Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai?

Chương 1: C1: Chương 1






Tháng chín, những thành phố khác đã bắt đầu cảm nhận được vui sướng của mùa thu, mà tám giờ sáng ở thành phố Lâm Giang, mặt đất vẫn nóng đến có thể luộc trứng gà, những đôi giày dẫm ở trên đất đều là loại rất dày dặn.

Một bên vai Tạ Phỉ đeo cặp sách, từ làn da lộ ra bên ngoài đến áo sơ mi đều trắng đến phát sáng, đứng ở cửa trường Nhất trung, chầm chậm hít một hơi thật sâu.Một năm.

Cậu dưỡng bệnh tại cái chỗ chim không thèm ị trong bệnh viện suốt một năm. Hiện tại cuối cùng cũng được trở về với thiên nhiên, hít thở không khí – tràn ngập mùi khói bụi xăng xe – bên ngoài.

Mùi ám lên người trước sau như một.

Tạ Phỉ Tạ thiếu gia có một gương mặt tuấn tú xanh xao, vô cùng khó chịu kéo cặp sách xuống cầm lấy. Nhờ có khí trời, mới xuống xe mấy phút, vai liền bị mồ hôi ẩm ướt.

Chuông tin nhắn Wechat tinh tinh vang lên, là bạn thân từ nhỏ của cậu tại Nhất trung, Vưu Sâm gửi:

“Tổ tông của tớ, hôm nay cậu chuyển trường tới đây, nhất định phải nhớ kỹ ba việc dưới đây.”

“Trường Nhất trung của chúng ta, có ba nhân vật tuyệt đối không thể trêu vào.”

“No. 3: Thầy giám thị Tôn Ngô Đồng. Giang hồ gọi là Tôn Ngộ Không. Tai nghe sáu đường mắt nhìn tám phương, xuất quỷ nhập thần bắt được học sinh không chấp hành kỷ luật liền thu điện thoại di động.”

“Hình ảnh”

“No. 2: Giáo bá* Lâm Húc Quân, là một Alpha có tính công kích rất mạnh, quan hệ với đám lưu manh ngoài trường học rất tốt.”

(*giáo bá: đại ca của trường)

” Hình ảnh “

“No. 1: Nhóm fan hâm mộ của giáo thảo Cố Phương Yến.”

Điều cuối cùng không kèm hình ảnh, Vưu Sâm gửi tới một đoạn ngữ âm rất dài, Tạ Phỉ cắm tai nghe vào mở ra.

“Người tên Cố Phương Yến chính là Alpha có giá trị nhan sắc cao nhất từ trước tới nay của cái trường này. Quang vinh đứng top 1 trong số những giáo thảo đã đăng quang của trường bao nhiêu năm qua. Mỗi ngày đều có một hàng dài Omega và Beta gửi thư, bánh gato nhỏ tỏ tình với hắn. Mỗi ngày đều có một hàng dài người thương tâm tìm say trên sân thượng. Bởi quá khó theo đuổi, fanclub của hắn tên là Liên minh thất tình”

Tạ Phỉ nghe đến đó liền bấm thu âm trả lời cậu ta: “Cậu thổi phồng cái vị họ Cố đó đến mức lợi hại như vậy, không phải cũng là một thành viên trong đội ngũ tỏ tình đó chứ?”

Vưu Sâm hồi đáp: “Người ở cấp bậc giáo thảo, vừa nghe đã biết rất khó trêu vào, tớ đâu rảnh mà tự tìm không vui cho mình?”

Tạ Phỉ bị chọc cười, vừa định trả lời lại, thầy giám thị đứng sau cổng trường hét to: “Học sinh kia, đứng tại lối đi bộ làm gì? Còn không vào lớp, tôi lập tức sẽ phạt em tội không chấp hành kỷ luật!”

Tạ Phỉ ngẩng đầu, nhìn một vòng xung quanh, trên lối đi bộ rộng lớn hình như chỉ có mình cậu, vì vậy cậu chỉ chỉ chính mình, ra hiệu: Thầy đang nói em hả?


“Trừ em ra còn ai vào đây! Tiết tự học buổi sáng đã sắp bắt đầu, 3 phút nữa đánh chuông vào học, còn không vào lớp, nhà trường sẽ mời người nhà của em tới!” Thầy giám thị quát một tiếng, giọng tự mang theo tác dụng khuếch đại âm thanh, nói đến mức cái cây bên cạnh nghe thấy đều rung lên vài cái.

Tạ Phỉ thấy có chút ấn tượng, một tay cầm cặp sách đi tới.

Tốc độ bước của vị thiếu gia này có chút chậm, thầy giám thị nhìn thấy rất tức giận, mắt thấy “cái loa lớn” chuẩn bị tiến hành trấn áp cảnh vật xung quanh lần thứ ba, Tạ Phỉ nở nụ cười:

“Em chào thầy, cho em hỏi đường tới phòng làm việc khối 11 đi thế nào ạ?”

Cậu là một Omega, sống mũi cao, khoé mắt đào hoa hơi vểnh, lông mi thật dài từ đuôi mắt cong lên, lúc không cười nhìn qua có chút lạnh lùng, mà khi cười rộ lên lại đặc biệt ngoan ngoãn thân thiết. Nói khiêm tốn chút, thì đây là khuôn mặt rất có khả năng gây hoạ chúng sinh.

Thầy giám thị thấy cậu cười đến là ngoan ngoãn, tức giận giảm gần hết, hỏi: “Em là học sinh chuyển trường?”

“Vâng ạ.”

“Phòng làm việc của giáo viên khối 11 ở đầu hành lang đông tầng ba của toà Dật Phu.”

“Cảm ơn thầy.”

Toà nhà đầu tiên sau khi vào cổng trường chính là toà Dật Phu, ban đầu Tạ Phỉ còn nhớ chỗ kia là hướng đông, mà đến tầng hai, tầng ba, phương hướng toàn bộ đều đảo lộn. Đã đánh chuông vào học, hành lang trống trơn không bóng người, cậu nhìn trái nhìn phải trong vô vọng bèn quyết định vẫn là dựa vào cảm giác thôi.

Đi thẳng đến cuối đường, cậu nghe thấy ào ào tiếng nước.

Đậu má, là nhà vệ sinh.

Tạ Phỉ trợn trắng mắt, quay người ngay tại chỗ.

Lúc đó lại nhìn thấy chéo phía lớp đối diện, có người đẩy cửa sau đi ra.

Là một Alpha thân hình cao lớn, trên mặt không có biểu cảm, mí mắt hơi rũ xuống, lộ ra mùi vị cao ngạo lạnh lùng. Nhưng điều này không làm trở ngại nhan sắc và khí chất của hắn. Anh tuấn đến ngời ngời, đẹp trai đến mức làm người đứng không vững.

Có lẽ hắn không nghĩ tới trên hành lang lại có người, khoé mắt thoáng nhìn thấy Tạ Phỉ có chút sững sờ, hơi cụp mắt lại.

Nhưng chỉ vẻn vẹn có một chút.

Sau đó, Tạ Phỉ trơ mắt nhìn hắn đi tới hành lang bên cạnh, đẩy lan can nhảy xuống.

Tư thế vô cùng gọn gàng tiêu sái.

Tạ Phỉ: “?”

Không cần đôi chân nữa hay gì?


Là vì thua Truth of Dare anh dũng hy sinh, hay là phá phách kỳ thi học kỳ, đến trường học biểu diễn hiện trường phi thăng trực tiếp? Người anh em này có cần thiết phải nghĩ quẩn như vậy không? Đây chính là tầng ba đó!

Cậu đi nhanh tới phía trước nhìn xuống dưới đã không còn thấy bóng anh trai nhảy lầu.

Là phi thăng thành tiên tại chỗ, hay là rơi vào không gian thứ nguyên kỳ quái nào rồi?

Chẳng trách nói trường học càng tốt càng có nhiều bi3n thái, hành động này cũng trâu bò thật chứ.

Qua một khúc nhạc dạo ngắn, Tạ Phỉ tìm tới văn phòng. Nghỉ giữa giờ tiết 1 được đưa tới phòng học, chỗ ngồi được xếp ở cạnh cửa sổ thứ hai đếm ngược lên. Không có bạn cùng bàn, đằng sau không có người ngồi, chỉ có vẻn vẹn một bàn đằng trước.

Cấp ba không giống với cấp một, cấp hai, đều là chơi theo nhóm nhỏ. Có bạn học mới chuyển đến, thường thường trước mặt mọi người chỉ qua loa tự giới thiệu bản thân một chút. Nhưng đó là lúc bình thường, trên bục giảng cặp mắt đào hoa của Tạ Phỉ cong lên tựa như hoa đào nở. Mới giới thiệu xong về chỗ ngồi, đã có rất nhiều người tiến đến làm quen.

“A a a a a lớp chúng ta cũng có thể có học sinh chuyển trường đẹp trai tới vậy, có phải mình đang mơ không!”

“Bạn học mới cậu có đối tượng chưa? Chưa có đối tượng có thể để mắt tới tớ được không!”

Máy điều hoà trong phòng học tuổi già sức yếu, thả ra làn gió chầm chậm từ trên xuống dưới, khả năng làm lạnh phải nói là cực kỳ yếu ớt. Chỗ ngồi của Tạ Phỉ ở sát bên cửa sổ, kéo rèm cửa lại cũng không che được hết ánh nắng. Một đám người chen chúc lại chỗ cậu gào khóc thảm thiết. Tạ Phỉ rất nhanh liền nóng đến mức toàn thân đổ mồ hôi. Cậu đưa tay gõ gõ vài cái lên bàn, cười nói:

“Các cậu, thương lượng một chút. Nói chuyện cùng tớ không mất phí, cho nên đừng tạo thành nhóm đông, chúng ta xếp hàng từng người từng người tới được không?”

“Ha ha ha!”

“Trời má cậu thật là biết nói chuyện, nói vài câu sẽ tốt hơn đó!”

Trong phòng học tiếng cười lập tức rộn vang.

Chuông vào học rất nhanh đã kêu lên, đám củ cải người nọ người khia tháo chạy đầy đất nhảy về chỗ ngồi, phòng học liền yên tĩnh lại.

Buổi sáng tổng cộng có bốn tiết, Tạ Phỉ bị trưng ra ngắm suốt ba lần nghỉ giữa giờ. Kết thúc tiết học cuối cùng, cậu từ chối lời mời dùng cơm trưa từ bốn phương tám hướng, đi tụ họp cùng hội Vưu Sâm.

Vưu Sâm và Tạ Phỉ bằng tuổi, hai người bắt đầu đi học cùng một năm, vẫn luôn học chung lớp. Tạ Phỉ vì lý do thân thể tạm nghỉ học một năm, bây giờ sống sờ sờ bị đẩy xuống lớp thấp hơn, biến thành học đệ, Vưu Sâm cười đến vui sướng đầy mặt.

“Này, thu liễm chút đi. Có tin tớ đánh chết cậu hay không.” Tạ Phỉ nắm tay thành đấm ai oán dí phía sau lưng Vưu Sâm.

Bọn họ không ăn trưa ở nhà ăn mà đi tới nhà hàng ở cửa sau trường học. Tạ Phỉ ở Nhất trung quen biết không ít người, ngày đầu tiên chuyển trường mọi người cùng nhau tập hợp gọi đủ các món, biểu đạt một chút hoan nghênh.

Có người đã sớm chiếm được chỗ ngồi tốt, nhìn thấy Tạ Phỉ dang hai tay múa tung lên.


Tất cả mọi người đều mặc đồng phục học sinh, chỉ một mình Tạ Phỉ là không có. Cậu mặc một thân áo sơ mi trắng thuần khiết, cộng thêm khuôn mặt môi hồng răng trắng, cười rộ lên đẹp tựa như tranh vẽ.

Không ít người liếc trộm bàn bọn họ, còn có người đưa điện thoại di động lên chụp ảnh tanh tách. Tạ Phỉ đi đến chỗ nào đều được đãi ngộ như thể quốc bảo, đối với ánh mắt và tình huống chụp ảnh như vậy cũng không hoảng hốt không sợ hãi, mặt không biến sắc cầm lấy thực đơn gọi món.

“Hôm nay trên nhóm Wechat điên rồi, nói lớp 11/10 chuyển đến môt anh trai nhỏ Omega cực kỳ đẹp trai, tám trăm Alpha khẩn cấp kiến nghị, muốn đào đầy đủ thông tin để theo đuổi.” Vưu Sâm cười như tên đầu trộm đuôi cướp: “Tổ tông của tớ, một năm không vào giang hồ, đúng là bảo đao chưa già.”

Vưu Sâm quen dùng cách nói khoa trương, không ít người phụ họa nói lớp bọn họ học cũng như thế này, Tạ Phỉ hạ thẳng vai: “Tổ tông còn có thể cho các con thêm chuyện bất ngờ.”

“Chuyện bất ngờ gì?”

Tạ Phỉ liếc mắt cười: “Nếu có người tìm các cậu tìm hiểu thông tin, nhớ phải thu phí truyền tin đấy.”

Trong quá trình chờ đồ ăn, một đám thiếu niên dùng phần mềm mini của Wechat chơi Truth Of Dare, Tạ Phỉ vẫn luôn không bị gọi tên. Đồ ăn lục tục tới, mọi người quyết định chơi thêm ván cuối cùng. Vưu Sâm quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tạ Phỉ: “Nhất định là phong thuỷ có vấn đề, các vị đang ngồi ở đây đều bị ép nói ra “Lời nói thật” ít nhất một lần, chỉ cậu không có, hai bọn mình đổi vị trí đi.”

“Tại tớ quá OK đó.” Tạ Phỉ nhíu mày.

Vưu Sâm: “Vậy thì đổi chỗ đi, chứng minh không phải phong thuỷ có vấn đề.”

Tạ Phỉ không tin phong thuỷ thần bí, không chút sợ hãi đổi chỗ với Vưu Sâm, vòng cuối cùng Truth of Dare bắt đầu.

Sau đó ——

Cậu đen mặt.

“Tổ tông, xin hỏi cậu chọn nói thật lòng hay là đại mạo hiểm.” Có người nắm tay giả làm micro, đưa tới trước mặt Tạ Phỉ.

“Đại mạo hiểm.” Mặt Tạ Phỉ không cảm xúc.

Chương trình nhỏ này của Wechat là do những đàn anh tốt nghiệp tại Nhất Trung làm mấy năm trước, Trò “Đại mạo hiểm” rất phù hợp với đặc sắc của Nhất Trung, Tạ Phỉ roll đến đại mạo hiểm là ——

“Tỏ tình công khai với giáo thảo của trường.”

“Phì!” Có người vừa uống một ngụm nước trái cây liền phun ra ngoài.

“Ồ.” Mặt Tạ Phỉ vẫn không có cảm xúc, “A.”

Vưu Sâm cười đê tiện: “Tổ tông, cho cậu chọn đó, lúc nào làm vậy?

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, làm ngay hôm nay cũng được?”

“Vừa vặn bắt đầu cuộc sống mới một cách mới mẻ.”

Mọi người mồm năm miệng mười cười trên nỗi đau khổ của người khác.

“Cậu đừng có mà bảo “xin lỗi, thật không tiện”, nguyện thua cuộc đó.” Vưu Sâm chọc vào Tạ Phỉ một tay khửu tay.

“Tớ mà là người sẽ nói xin lỗi bỏ cuộc sao?” Tạ Phỉ nhíu mày.


Đời này chưa có cái gì làm cậu kinh sợ, không phải chỉ là công khai tỏ tình một cái thôi sao?

Đi thì đi, ngại quái gì.

Năm giờ đến năm rưỡi chiều, là thời gian vận động của toàn trường, tất cả các lớp nhất định phải tham dự.

Dòng người ào ào đổ xuống sân thể dục. Tạ Phỉ không xuống lầu, cậu cầm cái loa, đi ngược lên trên, leo lên ban công tầng thượng của toà Dật Lâu.

Từ góc độ này của cậu, có thể quan sát toàn bộ sân thể dục, người lít nha lít nhít, các lớp xếp thành hàng ngũ xong, theo hướng dẫn của giáo viên thể dục xếp hàng đâu vào đấy chạy vòng quanh.

Có người chú ý tới cậu đứng trên sân thượng, sân thể dục rối loạn tưng bừng, không ít người ngẩng đầu nhìn lên.

“Chào mọi người, sau đây tớ xin đọc một bài thơ tình theo yêu cầu, gửi đến giáo thảo của Nhất Trung, bạn học Cố Phương Yến!

Tạ Phỉ tung ra tờ giấy trong tay, giơ loa lên, bắt đầu đọc diễn cảm:

“Biển thì rộng, cậu là nước!”

“Ngựa thì đẹp, cậu ngã gãy chân!”

“Cố Phương Yến, cậu có miệng mở ra dưới mũi!

“Giống tình yêu của tớ với cậu, tựa như vòi nước được mở van!”

“Oh, my darling, You are stars of my sky!”

“God takes you to my life!”

“The super star…”

Đọc xong mấy câu tiếng Anh, trên sân tập tất cả mọi người bắt đầu cười ầm ĩ. Đột nhiên, một tiếng thét to như động đất vang lên, âm thanh vang dội tự mang theo hiệu quả khuếch đại âm thanh:

“Học sinh đứng ở trên sân thượng, học khối nào lớp nào, lập tức xuống đây cho tôi! Đến phòng giáo dục nói chuyện với tôi mau!”

Thanh âm này có chút quen tai, sáng sớm nay ở trước cửa trường học vừa mới la Tạ Phỉ. Nghe cách nói vừa rồi, đại khái chính là vị xếp hạng no 3 bảng xếp hạng không dễ chọc: Thầy giám thị Tôn Ngộ Không.

Được! Vừa mới tới ngày đầu tiên, đã chọc tức phải một trong những nhân vật khó chọc nhất Nhất Trung rồi.

Tạ Phỉ không chỉ không hoảng loạn, cười xinh xắn một tiếng, xong rồi qua qua xuống lầu, vào vào phòng vệ sinh.

Tác giả có lời muốn nói:

Khai văn mới đại cát, chương này rơi tiền lì xì ~

Văn vườn trường đơn giản, tất cả đặt ra vì phục vụ nội dung câu chuyện, có thể sẽ khác hiện thực. ~

* thông báo về bài vè, tiếng Trung là trích từ baidu, hơi sửa lại một chút. Tiếng Anh tác giả tự mình nói bừa.