trong một ngõ ngách phía đông khán đài, một gã trung niên chừng bốn mươi tuổi quanh thân tỏa ra khí chất nho nhã cùng một mỹ phụ trung niên phong vận thùy mị thướt tha bỗng dưng có chút kích động, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ung dung lúc đầu. Mỹ phụ này nhìn bề ngoài có đôi nét tương tự với Tiểu Linh Nhi, lúc này cả hai ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn về nàng ở trên khán đài.

"Tướng công, Linh Nhi hình như gầy hơn trước... đều do ngươi cả..."

"Chuyện này... Phu nhân, ta nào biết được nha đầu này lại bướng bỉnh chẳng khác nào ngươi năm đó..."

"Ngươi nói cái gì?" Mày mỹ phụ trung niên nhíu lại nói.

"Không... Ta chưa nói gì cả. Tốt rồi, Linh Nhi đã bắt đầu khảo nghiệm..."

...

" Võ Đồ Bát phẩm, xin kiểm chứng!"

Tiểu Linh Nhi sau khi thúc giục nguyên lực toàn thân, từ trong song chưởng của nàng phát tán ra đạo đạo nguyên lực màu trắng ngà, nhẹ giọng nói.

"Ừm, không tệ... tiêu tường linh đúng không? Bài danh chín mươi tám, cơ sở không sai, chỉ với thời gian nửa năm đã đạt tới Võ Đồ Bát phẩm, xem ra cũng tốn không ít công sức! Về sau cần phải cố gắng nhiều hơn nữa... Cố Lên!" gia chủ Tiêu Đỉnh vốn rất ít khi mở miệng không ngờ lúc này lại lên tiếng tán thưởng. Anh mắt hắn dừng lại trên người Tiểu Linh Nhi, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Biểu hiện của Tiêu Đỉnh khiến cho rất nhiều đệ tử Tiêu gia nhìn về Tiểu Linh Nhi với ánh nhìn đầy hâm mộ cùng kinh ngạc. Nhất là một số đệ tử có biểu hiện so với Tiểu Linh Nhi rõ ràng tốt hơn nhiều lại càng lộ ra biểu tình ủy khuất, gia chủ tại sao chỉ khen mỗi nàng kia chứ?

"Gia chủ quá khen rồi! Đa tạ!" Tiểu Linh Nhi nhỏ giọng đáp, sau khi ôm quyền thi lễ liền bước xuống lôi đài. Vừa lúc chạm mặt Trần Hạo đang bước đến.

Trần Hạo rất tự nhiên nhè nhẹ vỗ đầu Tiểu Linh Nhi nói: "Tiểu nha đầu, tiến bộ rất nhanh, rất không tồi..." tiếp đó bước nhanh lên lôi đài.

Tiểu Linh Nhi có chút sững người mà sờ sờ lại đầu của mình, lúc nãy được gia chủ khen ngợi nàng cũng chẳng có cảm giác gì nhiều. Tuy rằng chỉ đến Tiêu gia được nữa năm nhưng nàng đối với vị gia chủ này cũng chẳng hề xa lạ. Ngược lại động tác tùy ý của Trần Hạo vừa rồi lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu đỏ bừng cả lên...

Tiểu Linh Nhi biểu môi, hiển nhiên nàng rất bất mãn với việc bị Trần Hạo gọi là tiểu nha đầu.

Thế nhưng trong mơ hồ nàng cảm giác được tuy rằng đồng lứa tuổi với mình nhưng Trần Hạo lại có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Loại cảm giác này ban đầu khi mới gặp Trần Hạo không hề có, về sau mới xuất hiện. Tiểu Linh Nhi cũng không rõ tại sao lại có cảm giác như vậy, nàng chỉ biết lần này Trần Hạo trở về từ Ma Vân Sơn Mạch thì cảm giác đó càng rõ ràng hơn...

Loại khí tức bình tĩnh ung dung này trên người Trần Hạo, nhất là ánh mắt của hắn, so với bạn bè cùng lứa tuổi xung quanh càng lộ ra vẻ không hợp.

"Tiểu tử trông rất tuấn tú này không phải là người đi cùng với lão tổ tông Tiêu gia hay sao? Quan hệ giữa hắn và Linh Nhi của chúng ta tựa hồ rất tốt a... Như thế nào lại bài danh cuối cùng kia chứ? Còn không bằng Linh Nhi nữa..." Mỹ phụ trung niên ghé vào bên tai trung niên nho nhã hỏi nhỏ bằng giọng khó hiểu.

"Ngươi nghe thử những người xung quanh đang nói gì thì sẽ hiểu thôi!" Trung niên nho nhã nhẹ giọng đáp lại.

Giờ phút này, theo từng bước chân của Trần Hạo trên võ đài thì cả Diễn Võ Trường cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ cả lên. Thời điểm hắn xuất hiện cùng Tiêu lão, những người trở về từ nơi khác không biết rõ tình hình đã chạy khắp nơi dò hỏi tình huống của hắn. Hiện tại chỉ sợ cả Diễn Võ Trường đã không có ai là không biết Trần Hạo cả.

Đủ loại ý kiến không đồng nhất vang kên khắp nơi. Có người cho rằng Trần Hạo không biết trời cao đất dày, có người lại cho rằng hắn có tinh thần đại dũng mà bội phục. Đủ lời khen chê nhưng càng nhiều hơn là thương hại. Hầu như tất cả đều nhận định rằng kết cục của hắn chỉ có một chữ chết mà thôi.

...

Trần Hạo bước lên lôi đài dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người. Không có hoan hô ủng hộ hay hò hét trợ uy mà chỉ có tiếng nghị luận ầm ĩ.

Đối với tình huống như vậy Trần Hạo cũng chẳng hề phật lòng, gương mặt thanh tú của hẳn nhìn không ra bất luận dao động khác thường nào. Sự tỉnh táo thậm chí là lãnh mạc kia khiến cho Tiêu lão ở phía xa cùng các cao thủ trên đài chủ tịch đều vô cùng kinh ngạc, đây là khí độ không nên xuất hiện ở lứa tuổi của hắn...

Nhất là khi biết rõ những lợi và hại khi quyết chiến sinh tử cùng Tiêu Cát Hàn.

"Tường Hạo! cố lên!"

Ngay lúc này, tiếng hô to của Tiểu Linh Nhi bất chợt vang lên. Tiểu Linh Nhi cũng biết nếu làm như vậy sẽ khiến cho nhiều người săm soi dòm ngó, nàng không hề thích cảm giác như vậy chút nào. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh tĩnh kia của Trần Hạo, không biết tại sao từ sâu trong nội tâm của nàng lại trào lên cảm giác cô độc... Lúc này hắn dường như rất cô độc, như con thuyền nhỏ lẻ loi giữa đại dương mênh mông... Hơn nữa nghĩ tới Trần Hạo sắp sửa phải đối mặt với quyết chiến sinh tử, loại cảm giác này càng trở nên mảnh liệt vô cùng...

Cho nên, nàng cố lấy hết dũng khí mà hô lớn một tiếng. Cho dù tất cả mọi người đều khinh thường hắn nhưng trong nội tâm của nàng thì hắn là bằng hữu. Không vì cái gì khác, nàng chỉ muốn cho Trần Hạo biết, dù thế nào đi nữa thì vẫn còn có nàng ủng hộ hắn...

"Tiểu sư đệ! Cố Lên!"

Cơ hồ là cùng một thời gian, âm thanh của Tiêu Cát Yên cũng đồng thời vang vọng lên!

Ngay lập tức, có lẽ là do bị Tiểu Linh Nhi cùng Tiêu Cát Yên ảnh hưởng, mấy cô gái có chút giao hảo cùng Trần Hạo và Tiêu Cát Sơn, còn có một một số đệ tử ôm lòng thương hại đối với Trần Hạo cũng bắt đầu hò hét trợ uy cho hắn.

Khóe miệng của Trần Hạo lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên, chậm rãi ôm quyền đáp trả mọi người.

Trần Hạo quả thật là đang mỉm cười, cười một cách vô cùng hờ hững..

Thế nhưng nụ cười ấy ở trong mắt người khác thì lại có chút mùi vị khác, giống như biết rõ là phải chết nhưng vẫn như cũ chẳng hề sợ hãi...

...

Oanh...

Trần Hạo cũng không trì hoãn thời gian quá nhiều, hắn quát nhẹ một tiếng sau đó toàn lực thúc dục nguyên lực trong đan điền. Trong phút chốc, một cổ nguyên lực dao động bàng bạc tràn ra lôi đài. Ngay lập tức tất cả mọi người nơi đây đều phải hít vào một ngụm khí lạnh. Bởi vì nguyên lực tản ra trên người Trần Hạo không ngờ lại là màu xanh lá cây đậm!

Màu xanh lá cây đậm!

Từ Võ Sĩ Thất phẩm đến cửu phẩm thì tượng trưng chính là nguyên lực màu xanh lá! Hơn nữa, một số cao thủ nhạy bén đã cảm giác được dao động nguyên lực mà Trần Hạo phát ra so với Tiêu Cát Yên là Võ Sĩ Bát phẩm còn hùng hồn hơn rất nhiều. Điều này có ý nghĩa như thế nào?

Có nghĩa là Trần Hạo khẳng định đã tấn thăng đến Võ Sĩ Cửu phẩm!