Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 56: Ngày em trở thành ác quỷ (2)-sự trỗi dậy




Katrina buông thõng hai tay, đôi mắt không còn chút sự sống, tia hy vọng. Katrina, cô chỉ vừa mới cảm nhận được sự yên bình bên cạnh người mình yêu thương, vậy mà giờ đây lại có một mối ngăn cách xuất hiện. Katrina không cam tâm, lời nguyền có lẽ vẫn chưa buông tha cho cô.

-"Tại sao các người nói dối tôi?! Tại sao?!"-Katrina đặt tay lên tay ghế, nói đường hoàng như một vị công chúa thực sự.

-"Thần luôn tìm công chúa."-Bernita cúi đầu thưa với Katrina.

-"Hạ thần rất mong công chúa thứ lỗi."-Ông Hatice cúi đầu cầu xin Katrina.

-"Đưa ông Hatice đi!"-Katrina chỉ tay ra lệnh cho quân lính.

Bernita lại gần Katrina trên ngai vàng. Cô mỉm cười khi thấy Katrina đã hiểu ra cô phải làm gì trước sự thật cay đắng này. Cô phải chấp nhận ngôi vị, có trách nhiệm với phụ vương và mẫu hậu của mình.

-"Bernita, là kẻ nào đã âm mưu hại ta?!"-Katrina hỏi.

-"Kẻ đưa ra lời tiên đoán đó chính là thuộc hạ của Ryohaku. Ryohaku ra lệnh cho hắn làm vậy để kích động người khác ra tay."-Bernita nói.

-"Còn tên hầu tước đó?!"

-"Chính là hầu tước Wayuheji, cha nuôi của Gin."-Bernita đáp lời.-"Hắn cố tình để lại huy hiệu của Ileiser để tại bằng chứng giả, hơn nữa việc đính ước công chúa với Kerji Ryohaku cũng là một phần trong kế hoạch."

Katrina tức giận xiết chặt bàn tay. Cơn thịnh nộ đã ghé thăm cô công chúa 17 tuổi. Bernita bắt đầu rỉ tai Katrina những lời độc địa.

Bernita giải thích, cơ thể của Katrina đôi lúc rất lạnh do tác dụng của dung dịch đã ngâm cô ấy, thân thể yếu cũng là do vậy.

-"Người là một người đã chết, sống lại cũng giống như là một con rối đang bị Ryohaku điều khiển. Người là ác quỷ..."-Bernita cười thâm độc.-"Hãy làm những gì ác quỷ phải làm...đó là điều Bá vương mong muốn."

-"Ta sẽ trả thù!"-Katrina giương đôi mắt khát máu nhìn ra xa. Cô không còn là Katrina Hatice, cô sẽ sống với tên thật của cô, Azuhad Claihamut.


Dinh thự Horltias trở trong yên lặng. Tất cả đều không giấu khỏi vẻ buồn bã và bàng hoàng. Riêng Kerji cúi đầu lặng lẽ, cậu không tin rằng hết lần này tới lần khác cậu đánh mất Katrina.

-"Chị đã cho người đi tìm Katrina trong rừng, nhưng không ai thấy cả."-Tanaka lo lắng nói.

-"Đừng tìm nữa."-Ông Hatice bước vào.

-"Là sao?"-Kerji hỏi.

-"Đó là công chúa Azuhad, không phải là Katrina."

-"Cô ấy...cô ấy chính là công chúa Azuhad sao?!"-Gin bật dậy và hỏi.-"Nhưng Azuhad đã hơn 20 tuổi rồi mà..."

-"Con bé thực sự đã chết, được hồi sinh sau 2 năm tồn tại trong cơ thể như một cỗ máy..."


-"Về cuộc chiến, công chúa nghĩ sao?"

Bernita đứng bên cạnh bàn làm việc của Katrina. Cô mở toàn bộ những sách viết về lịch sử, cách điều hành bộ máy chính trị của nhiều đời trước.

-"Đình chiến."

Chỉ nói duy nhất một từ, Katrina lại đọc sách và viết tiếp.

-"Vậy còn về hôn ước của người..."

Katrina khựng lại. Tay cô nắn chặt chiếc bút lông, rồi buông nó rơi xuônhs đất. Gập sách lại, cô kéo ghế rồi trở về phòng.

-"Công chúa...!"

-"Huỷ hôn."

Những người hầu hộ tống Katrina trở về phòng riêng của mình. Căn phòng đúng chất hoàng gia với nhiều đồ đạc quý hiếm, khẳm ngọc và vàng ròng. Tuy nhiên, nó quá rộng và thật là trống trải.

Katrina đứng trước tấm gương lớn trong phòng riêng mới của mình. Trong gương không phải là Katrina, mà là một Azuhad hoàn hảo. Một nàng công chúa với bộ đầm kiêu sa, trâm cài vấn tóc tỉ mỉ. Cô gái trong gương ấy như hút hồn Katrina.

-"Sao nhỉ...đây không phải mình. Mình đã chết rồi."

Katrina tự tháo toàn bộ đồ trang sức trên người xuống, thay bởi một bộ đồ đơn giản và dễ thương mọi ngày. Vấn kiểu tóc đơn giản là cột một chút lên như thế. Katrina vui vẻ đứng ra trước gương, mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười cũng chẳng lưu lại trên gương mặt Katrina được lâu.

-"Katrina..."-Katrina rưng rưng nước mắt, rồi gục xuống trước tấm gương và ôm mặt khóc nức nở. Đã sau bao nhiêu cố gắng rồi, cô mới được ở cạnh Kerji, ở cạnh những người gọi cô là Katrina ấy?! Và bây giờ, vấn là do số phận không cho cô đến với tự do, hạnh phúc.

-"Bernita!"

Ông Sanjou vội vàng bước vào cung điện. Ông gặp Bernita trong thư phòng.

-"Chuyện gì vậy?"

-"Em làm đúng theo kế hoạch chứ?"-Ông Sanjou căng thẳng hỏi.

-"Tất nhiên rồi. Em đã nói dối rằng Ryohaku là chủ mưu chuyện đó."

-"Vậy à...sẽ tốt hơn nếu em thuyết phục Azuhad cưới Akairi."-Ông Sanjou mỉm cười gạ gẫm.

-"Vậy à..."

Dưới cung điện có vẻ ồn ào. Bernita vội vàng cho người ra xem xét tình hình. Người hầu của Bernita quay lại sau vài phút.

-"Có người của tộc Horltias tới thưa ngài."

-"Bất ngờ nhỉ."-Bernita chẳng có vẻ là quan tâm. Cô vẫn bình thản ngồi trên ghế thư phòng, đưa tay tìm kiếm những cuốn sách cần thiết.

-"Em không nghĩ là mình nên xuống à?"-Ông Sanjou lo lắng hỏi.

-"Em sẽ cho anh thấy thế nào là Azuhad."

Những người của Horltias tiến thẳng vào chính điện để yết kiến công chúa. Cô công chúa xinh đẹp đang ngồi trên ngai vàng, trên tay cầm trượng như một vị nữ hoàng thực sự. Chiếc áo choàng lông trông có vẻ nặng nề nhưng nó tôn lên vẻ quyền quý của cô. Khuôn mặt trang điểm đậm che lại bởi chiếc quạt.

Kerji bước vào. Chỉ mình cậu ấy thôi, có lẽ là do quyết định của chính cậu. Mọi người đứng đợi ở ngoài cửa chính điện. Tanaka lo lắng đi lại, cô sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

-"Kattha, anh tới đón em về..."-Kerji lại gần Katrina, cậu định lên chỗ ngai vàng và đem Katrina quay lại.

-"Hỗn xược, thiếu gia Ryohaku!"-Bernita bước ra sau chiếc rèm.

-"Ta sẽ đưa Kattha về!"-Kerji quả quyết nói.-"Kattha, anh-..."

-"Ta là Azuhad."

Lời nói sắc lạnh cứa vào trái tim của Kerji. Ông Sanjou nhìn chính điện từ đằng ra, nở nụ cười đắc thắng. Bernita có vẻ hài lòng, và cô càng thoả mãn hơn khi thấy biểu cảm tuyệt vọng của Kerji.

-"Kattha!"-Kerji vội vàng gọi lớn tên Katrina.

-"Quỳ xuống!"

-"Không...không phải chứ?!"

-"Quỳ xuống đi."-Katrina đưa đôi mắt khát máu nhìn Kerji. Đó chính là sự quyết đoán của một nàng công chúa.

-"Đó không phải là Kattha..."-Kerji bàng hoàng lắc đầu."

-"Bernita! Đưa cho thiếu gia Ryohaku quyết định của ta."-Katrina quay sang nói với Bernita.

-"Vâng thưa công chúa."-Bernita cúi đầu.

Cô cầm tờ giấy vàng được cuốn gọn có ấn của công chúa lại gần Kerji. Kerji mở nó ra và đọc. Katrina không nói gì, cô lấy quạt che khuôn mặt mình, lặng lẽ rơi lệ.

-"Không thể nào! Em đã hẹn ước với anh rồi mà!"-Kerji vội vã chối bỏ sự thật.

-"Công chúa Azuhad đã quyết định, chống lại đồng nghĩa với cái chết."-Bernita cười thâm độc, ghé vào tai Kerji và nói.

-"Nếu không còn việc gì nữa, mời thiếu gia trở về."-Katrina nén nỗi đau trong lòng, cố gắng gượng nói ra những gì cay đắng nhất.

-"Không, Kattha!!"

-"Đưa thiếu gia ra ngoài!"

Sự bực tức của vị công chúa làm quân lính hoảng sợ, gấp rút làm theo mệnh lệnh của người. Kerji bị kéo đi, không quên để lại ánh mắt giận dũe và căm hận nhìn Bernita. Bernita mỉm cười, mấp máy môi nói một câu nói không phát ra tiếng chỉ đủ để Kerji hiểu.

"Ngươi thua rồi."




-"Công chúa, thần nghĩ người nên xưng vương trên toàn quốc gia này, kể cả ban ngày và ban đêm. Khi đó ngài sẽ là bá chủ thiên hạ."-Tiếng nói của Bernita phát ra từ thư phòng.

-"Được."

-"Công chúa, thần nghĩ ngài nên có hình thức trừng phạt với những kẻ muốn cầm chân ngài."

-"Được."

-"Công chúa, việc người xuất hiện trở lại làm rất nhiều người hoang mang, thậm chí còn lăm le sát hại ngài...."

-"Tể tướng Bernita, hãy cứ làm theo những gì ngươi muốn đi, vì đằng nào thì ngươi cũng là người duy nhất thân cận với phụ vương khi người còn sống."-Azuhad, nàng không có chính kiến của mình, và đang dần sa đoạ vào những lời nói dối đường mật của Bernita. Azuhad không biết nên làm gì, cô ngồi trong thư phòng và đọc lại những quyển sử sách liên quan tới hoàng tộc.

Bernita mỉm cười, một nụ cười tội đồ. Cô cúi đầu và bắt đầu triển khai tất cả những gì mình muốn với quần thần xung quanh.

-"À, còn một chuyện, không biết công chúa có đồng ý hay không. Việc này hạ thần không thể tự ý...."

-"Chuyện gì?"-Azuhad ngước đầu lên.

-"Công chúa, người phải có hôn ước."

Azuhad lặng người. Cô chẳng nói gì cả, cúi đầu đọc tiếng quyển sử sách.

-"Người phù hợp nhất bay giờ là thiếu gia Akairi Sanjou thưa công chúa."

-"Ta không muốn kết hôn có được không?"-Azuhad hỏi.

-"Không được, đó là truyền thống của hoàng tộc rồi thưa công chúa!"-Bernita chặn lời Azuhad ngay lập tức.

-"Nhưng ta không muốn-..."

-"Ngài muốn làm phản hoàng tộc và phụ vương à?"-Bernita nói với Azuhad bằng một giọng nói đáng sợ. Như bị thôi miên, Azuhad chỉ lặng lẽ gật đầu. Bernita cùng quần thần rời khỏi thư phòng của công chúa ngay sau đó.

-"Giá như em không phải là công chúa, thì giờ này em đã được ở bên anh phải không?"

Những giọt nước mặt lại rơi xuống. Số phận dồn nén nỗi đau khổ chồng chất đổ ập lên người cô gái bé nhỏ tội nghiệp. Đau buồn và áp lực nối tiếp nhau, nuôi nấng một tâm hồn đang mang mầm mống ác quỷ.


-"Đình chiến?... Hoàng tộc đang đùa à? Chúng ta đã phải đổ máu bao nhiêu ngày rồi? Những thiệt hại của chúng ta, nhưng tham vọng của chúng ta...tất cả đều đổ sông đổ biển sao?!"

-"Phải rồi, ta không cho phép hoàng tộc Claihamut làm vậy!"

-"Đúng rồi, đả đảo!"

Những gia tộc còn sống trên chiến trường đẫm máu đang phẫn nộ tột đỉnh. Họ đã cố gắng, thiệt hại quá nhiều để bước tới ngai vàng. Vậy mà chỉ trong một tích tắc, công chúa Azuhad bỗng nhiên xuất hiện và đảo lộn tất cả.


-"Nguy rồi, các gia tộc đang đập cửa cung điện đòi giết công chúa thưa tể tướng."-Quân lính hoàng gia cấp tốc chạy vào cung điện báo cho Bernita.

-"Công chúa, xin ngài đừng sợ-..."-Bernita khuyên bảo Azuhad.

-"Đưa ta ra đó."-Azuhad đứng dậy, khuôn mặt rất đỗi bình tĩnh.

Công chúa được quân lính dẫn ra ngoài sảnh cung điện. Cô ra lệnh cho người mở cổng. Đám người tràn vào, toàn là côn đồ, sát thủ cao to lực lưỡng. Họ tới đây để đòi lại công bằng. Đám người to lớn như những con quái vật, đứng trước họ chỉ là một con búp bê nhỏ bé.

-"Chết tiệt, ta có thể giết ngươi như giết một con kiến. Ngươi nghĩ là công chúa thì muốn làm gì cũng được sao?"

-"Phải rồi, ta sẽ ép ngươi thoái vị."

Quân lính nhanh chóng đứng thành một vòng vây để bảo vệ công chúa. Nhưng Azuhad không muốn vậy, cô lẳng lặng rẽ một đường đi rồi tới gần đám người đó.

-"Ngươi nói đủ chưa?"-Cô đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn họ.

-"Ngươi là cái gì mà dám..."

Tên sát thủ chưa kịp nói hết câu, cái lưỡi của hắn đã bay mất, máu tràn xung quanh miệng trông thật đáng sợ. Trong tay Azuhad là một con dao ngắn, sắc và nhọn. Cô cắt lưỡi người khác chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Tên sát thủ ôm miệng gục xuống, vậy là hắn hết nói được. Hắn ta không biết phải làm gì, đưa đôi mắt căm hận nhìn công chúa.

-"Lôi hắn đi, vứt xuống hồ cá sấu."-Azuhad ra lệnh cho quân lính.

-"Công chúa chết tiệt! Chính hoàng tộc đã nói chúng tôi phải chém giết lẫn nhau. Sao cô lại trừng phạt hắn?"-Tên sát thủ khác hỏi.

-"Vậy ngươi muốn theo hắn? Đúng không?"-Azuhad nghiêng đầu mỉm cười, đưa đôi tay dính máu khẽ chạm vào má.

-"Cô...."

-"Cẩn thận, công chúa!"-Quân lính hoảng loạn khi thấy đám sát thủ xông lên, trong khi công chúa không chút cảnh giác.

-----/////Hết Chap-56/////-----

Next: Chap-57