Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 310: Kinh ngốc




Ðấu giá hội, nhất là đấu giá hội loại lớn nhất tượng trưng cho toàn bộ Đông đại lục, Trần Hạo tuy không cần mua cái gì, nhưng có thể đi kiến thức chút, gia tăng chút lịch duyệt, cũng là tốt. Hơn nữa, cũng có thể quen thuộc chút vật phẩm tu luyện giới, giá bảo vật. Cái này đối với về sau lịch luyện tự nhiên có chỗ tốt. Nhưng bây giờ Trần Hạo vừa mới tấn thăng, nhất là vừa rồi biết được tình huống khảo thí của đám người Sở Khuynh Thiên, lại làm Trần Hạo tự tin tràn đầy, lần nữa cảm thấy áp lực thật lớn.

Hắn có con bài chưa lật, người khác tất nhiên cũng có.

Hơn nữa so với ba người bọn Sở Khuynh Thiên, Ngô Nhược Trần, Cô Tinh, cảnh giới Trần Hạo kém một cấp còn nhiều hơn. Ba người đều là Hóa Thân cảnh trung kỳ đỉnh phong, mà Trần Hạo chỉ là Nguyên Anh cảnh trung kỳ, ngay cả đỉnh phong cũng chưa đến.

Vô luận như thế nào, mặc dù không thể đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.

Sau khi nói qua với môn chủ, Trần Hạo lần nữa đắm chìm đến trong tu luyện.

...

Thành Đông Huyền, ngoài hư không cách xa mấy vạn dặm, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ dao động kỳ dị, trong nháy mắt, vách ngăn không gian như bị xé rách, một bóng người quỷ dị xuất hiện ở trên chín tầng trời.

“Hô... Trách không được Đông đại lục yếu đáng thương, thiên địa linh khí cằn cỗi như thế, có thể nuôi dưỡng ra thiên tài gì?”

Một nữ nhân phong tư yểu điệu, ở nháy mắt xuất hiện liền nhíu mày nói.

Mỹ phụ phong tư yểu điệu này tướng mạo cực đẹp, đơn thuần xem khuôn mặt trứng căn bản nhìn không ra tuổi, cứ như vậy lơ lửng ở hư không, quanh thân không có một chút năng lượng dao động, cả người thoáng như một hạt bụi trên bầu trời, mặc dù là đứng ở trước mắt người, cũng không thể bị phát hiện.

“Nhìn một chút rồi nói sau. Cung chủ đã phái ta đến chủ trì thi đấu tông môn giao lưu Đông đại lục lần này, nghĩ hẳn là có chút đặc biệt...”

Viu!

Nữ nhân này như một trận gió mát không thể phát hiện, ngay lập tức biến mất không dấu vết, ngay cả thiên địa năng lượng chung quanh cũng chưa dẫn lên một chút dao động.

...

Trong khi mấy ngày đấu giá hội chấm dứt, thi đấu tông môn giao lưu vạn người chờ mong rốt cuộc đã đến.

Sắc trời chưa sáng, toàn bộ thành Đông Huyền đã sôi trào lên, vô số người tu luyện hội tụ thành từng dòng nước lũ trào về phía diễn võ trường lớn vô cùng trung tâm Ðông Huyền thành. So với sàng chọn khảo thí còn nhiều hơn mấy lần.

...

Lúc cách giờ Thìn còn khoảng nửa canh giờ, toàn bộ tông môn đều trước sau chạy tới diễn võ trường. Trừ đệ tử đạt được tư cách dự thi, toàn bộ đều đến trong thính phòng.

Bọn Trần Hạo toàn bộ đệ tử dự thi thì đều tập trung đến trên ghế tuyển thủ. Chỗ ngồi của tuyển thủ cũng không phải dựa theo tông môn sắp hàng, mà dựa theo thành tích. Hàng thứ nhất là đệ tử thắp sáng chín mươi viên trở lên, hàng thứ hai là tám mươi viên đến tám mươi chín viên, hàng thứ ba bảy mươi viên đến bảy mươi chín viên, theo thứ tự loại suy xuống tổng cộng có mười hàng quay chung quanh toàn bộ khu lôi đài trung tâm sắp xếp. Vừa xem hiểu ngay liền có thể biết được thực lực đại khái của từng đệ tử.

Vốn tưởng rằng đã đến tương đối sớm, Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên bọn mười người Trích Tinh môn không nghĩ tới lúc bọn họ đến đã không hề ít đệ tử tông môn cấp thấp đều đã tới trước, chẳng qua trên hàng thứ nhất lại chỉ có hai người, một nam một nữ. Mà lúc này hầu như ánh mắt các đệ tử đều hội tụ ở trên bóng lưng tuyệt đẹp kia...

Hai người này rõ ràng là Hạ U U cùng Triệu Nguyên Thanh của Lăng Thiên tông. Triệu Nguyên Thanh, Trần Hạo cũng quen biết, là lúc tiến vào thiên không chi thành, dẫn đầu Lăng Thiên tông. Tuy chưa giao lưu, nhưng người là từng thấy. Mà cách xa mười trượng hàng thứ hai Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan rõ ràng trong đó. Còn có mười mấy đệ tử của Lăng Thiên tông.

Lúc này tựa như còn có người đang oán giận đến sớm như vậy làm chi. Lấy địa vị Lăng Thiên tông bọn họ, như thế nào cũng muốn đợi ở phía sau ra màn, tỏ ra có khí tràng.

“Hạo Hạo, U U cũng chờ ngươi đã lâu rồi... Hì hì, ngươi tới ngồi bên cạnh U U đi... Ngươi và Triệu sư huynh mỗi người một bên, miễn cho lát nữa bị những gã đáng ghét kia quấn quít lấy...”

“Cái này...”

“Ngại sao? Vậy ngươi ngồi xuống, U U cùng Triệu sư huynh đi qua bên đó...”

“Ta đi qua!” Nghe được Hạ U U nói như thế, vốn đang do dự, Trần Hạo quyết định thật nhanh nói. Nam nhân không có thể chịu uất ức như vậy. Nên chủ động thì phải chủ động. Thật làm U U khuất thân thì quá không thể nào nói nổi...

“Trần huynh đệ, ngồi bên này!”

Ngay tại lúc Trần Hạo truyền âm xong, Triệu Nguyên Thanh bỗng nhiên đứng lên, mỉm cười ngoắc tay nói với Trần Hạo, bộ dạng đó với mọi người tựa như hai người rất quen thuộc.

“Ngươi là Trần Hạo sao? Rất vui được quen biết ngươi...”

Mang theo khăn che mặt, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Hạ U U hiện lên một tia giảo hoạt, lúc Trần Hạo đi qua, cũng đứng dậy. Dùng thanh âm lười biếng như ngày đó, nhe giọng nói.

“Trần huynh đệ, mời ngồi. Thiên không chi thành từ biệt, không nghĩ tới ngươi tăng lên nhanh như vậy... U U đã sớm nghe nói người cứu Lan Lan, chính là rất muốn quen biết ngươi...” Triệu Nguyên Thanh sau khi đem Trần Hạo đè ở bên cạnh Hạ U U, trở lại ngồi ở bên kia của Hạ U U. Thanh âm nói chuyện tuy không lớn, nhưng có thể làm toàn bộ người đang chú ý nghe được.

“Khách khí khách khí. Rất vui được quen biết ngươi!” Trần Hạo không nghĩ tới Hạ U U nghĩ chu toàn như thế, thật ra không cần bây giờ phải đối mặt Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên chất vấn.

“Trần huynh! Chờ sau khi thi đấu giao lưu hoàn thành, ta và Lan Lan mời ngươi, chúng ta hảo hảo uống chút. Ngươi cũng không nên từ chối...” Đúng lúc này, ngồi ở hàng sau, Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan cũng đứng dậy xa xa ôm quyền nói với Trần Hạo. Bộ dáng đó đều là thân thiết vô cùng.

“Được!” Trẩn Hạo lập tức đáp ứng. Rất hiển nhiên, vở kịch này căn bản chính là diễn vì hắn cùng Hạ U U.

“Các ngươi là Tiểu Vũ cùng Tiểu Liên à? Tới nơi này ngồi...” Hạ Lan Lan lúc này cũng hô đối với Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Ðài Liên.

Trái lại làm cho Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên có chút kinh ngạc “Sao nàng ta nhận ra mình? Còn gọi thân thiết như vậy?” Cũng chỉ là nháy mắt liền rõ ràng là quan hệ của các nàng cùng Trần Hạo mới làm đối phượng cố ý quen biết mình.

Dạ Phi Tuyết và Long Vũ Không tương tự là ở hàng thứ hai, cho nên cũng liền theo Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên, cùng đám người Lăng Thiên tông Hạ Lan Lan ngồi ở cùng một nơi.

Vô số đệ tử ngồi ở mấy hàng phía sau, liếc Trần Hạo ngồi ở bên người Hạ U U, hâm mộ ghen tị hận chảy nước miếng. Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tị. Dù là bọn họ có thể cứu Hạ Lan Lan cũng không có tư cách ngồi vào hàng thứ nhất...

Hạ Lan Lan tuy trong lòng í nhiều có chút tư vị không phải, nhưng cũng không qua được Hạ U U dốc tâm kế “làm nũng”, vô cùng thân thiết cùng Hách Liên Vũ Tử và Đạm Ðài Liên thấp giọng trao đổi, nhất là khoảng cách gần như thế càng làm Hạ Lan Lan đối với Trần Hạo đào hoa cảm thán, tự hỏi sao lại có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy đối với hắn ưu ái. Hơn nữa càng làm Ha Lan Lan cảm thấy không thể tưởng tượng là mỗi người còn đều ưu tú như vậy. Cứ như đều là chịu số mệnh của Trần Hạo ảnh hưởng.

“U U, ngươi tới sớm như vậy, chỉ vì để ta ngồi bên cạnh ngươi?”

“Phải. Lăng Thiên tông chúng ta chỉ có hai người chín mươi viên trở lên, ta không muốn bị cái gì Sở Khuynh Thiên, Ngô Nhược Trẩn kia tiếp cận, đương nhiên muốn cho ngươi tới đây, hì hì...”

“Ngươi làm như vậy không sợ gia gia ngươi...”

“Không sợ, gia gia của ta bây giờ đã dễ tính hơn nhiều rồi, không ngăn cản ta với ngươi kết giao thế nào nữa... Nhất là ngày hôm qua, gia gia lại nói về ngươi với ta...”

“Nói về ta? Nói ta cái gì?”

“Gia gia là nói như vậy: U U, không nghĩ tới Trần Hạo tiểu tử đó tiến cảnh lại nhanh như vậy, tiềm lực cũng cao như vậy, bộ dạng còn đẹp trai như vậy... Kẻ này nhất định không phải vật trong ao, thành tựu tương lai chỉ sợ sẽ vượt qua gia gia ta tưởng tượng... Cũng không như cái gì Sở Khuynh Thiên cùng Ngô Nhược Trần quỷ đáng ghét như vậy có thể so sánh. Lần này, tiểu tử này mặc dù không thể đạt được top bốn cũng có thể sẽ có đại cơ duyên xuất hiện... Quên đi quên đi, gia gia về sau cũng không quản con nữa, con là bảo bối tim gan của gia gia, cứ mặc cho con tự do đi... Con muốn làm như thế nào thì làm như thế đó...” Hạ U U truyền âm nói, hơn nữa bắt chước thanh âm Hạ Lăng Phong, vẻ người lớn tung hoành nói. Khuôn mặt nhỏ tránh ở dưới khăn che mặt, còn theo tiếng của mình thay đổi vẻ mặt.

Làm Trần Hạo thiếu chút nữa phun ra.

“Khụ khụ... U U, cái này sợ là ngươi nói chứ?”

“Hì hì... Dù sao gia gia chính là cái ý tứ này. Hạo Hạo, U U biết ngươi đối với gia gia cùng phụ thân khẳng định có ý kiến... Nhưng bon họ cũng là vì tốt cho Lăng Thiên tông chúng ta... Gia gia bây giờ đã mặc kệ chúng ta. Cho nên, ngươi cũng không nên trách hắn với phụ thân... Gia gia nói với U U, lúc ấy sở dĩ đối với ngươi như vậy, vì kích phát tiềm lực của ngươi, nếu là trong lòng ngươi thực có U U, cũng thực có năng lực, tất nhiên sẽ đi vào tu luyện giới đường đường chính chính tìm đến U U...”

“Không nói cái này. U U, gia gia ngươi chẳng lẽ không biết tình huống của ta cùng Tiểu Vũ, Tiểu Liên?”

“Đương nhiên biết, hắn so với U U còn hiểu biết ngươi hơn... Trần Tuyết cũng biết.”

“Vậy hắn như thế nào...”

“U U có sáu bà nội.”

Một câu của Hạ U U làm Trần Hạo liền mở to hai mắt nhìn. Nhất thời hiểu Hạ U U sao không để ý quan hệ của hắn cùng Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên. Đương nhiên, Trần Hạo cũng hiểu Hạ U U không phải không để ý, mà từ nhỏ hình thành quan niệm, làm nàng cảm thấy nam nhân có mấy đạo lữ cũng không phải việc gì to tát, chỉ cần thích nhau là được.

“U U, sớm như vậy?”

Ngay tại thời điểm hai người mặt ngoài bất động thanh sắc, lén lút truyền âm tán gẫu đang vui vẻ, thanh âm không hài hòa đột nhiên truyền đến, một bóng người đứng ở trước mặt hai người, trên mặt mang theo một cái mỉm cười, đem Trần Hạo cùng Triệu Nguyên Thanh hoàn toàn không nhìn, ánh mắt nhu hòa thân thiết chăm chú nhìn Hạ U U nói.

Người tới chính là Ngô Nhược Trần.

...

“Có kịch vui để xem rồi... Ngô Nhược Trần chính là một trong những người theo đuổi Hạ U U mạnh mẽ nhất, ha ha... Trân Hạo này sợ là sắp bị đuổi tới một bên rồi!”

“Đợi lát nữa Sở Khuynh Thiên đến càng vui hơn...”

Giờ khắc này, vô số ánh mắt đều tập trung ba người Ngô Nhược Trần, Hạ U U cùng Trần Hạo.

Ngồi ở bên cạnh, Triệu Nguyên Thanh khẽ nhíu mày, liền nhắm hai mắt lại, giả bộ điều tức đả tọa.

Hạ U U chỉ khẽ gật gật đầu, cũng không đáp lại gì.

“Trần Hạo phải không? Đến một bên ngồi, vị trí này cũng là ngươi có thể ngồi?” Ngô Nhược Trần mỉm cười, đối với Hạ U U lạnh nhạt không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, thản nhiên nói. Thanh âm đó tuy không ôn không hỏa, nhưng lời nói ra lại bá đạo kiêu ngạo, tràn ngập coi rẻ cùng khinh thường.

Không thể không nói, bạn hữu này nhìn thấy Trần Hạo nhiều chỗ trống như vậy không ngồi, cố tình ngồi ở bên cạnh Hạ U U, cũng có xúc động đem Trần Hạo đạp chết. Cái này rõ ràng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Tuy hắn biết Trần Hạo cùng Lăng Thiên tông có chút quan hệ, nhưng quả quyết chưa tới tầng thứ có thể cùng Hạ U U tiếp xúc.

Hạ U U vừa định nói chuyện, Trần Hạo lại làm ra một cái động tác làm mọi người trừng lớn mắt, càng làm mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, Hạ U U cũng không có chút trốn tránh cùng ngăn cản!

Điều này khó hiểu. Đó chính là đệ nhất thiên tài mỹ nữ của tu luyện giới Đông đại lục...

Chỉ thấy Trần Hạo đưa tay vỗ vỗ đầu Hạ U U, đứng dậy, nhìn chằm chằm Ngô Nhược Trần nói: “Vị trí này là của nhà ngươi? Ai quy định ta không thể ở đây?”

Ngô Nhược Trần vốn là nhìn mà choáng váng, quả thực không thể tin được bản thân nhìn thấy. Đầu Hạ U U còn có người có thể võ. Hơn nữa là người bằng tuổi. Hơn nữa Hạ U U còn một bộ dáng ngoan ngoãn. Cái này có chút choáng váng, hắn không thể nén được từ sâu trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận cuồng bạo, giờ phút này lại nghe được Trần Hạo tràn ngập khinh thường cùng khinh bỉ hỏi lại, nhất thời có loại xúc động lập tức đem Trần Hạo chém giết, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, nhìn chằm chằm Trần Hạo, hung hăng vô cùng nói: “Tiểu tử ngươi là chán sống rồi, phải không?”

Hạ U U cũng không nghĩ tới Trần Hạo sẽ nói như thế, nhìn thấy Ngô Nhược Trần nổi bão, vội vàng đứng dậy, kéo Trần Hạo, nói: “Hạo Hạo, chúng ta đến bên cạnh ngồi là được, nhường hắn đi... Triệu sư đệ, chúng ta đi qua...”

“Nói cũng đúng. Gia hỏa không có tu dưỡng như vậy, chấp nhặt với hắn cũng quá hạ mình rồi... Triệu huynh, chúng ta đi qua!” Nghe được Hạ U U nói, Trần Hạo mỉm cười, nhún vai, nói. Khuôn mặt tuấn dật siêu phàm, góc cạnh rõ ràng tự nhiên, liền tản mát ra một sự lạnh lùng cùng cuồng ngạo.

Cùng lúc nói, Trần Hạo và Hạ U U cùng nhau hướng tới vị trí trống bên cạnh đi đến.

Ngô Nhược Trần ngây ngốc, sắc mặt trở nên xanh mét. Nhất là nhìn thấy mọi người một bộ dáng kinh ngạc nhìn chăm chú, càng nổi giận xấu hổ vô cùng, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ đến Hạ U U lại cùng Trần Hạo vô cùng thân thiết như thế. “Hạo Hạo” là xưng hô thân thiết cỡ nào.

Không chỉ có Ngô Nhược Trần, toàn bộ đệ tử chú ý nơi này đều vẻ mặt kinh ngốc, mặc dù là Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên cũng không ngoại lệ, cái xưng hô đó ngay cả hai người các nàng cũng tuyệt đối không gọi ra miệng.

Trên thực tế, trừ Triệu Nguyên Thanh, Hạ Lan Lan, Ðoàn Dự Phi cùng với đệ tử thân phận đặc thù cá biệt của Lăng Thiên tông, không ai không kinh ngạc.