Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 569: Ba Điểm




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Tên xấu xí kia! Ngươi dám tên là Trần Nhật Thiên? Ðã biết sai chưa?”

Sau khi màn hình hiển thị xuất hiện tên Long Ðình, chiến tích, tiền cược, Long Ðình bước vào trong lôi đài, một tay chống hông, một tay chỉ Trần Nhật Thiên, câu đầu tiên thốt ra khiến tất cả mọi người xôn xao. Không hiểu là ý gì, người ta tên Trần Nhật Thiên cũng sai thật là khó hiểu. Mặc dù tên có chút cuồng nhưng ở tu luyện giới tên cuồng hơn vậy còn có rất nhiều, nào là Diệt Thiên, Phá Thiên, Can Thiên..v..v.. số lượng không ít.

Trần Hạo cũng suýt chút nữa bị một câu nói của Long Đình làm cho ngã bổ ngửa, “Mẹ kiếp, đây là nơi công cộng, muội có thể đừng ngang như thế được không?... Muội tốt xấu cũng là Long gia đại tiểu thư?” Nhưng Trần Hạo không thể không thừa nhận bộ dạng điêu ngoa, bá đạo, hung hăng ấy dường như rất đáng yêu, vừa mạnh mẽ lại vừa ngây thơ.

“Ta tên gì, liên quan gì đến nàng?”

“Hừ! Đương nhiên là có liên quan đến ta. Bây giờ đáp ứng đổi tên. Nếu không, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết hai chữ khổ sở là như thế nào, hàm nghĩa thực sự của “Sống không được, chết cũng không xong” là cái gì... Ngươi có tin hay không?” Long Đình chỉ vào mũi Trần Hạo, nói.

Dưới lôi đài, Long Dực đầu đầy hắc tuyến, hắn có thể khẳng định muội muội tinh linh cổ quái bày ra trò này, hơn nữa dưới tiền đề muội ấy đã biết rõ kẻ xấu xí kia chính là Trần Hạo, đương nhiên là cố ý, hơn nữa có mục đích.

Ba!

Long Dực không do dự, liền lựa chọn hình thức quan chiến, biến mất tại chỗ.

“Tới thì tới! Ta cũng muốn xem xem là ai nói với ai!”

Xuy!

Trần Hạo thấy Long Ðình bảo vệ tên của mình như vậy, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, hắn vốn định chà đạp nàng một trận, cơn giận cũng giảm bớt một nửa, nhưng vẫn phải trừng trị một chút, chí ít phải xem tiểu nha đầu nếu không dựa vào sức mạnh thần kì trong người thì thực lực chân chính sẽ như thế nào. Cho nên lần đầu tiên từ trước đến giờ, Trần Hạo xuất thủ trước.

Kiếm quang huy hoàng, đơn giản, trực tiếp, sắc bén, nhưng lại ẩn chứa ngàn vạn ảo diệu, trong nháy mắt bao phủ lấy mọi chỗ hiểm trên người Long Đình, khiến nàng không thể bỏ trốn, chỉ có thể nghênh chiến.

“Loại kiếm kĩ rách nát này, phá cho ta!”

Long Đình vẫn không thay đổi tư thế chống hông, cánh tay chỉ Trần Hạo, đơn giản co vào rồi duỗi ra.

Vù!

Xuy Xuy Xuy Xuy...

Cuồng phong nổi lên, vòi rồng như muốn hủy diệt thiên địa vạn vật từ trong những ngón tay thon tài của Long Ðình gào thét phun ra, không có chiêu thức, không có kĩ xảo, càng không ẩn chứa bất cứ ảo diệu gì, chỉ có sức mạnh tuyệt đối.

Đó là sức mạnh của gió.

Gió gào thét, gió cuồng bạo, gió cuốn sạch thiên địa, xé rách không gian.

“A!”

“A...”

Trong nháy mắt, vô số tu luyện giả muốn cảm nhận uy áp, khí tràng và ảo diệu của trận đấu, đang ở giữa hai người, chưa có bất cứ chuẩn bị tâm lý nào, liền kinh hô ra tiếng, hoảng sợ né tránh, tránh không kịp thì không dám do dự liền rời khỏi hình thức quan chiến.

Đáng sợ, phạm vi công kích của loại sức mạnh tuyệt đối này vượt qua tầm hiểu biết của đại bộ phận người xem, chỉ có một số ít biết Long Đình thực sự còn đáng sợ hơn nên không bất ngờ.

Ầm ầm!

Kiếm quang và cuồng phong gặp nhau, cả lôi đài cũng phải chấn động.

Da đầu Trần Hạo tê rần vì hắn không ngờ nha đầu Long Đình lại cường hãn như vậy.

Phải biết một kiếm hắn phát ra dù bảo lưu không ít sức mạnh nhưng ẩn chứa ngàn vạn biến hóa, hơn nữa ngưng luyện đến cực điểm, có thể nói là không gì phá nổi. Nếu Long Đình phát ra tuyệt học ngưng luyện đồng dạng, hắn cũng có thể lý giải, nhưng nha đầu này chỉ tùy tiện một chưởng, lại còn công kích phạm vi lớn mà không hề có chút ngưng luyện, thế mà kiếm khí của hắn bị cuồng phong hoàn toàn nuốt chửng, vậy vẫn chưa là gì, cuồng phong gào thét không hề suy yếu đang tiếp tục di chuyển về phía hắn.

“Không lẽ nha đầu này có thể động dụng sức mạnh không thuộc về mình trong thế giới thứ hai?”

Trong đầu Trần Hạo lóe lên một suy nghĩ, đồng thời năng lượng quanh người bỗng nhiên phun trào, “ầm” một tiếng như đạn pháo xoay tròn, cưỡi mây phá sóng mang theo những tiếng nổ đáng sợ, phá vỡ cuồng phong bắn về phía Long Ðình.

“Hừ, muốn cận chiến? Thành toàn huynh!”

Đinh!

Ánh mắt Long Đình co lại, đột nhiên ra tay, bàn tay óng ánh như ngọc, tay trần nghênh đón Trần Hạo nhân kiếm hợp nhất. Càng khiến Trần Hạo kinh ngạc hơn là kiếm và chưởng tương ngộ phát ra thanh âm như tiếng kim loại. Cùng lúc đó, Long Ðình với cánh tay chống nạnh cũng đã động.

“Thân thể cường hãn quá! Hả?”

Trần Hạo trong lòng kinh ngạc, nghĩ cũng không cần nghĩ, ầm một tiếng phóng thẳng lên trời, tránh khỏi một chưởng nhanh như điện xẹt của Long Ðình.

Bành!

Khoảnh khắc này, Long Ðình cũng phóng lên trời như hình với bóng. Song chưởng nhanh như điện xẹt, vẫn không có bất cứ ảo diệu nào, thẳng một mạch, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong mỗi một chưởng lại có uy thế trời long đất lở.

Người quan chiến da đầu tê rần, vì kẻ xấu xí luôn mang đến cho người ta cảm giác thành thạo, khó đoán, khoảnh khắc này lại hoàn toàn như một con ruồi mất đầu bị Long Ðình cường thế công kích cho né Ðông né Tây, giao phong chính diện cũng không dám.

Trên thực tế, cao thủ có mặt nếu đặt mình vào hoàn cảnh Trần Hạo cũng không dám dù là Long Dực.

“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy? Không phải muội ấy nói chiến lực bản thân của muội ấy không bằng Long Dực sao? Đây gọi là không bằng Long Dực? Chỉ là Nhân Tiên cảnh trung kì, nhưng sức mạnh này thì Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong tuyệt đối không thể chống lại... Chuyện này không phải hơi có chút biến thái sao?”

Trần Hạo càng chiến càng bất ngờ, giờ khắc này sớm đã đem chuyện chà đạp Long Ðình ném ra sau gáy, yêu cầu duy nhất lúc này là không bị chà đạp.

Sức mạnh tuyệt đối mạnh hơn dự đoán của hắn quá nhiều, tất cả kĩ xảo, ảo diệu của hắn đều không bằng một đòn trước mặt, tùy tiện một chưởng đã có thể đem công kích của hắn hóa thành tro bụi. Trên người Long Ðình chỉ có thể nhìn thấy ba điểm, một là sức mạnh tuyệt đối, hai là tốc độ tuyệt đối, ba là phòng ngự tuyệt đối.

Dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi kĩ xảo đều là phù vân.

Võ công thiên hạ chỉ nhanh không phá. Dưới tốc độ tuyệt đối, có thể che giấu mọi sơ hở.

Phòng ngự tuyệt đối, cường hãn đến mức khiến một người luôn tự tin vào thân thể của mình như Trần Hạo không thể không tự than thở.

Chỉ riêng ba điểm này, Trần Hạo chẳng thể chà đạp nàng như thế nào được.

...

“Ha ha ha...”

Phi hành khí, trong không gian độc lập, Long Ðình nằm bên cạnh Trần Hạo, đắc ý bật cười thành tiếng, nói: “Hạo ca ca, muội đang chà đạp tên xấu xí đó, hừ, bắt hắn đổi tên, lại dám không nghe, bây giờ bị muội đánh cho ôm đầu bỏ trốn, sợ đến tè ra quần, đến đánh trả cũng không dám... Thật đúng là một tên phế vật, ca ca, nếu muội muốn giết hắn, chỉ cần một chiêu là đủ, nhưng muội không thích, nhất định phải chà đạp hắn một trận...”