Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 557: Một Đêm Phất Nhanh?




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Sân thi đấu?”

Trần Hạo đang trong du đãng, đột nhiên bị một chiêu bài lớn thu hút. Ba chữ “Sân thi đấu” hoàn toàn giống như sân thi đấu của thế giới thứ hai Á Dĩnh Thành, cả bên ngoài cung điện cũng hoàn toàn như nhau.

“Không ngờ Huyền Thiên Thành còn có chỗ như thế này... Vào xem thôi!”

Trần Hạo vốn đi dạo không có mục đích, bây giờ nhìn thấy sân thi đấu hoàn toàn giống như thế giới thứ hai, nhất thời sinh ra tâm tư tìm hiểu tu luyện giả Huyền Thiên Thành.

Sau khi nạp giá vé giống giá cả của thế giới thứ hai, Trần Hạo đi vào trong đó.

Ngay lập tức khiến hắn có ảo giác đã bước vào thế giới thứ hai. Bởi vì khí tức trong này thực sự quá giống thế giới thứ hai. Vô số tu luyện giả tràn ngập trong đó, các loại đẳng cấp lôi đài hoàn toàn tham chiếu thế giới thứ hai. Chỉ có bản thuyết minh trong tay Trần Hạo là ghi hình thức chiến đấu trong này khác thế giới thứ hai. Vì không có ai có thể liên tục chiến đấu trong hiện thực, cũng không thể sau khi chiến đấu lập tức hồi phục đến trạng thái đỉnh phong. Ðồng dạng, sinh tử ở đây là sinh tử thật.

Trên thực tế, đây chính là nơi tu luyện giả sinh tử ước chiến hoặc là luận bàn đọ sức.

“Lợi hại...”

“Đủ độc ác!”

Sau khi quan sát mấy phút thời gian, Trần Hạo trong lòng khiếp sợ, đồng thời nhiệt huyết bành trướng. Càng khiến hắn tỉnh táo ý thức được thế giới thứ hai là thế giới thứ hai, không thể so với hiện thực. Hiện thực tàn khốc và tính chất không thể sống lại khiến tính kịch liệt của mỗi trận đấu vượt xa trong thế giới thứ hai. Trần Hạo có thể khẳng định người ở thế giới thứ hai có thể phát huy ra chiến lực không bằng 90% ở đây. Ở đây, dưới sức ép của sinh tử nguy cảnh, sức mạnh tiểu vũ trụ bạo phát càng vượt xa thế giới thứ hai. Còn có một điểm quan trọng hơn mà thế giới thứ hai chưa từng có, đó chính là vũ khí trang bị.

“Bản thân thực lực mạnh cũng không có nghĩa nhất định mạnh. Hiện thực, đọ không chỉ là thực lực bản thân, còn có pháp bảo!”

“May mà mình không có tâm trạng đấu với Điền Chân, tên đó nếu có thể giao hảo với Long Dực, Long Đình, chắc chắn có thân phận cực cao, sao có thể không có vũ khí và trang bị cường đại?”

Khoảnh khắc này, Trần Hạo vốn dĩ với nhiệm vụ tuyệt cảnh tràn ngập tự tin, nhất thời sợ đến một thân mồ hôi lạnh.

Nhất là nghĩ đến lần này đến Sí Diễm Tinh thu thập Viêm Hỏa Tinh Tủy phải hội tụ một trăm tu luyện giả mới xuất phát, càng khiến hắn âm thầm cảm thấy bất an, nghĩ đến chỗ nguy hiểm thực sự e rằng không ở bản thân nhiệm vụ.

...

Nghĩ đến đây, Trần Hạo không còn tâm trạng quan chiến nữa, thân hình vụt một cái biến mất trong sân thi đấu Huyền Thiên Thành. Sau khi vào trong truyền tống trận, Trần Hạo hỏi thăm phòng đấu giá Huyền Thiên Thành rồi trực tiếp truyền đến điểm truyền tống gần đó nhất.

...

“Muội muội, đừng đợi nữa. Trần huynh đệ vừa gửi tin nhắn, nói là có việc khác, tạm thời không về nhà chúng ta nữa...”

“Hắn giận muội phải không?”

“Cái này... Có lẽ không phải, hắn vốn dĩ không phải nói sẽ trở về sao? Ta cảm thấy có lẽ là thực sự có việc...”

“Ca, gửi số truyền tin của hắn cho muội!” Long Đình có chút buồn bã nói.

Long Dực hiểu tính cách muội muội, dù ở một phương diện nào đó có chút ngang ngược, bướng bỉnh, nhưng tâm địa rất tốt. Ðồng dạng, hắn cũng cảm thấy Trần Hạo không thể vì một chút chuyện nhỏ này mà trách cứ Long Đình. Chỉ là bây giờ bản thân hắn cũng không rõ Trần Hạo không về Long gia, rốt cục là vì cái gì. Đương nhiên, hắn cũng không biết Trần Hạo ở thời khắc mấu chốt này đến Huyền Thiên Thành làm cái gì.

“Vậy muội đợi chút...” Long Dực ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là gửi tin nhắn cho Trần Hạo trước.

Một lúc sau, Long Đình nhận được số truyền tin của Trần Hạo, nàng chưa kịp gửi tin nhắn, đã nhận được tin nhắn của Trần Hạo. Sau khi nhìn thấy nội dung, khuôn mặt nhỏ mới lộ ra một nụ cười.

“Muội muội, hắn nói thế nào?”

“Không có gì. Chỉ là không có giận muội... Xong việc sẽ đến nhà chúng ta...”

“Ồ, vậy thì tốt. Ngày kia ta có thể trở về rồi, đến lúc đó nói chuyện...”

“Ừm”

...

Đáng tiếc, lúc Long Dực trở về, Trần Hạo vẫn chưa đến, nhưng trong thế giới thứ hai, Trần Hạo nói với Long Dực và Long Đình hắn chí ít cần mười ngày nửa tháng nữa mới xong.

Ðiều này khiến cho Long Dực và Long Đình càng hiếu kì Trần Hạo muốn làm cái gì, hai người dù hỏi nhưng Trần Hạo không nói, khiến họ cũng không tiện hỏi nhiều.

Điền Chân sau khi Long Dực về được hai ngày, vội vã tìm đến, thần sắc có chút hưng phấn nói với Long Dực và Long Đình một tin tức. Sau đó, ba người cùng nhau rời khỏi Long gia, đi đến nhà đấu giá.

...

“Tin tức truyền ra từ nhà đấu giá lần này có đủ loại bản nguyên thạch được đấu giá, còn có linh tuyền phẩm chất cực tốt. Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc...”

“Đúng vậy. Ta cảm thấy tin tức này như liên tục đến, cứ cảm thấy có chút ẩn tình bên trong...”

“Sao nói vậy?”

“Nghĩ mà xem, bản nguyên thạch bất luận phẩm chất thế nào cũng đều là thứ cực kì khan hiếm. Nếu thích hợp với mình, dù phẩm chất thấp đến đâu cũng có người trả giá cao cạnh tranh. Nhưng đây không phải phong cách của tràng đấu giá... Sao có thể bỏ qua lợi ích lớn như vậy? Tin tức này quá dồn dập, dù phạm vi truyền bá rất lớn nhưng cũng phải có thời gian trở về... Dựa theo tác phong của nhà đấu giá, khẳng định là muốn từ từ tạo thế, chí ít muốn sắp xếp cho hội đấu giá diễn ra một tháng sau?”

“Cũng đúng. Nhưng tin tức nhận được là người bán yêu cầu lập tức đấu giá... Lại nói, với danh tiếng của nhà đấu giá, không thể phát ra tin tức giả...”

“Ồ? Nếu là như vậy, có lẽ không vấn đề. Hi vọng có thể có bản nguyên thạch ta cần...”

Trong nhà đấu giá, dựa theo lệ cũ, hôm nay hội đấu giá cỡ nhỏ mang tính truyền thống mỗi ngày đều sẽ cử hành. Vật phẩm đấu giá giá trị không lớn. Nhưng lúc ba người Long Dực, Long Đình và Điền Chân vào nhà đấu giá, số lượng tu luyện giả không hề thua kém một hội đấu giá cỡ lớn.

Hơn nữa, tiếng nghị luận ồ ồ cũng nói rõ nguyên nhân.

Đó chính là bản nguyên thạch cùng cực phẩm linh tuyền cực kì hiếm gặp ở tu luyện giới. Đương nhiên, đại đa số người đều hướng đến bản nguyên thạch. Như vậy không có nghĩa là cực phẩm linh tuyền không trân quý bằng bản nguyên thạch, mà là chúng khác nhau.

Giá trị đấu giá của cực phẩm linh tuyền khẳng định cao hơn. Nhưng tu luyện giả nhắm đến cực phẩm linh tuyền chỉ là luyện khí sư. Không ai dùng cực phẩm linh tuyền thứ trân quý như vậy làm dịch năng lượng tu luyện.

...

Trần Hạo sớm đã ở trong phòng khách quý được phong bế, thưởng thức trà, ăn điểm tâm tinh xảo, giờ phút này tâm trạng vô cùng mĩ diệu. Hắn sớm đã biết giá trị của đống đá vụn lấy được trong không gian nguyên thủy giá trị bất phàm, nhưng không ngờ lại bất phàm đến mức độ này, chênh lệch so với hắn tưởng tượng gần như là mười vạn tám ngàn dặm. Điểm này dù là lão Thần cũng không nghĩ đến.