Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 552: Hồi Bản




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Muội là lôi đài số l32...” Lãnh Ngưng Nhạc sau khi nhận được số lôi đài của mình, có chút kinh ngạc nói.

Số 132 là lôi đài may mắn sau khi Trần Hạo bước vào thế giới thứ hai, cũng là lôi đài của Nhân Tiên cảnh sơ kì.

“Tỷ là 114.” Lãnh Ngưng Hoan nói.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, ta là 235. Sau khi chiến xong, chúng ta liền quay về chỗ ở, nếu như tên của ta xuất hiện cùng với các muội, rất dễ khiến người khác liên tưởng...” Trần Hạo mỉm cười nói. Đáng tiếc, nụ cười vốn rất đẹp trai và mê hoặc ở trên thân phận giả lại khó coi phát khóc. Xấu đến mức khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc thật của mình, cũng thực sự là hiếm thấy.

...

Giờ phút này, thân phận của Trần Hạo là Nhân Tiên cảnh trung kì. Hơn nữa có nhiệm vụ tại thân. Đối với nhiệm vụ mang tính cưỡng chế này, Trần Hạo dù có chút không vui, nhưng không thể không nói đây cũng chính là điều hắn muốn. Chiến đấu một vạn trận ở Nhân Tiên cảnh sơ kì, chứng kiến đủ loại đối thủ, có mạnh có yếu, đã là đủ. Cho dù không có nhiệm vụ cưỡng chế, Trần Hạo cũng tiến hành chiến đấu với một lượng lớn Nhân Tiên cảnh trung kì. Vì đạo của mình, tạo một nền móng vững chắc. Khác biệt duy nhất là dưới hạn chế của kì hạn nhiệm vụ, Trần Hạo phải tranh thủ thời gian. Bởi vì chỉ cần nghe ngóng được tin tức cụ thể của Đạm Ðài Liên, hắn sẽ lập tức động thân. Ðến lúc đó không biết bao lâu mới có thể vào lại thế giới thứ hai.

Một năm trong thế giới thứ hai chỉ bằng ba mươi sáu ngày rưỡi của hiện thực, nhoáng một cái là qua. Hắn không muốn bỏ lỡ điều kiện bí mật lợi hại này, hơn nữa là điều kiện bí mật liên hoàn.

Đây cũng là sự tình không có biện pháp. Đạm Ðài Liên là nữ nhân đầu tiên hắn thực sự có được cho đến hôm nay, cũng là nữ nhân đầu tiên bước vào trái tim Trần Hạo. Thời gian lâu như vậy mà không nhận được bất cứ tin tức nào, hắn nếu không đến Á Dĩnh Tinh thì thôi, đã đến rồi thì không thể ngồi im được.

Ngồi im một chỗ không phải là tính cách của hắn.

“Phù...”

Lôi chủ trước của lôi đài sau khi hoàn thành xong mười trận đấu, Trần Hạo thở dài một tiếng. Thân hình vút một cái, thân thể xấu xí vô cùng liền xuất hiện trên lôi đài.

Tít tít tít...

Cùng lúc đó, màn hình hiển thị bên cạnh lôi đài cũng hiển thị ra tin tức của Trần Hạo.

“Trần Nhật Thiên, Nhân Tiên cảnh trung kì, chiến tích: 0 trận thắng, 0 trận hòa, 0 trận thua. Tiền cược yêu cầu: 200 viên tiên nguyên tinh.”

Nhìn thấy tin tức, tu luyện giả xung quanh lôi đài liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc, thắc mắc kẻ quái dị từ đâu đến mà lại bại gia như vậy. Nhìn chiến tích đã biết thân phận lôi chủ này là dùng tiền kiếm một vị trí lôi chủ, như vậy cũng không sao, còn yêu cầu tiền cược 200 viên tiên nguyên tinh, cái này cũng quá khoa trương.

“Nếu không phải rất tự tin vào thực lực của mình thì chính là loại đệ tử con nhà giàu có bối cảnh!”

Cái này trên cơ bản là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với Trần Hạo.

...

“Mẹ kiếp, còn chưa có người khiêu chiến? 200 viên không lẽ cao quá? Ừm... Hình như là có chút cao... Thông thường đều không hạn chế tiền cược, chỉ là lựa chọn đối thủ tiền cược tùy ý. Nhưng mình không thể làm như vậy, thế nào cũng phải kiếm lại tiền vốn? Mình bỏ ra 2000 viên tiên nguyên tinh mới mua được vị trí lôi chủ này... Chỉ có mười trận, đây là tiền vốn!”

Trần Hạo trong lòng thầm nghĩ. Không thể không nói tiền đến quá dễ dàng khiến quan niệm chi tiêu của hắn tăng lên quá nhanh. Hắn cảm thấy 200 viên không là gì, nhưng trên cơ bản đã gần bằng nửa tài sản của bọn Trần Tuyết lúc trước.

“Để ta thử! Con mẹ nó, chiến tích bằng 0, hắn chỉ là kẻ nghiệp dư có tiền mới đến sân thi đấu mà thôi. Cũng không nhất định có thực lực mạnh!”

“Ừm, có đạo lý, huynh đệ, ta ủng hộ ngươi! Nếu thắng còn có thể kiếm được 200 viên tiên nguyên tinh!”

“Hừ, đừng dụ dỗ ta, nếu thua không phải cũng mất 200 viên sao? Nhưng ta cược!”

Đúng ba phút sau, trong đám đông, một tu luyện giả tự cho rằng thực lực của mình không tệ, cuối cùng gửi lời khiêu chiến, Trần Hạo nghĩ cũng không nghĩ liền thông qua, dù không biết nhiệm vụ tiếp theo của điều kiện bí mật là gì, nhưng Trần Hạo không cho rằng Nhân Tiên cảnh trung kì chỉ cần thắng 1000 trận là đủ, dù là nhiệm vụ thông qua, bản thân hắn cũng không cho phép, chí ít cũng phải thắng trên vạn trận hắn mới có thể thực sự vững chắc nền móng của Nhân Tiên cảnh trung kì.

Cho nên, đương nhiên sẽ không chọn người.

Không những không chọn người, Trần Hạo còn muốn đem một vạn trận thắng lúc trước áp chế bản thân, cho đối phương thoải mái phát huy sở trường của mình. Làm như vậy bản thân cũng nhận được rất nhiều lợi ích.

Hắn tin, rất nhanh tên tuổi Trần Nhật Thiên cũng sẽ được hoan nghênh, bất luận là lôi chủ hay khiêu chiến đều được hoan nghênh.

Đến lúc đó sẽ lại là thời gian để hắn kiếm tiền.

...

“Mẹ kiếp... Thực lực như vậy? Sớm biết ta đã lên trước rồi, Mẹ kiếp... Trận tiếp theo đừng thay đổi giới hạn tiền cược...”

Khi tu luyện giả đầu tiên cùng Trần Hạo chiến đấu được năm phút thời gian, trong số các tu luyện giả vây quanh lôi đài, một số tu luyện giả thực lực tương đối mạnh nhưng kiêng kị Trần Hạo thực sự có thực lực, không dám trực tiếp khiêu chiến, bây giờ bắt đầu hối hận. Vừa rồi còn có chút khinh bỉ kẻ dẫn đầu ngốc nghếch tự coi mình là dũng sĩ, bây giờ lại bội phục anh minh thần vũ của người ta.

Bởi vì Trần Hạo lúc này hoàn toàn ở thế hạ phong, trừ phòng thủ, một lần công kích cũng không phát.

Cho nên thời điểm này, sau khi xác định được thực lực của Trần Hạo, không ít tu luyện giả cảm thấy mình có thể thắng chắc liền phát ra tin tức khiêu chiến.

Duy nhất khiến người ta bội phục là tên xấu xí phòng thủ rất có cách thức, rất có linh tính, vận dụng sức mạnh cũng vô cùng vi diệu. Đáng tiếc là sức mạnh tuyệt đối của hắn lại ở thế yếu.

Thời điểm mười lăm phút vượt qua dự liệu của chúng nhân, đối thủ vốn dĩ càng chiến mãnh dũng thì lộ vẻ mệt mỏi, còn Trần Hạo ngược lại bắt đầu phản kích, ba phút ngắn ngủi, Trần Hạo gọn gàng giành chiến thắng.

Rất nhiều cao thủ dù kinh ngạc chiến thắng của Trần Hạo, cũng có chút bội phục thiên phú chiến đấu của Trần Hạo. Nhưng không lưu tâm, chỉ cho rằng người khiêu chiến thực lực yếu.

Lúc này, tất cả đều kì vọng Trần Hạo sẽ tiếp nhận khiêu chiến của mình.

...

“Phù... Hiệu quả không tệ...” Chiến thắng đối thủ đầu tiên, Trần Hạo thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Ừm, không thể dựa vào thứ tự thời gian trước sau tiếp nhận nữa. Đã có bốn mươi hai người khiêu chiến. Có lẽ nên bắt đầu lựa chọn chiến tích kém một chút...”

Cái này không giống với lúc Trần Hạo khởi động điều kiện chiến đấu không hạn chế của sân thi đấu. Bây giờ mặc dù cũng trong điều kiện bí mật nhưng đã bắt đầu hạn chế số trận. Hắn một ngày chỉ có thể đấu mười trận.

“Con mẹ nó, thua rồi...”

Tu luyện giả hóa thành một đường bạch quang xuất hiện bên ngoài lôi đài, rất xót xa hai trăm viên tiên nguyên tinh. Kì lạ là trên mặt hắn lại lộ rõ vẻ hưng phấn, bổ sung một cái: “Nhưng lão tử cho rằng đáng! Đấu rất đã!”

Sức mạnh ngang nhau, kì phùng địch thủ, hơn nữa khiến hắn phát huy thoải mái, cho dù cuối cùng đã thua nhưng thu hoạch từ trận đấu này khiến hắn cảm thấy xứng đáng.

Rất nhanh, trận này nối tiếp trận kia trình diễn.

Mỗi một trận, kẻ xấu xí đều ở hạ phong, nhưng mỗi một trận, kẻ xấu xí đều thắng, còn tu luyện giả mất 200 viên tiên nguyên tinh dù thua nhưng đều không cảm thấy ấm ức, đều có vẻ hưng phấn.

Trên thực tế, đến lúc này dù họ không nói, chúng nhân cũng có thể nhìn ra trận đấu này đối với hai bên đều là tôi luyện rất tốt.

Duy nhất khiến họ kinh ngạc là kẻ xấu xí rõ ràng sức mạnh không lớn, nhưng thiên phú chiến đấu biểu hiện càng lúc càng lợi hại.

Đương nhiên đây là cảm giác xuất hiện sau khi xem liền mấy trận.

“Xin lỗi, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai ta còn đến nữa. Các vị nếu như có hứng thú khiêu chiến ta, ngày mai đi... Hắc hắc...”

Trần Hạo sau khi đấu đủ mười trận, ồm ồm nói, nói xong liền nhảy xuống khỏi lôi đài, không nhìn hoa tỷ muội, hai nàng sớm đã kết thúc mười trận. Hai nàng đến đây xem hắn chiến đấu, lúc này hắn chỉ truyền âm rồi rời khỏi sân thi đấu.

...

Hôm nay, hoa tỷ muội không giống Trần Hạo hạn chế tiền cược đối với người khiêu chiến, họ không có thực lực biến thái như Trần Hạo, cho nên người khiêu chiến họ đều là tu luyện giả chiến tích rất thấp. Điều này cũng rất dễ lý giải. Đến sân thi đấu đều vì nâng cao thực lực của mình mà đến, cao thủ sẽ không vì kẻ nghiệp dư chiến tích bằng 0 mà lãng phí một trận trong mười trận thi đấu của mình. Chỉ có nghiệp dư chiến tích không cao, muốn nâng cao chiến tích mới lựa chọn hoa tỷ muội.

Dưới dụng tâm lựa chọn của hoa tỷ muội, hai người dựa vào thiên phúc thực lực bản thân, hiệu quả cũng không tệ. Lãnh Ngưng Hoan thắng 6, thua 4. Lãnh Ngưng Nhạc thắng 5, thua 5. Đây là sau khi đánh mấy trận, cố ý lựa chọn đối thủ chiến tích tương đối tốt nên mới thua.

...

“Trần Nhật Thiên, ngươi chơi không đẹp, ta liên tục mấy ngày liền khiêu chiến ngươi, thế nào cũng phải đến phiên ta chứ?”

“Đúng vậy, ta cũng khiêu chiến ngươi mấy ngày rồi. Không được thì ngươi cứ nói, 500 viên tiên nguyên tinh ta cũng chấp nhận, chỉ cần hôm nay ngươi đáp ứng ta là được!”

“Khục khục... Đừng vội, ta không nhận lời mời khiêu chiến của các ngươi là vì chiến tích của các ngươi thực sự quá cao, ta không dám chắc... Dù sao ta mỗi ngày đều đến, có lẽ rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi. Ta có thể đáp ứng cùng các ngươi chiến, cụ thể thời gian thật sự không dám chắc... Xin lỗi...”

Thế giới thứ hai, một tháng sau, dưới một lôi đài của Nhân Tiên cảnh trung kì phát sinh một cảnh khiến không ít người cảm thấy kì lạ. Những người này rất muốn cùng kẻ xấu xí kia đấu với mình. Đến năm trăm viên tiên nguyên tinh cũng nỡ bỏ ra. Đây không phải là con số nhỏ. Nhưng bất luận là kẻ xấu xí hay người khiêu chiến đều không phải danh nhân gì, khí tức cũng không quá mạnh.

Chỉ có điều tu luyện giả liên tục quan sát Trần Hạo chiến đấu nhiều ngày đều rõ xảy ra chuyện gì, nhưng tác phong của Trần Hạo thì bọn họ không hiểu.

...

“Phù...”

Trong trú địa, Trần Hạo từ từ mở mắt, nhìn hoa tỷ muội tu luyện bên cạnh, Trần Hạo liền đứng lên, mở cửa phòng.

“Sư huynh, có tin tức gì chưa?”

Một tháng trong thế giới thứ hai, trong hiện thực chỉ là ba ngày. Lúc Trần Hạo tránh né những đỉnh tiêm thế lực đến mời chào hắn, có nhờ Nguyên Như thiên tôn giúp hắn nghe ngóng tình hình cụ thể của Đạm Đài Liên.

“Ừm, vừa rồi tông môn của Tiểu Liên Đan Hà Tông đến mời Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, ta thuận tiện hỏi luôn tình hình Đạm Đài Liên, sư đệ... Đệ thật sự phải đi?”

“Ừm, phải đi.” Trần Hạo không cần suy nghĩ, nói.

“Được rồi... Vậy đệ phải chú ý an toàn. Nhiệm vụ Tiểu Liên tiếp nhận là nhiệm vụ cấp Nhân Tiên cảnh tuyệt cảnh, nhiệm vụ thu hoạch viêm hỏa tinh tủy ở Sí Diễm Tinh. Tình hình cụ thể của nhiệm vụ là thu hoạch 100 viên viêm hỏa tinh tủy. Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, liên minh mới đón về. Về phần thưởng và tình hình cụ thể trên Sí Diễm Tinh, ta không hỏi được,... Sau khi đệ tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên sẽ biết. Nhưng đã liệt vào nhiệm vụ cấp tuyệt cảnh, khẳng định cực kì nguy hiểm...” Nguyên Như thiên tôn nói.

“Đẳng cấp nhiệm vụ phận loại như thế nào?” Trần Hạo hỏi. Hắn vừa đến Á Dĩnh Tinh, mặc dù thông qua tư liệu hiểu được một phần nội dung, nhưng đều là khái quát. Tình hình cụ thể thì không rõ.

“Tổng cộng bốn cấp bậc: Cấp đơn giản, cấp khó khăn, cấp nguy hiểm, cấp tuyệt cảnh. Nhiệm vụ cấp đơn giản cơ bản đều không chết, tỷ lệ hoàn thành là trên 90%, nhưng thù lao nhận được cũng rất thấp, xác suất gặp được cơ duyên gần bằng 0. Cấp khó khăn, tỷ lệ tử vong là l/ 1000000, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là 70%, xác suất giành được cơ duyên gần 1%. Cấp nguy hiểm, tỷ lệ tử vong là 10%, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ 20%, xác suất giành được cơ duyên gần bằng 1/ 100000. Cấp tuyệt cảnh, tỷ lệ tử vong 60%, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ 1%, xác suất giành được cơ duyên l/l0000...”

“Khục khục...” Trong lòng Trần Hạo thoáng giật mình. Nếu Đạm Ðài Liên lúc này đứng trước mặt hắn, khẳng định sẽ gõ lên đầu nàng như gõ hạt dẻ, nha đầu này đúng là không muốn sống, tỷ lệ tử vong 60% phải nói nguy hiểm thế nào.

“Đây đều là số liệu đại khái, chỉ có thể tham khảo. Sư đệ, sư huynh biết đệ không cùng so sánh với người thường, nhưng bất luận thế nào cũng phải cẩn thận... Sinh tử của đệ liên quan đến không chỉ một mình đệ...”

“Rõ. Sư huynh yên tâm”

“Bao giờ xuất phát?”

“Bây giờ. Ðệ nói với Hoan Hoạn Nhạc Nhạc một tiếng rồi đi!”

“Ồ, vậy người của Hạo Vũ tinh hệ đỉnh tiêm thế lực đến thì sao...”

“Tạm thời không cân nhắc. Đệ vừa đến Á Dĩnh Tinh, cần một khoảng thời gian thích ứng. Bây giờ không phải lúc rời đi...” Trần Hạo nói: “Sư huynh tự thoái thác là được, nguyên nhân cứ đổ hết lên đầu đệ thì sẽ không đắc tội bọn họ...”

“Ừm. Chỉ có thể đổ hết lên đầu đệ. Được rồi, vậy sư huynh không làm phiền đệ nữa...”

...

Trần Hạo không có thoát khỏi thế giới thứ hai, bởi vì sau khi cùng Nguyên Như thiên tôn nói chuyện, hắn đang ở trong trụ sở chỗ tu luyện giả ở thế giới thứ hai tiêu hóa những gì đạt được trong chiến đấu, hắn gọi hoa tỷ muội, nói với họ quyết định của mình.

Hoa tỷ muội đối với Trần Hạo tràn ngập tự tin cũng không lo lắng nhiều, trên thực tế Nguyên Như thiên tôn cũng không mấy lo lắng. Dù sao Trần Hạo bây giờ đã là Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong, thiên phú thì khủng khiếp, nên không thể dùng xác suất sinh tử bình thường áp dụng cho hắn.

Khiếm khuyết duy nhất là kinh nghiệm nhiệm vụ.

Hơn nữa, Trần Hạo chỉ là bản tôn rời đi, thế giới thứ hai chí ít tạm thời sẽ không rời đi.