Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 74




“Tôi hận anh...”

“Hận đi!” Anh ta sẽ không cho cô đứng ở đại sảnh để chịu sự dòm ngó của những gã đàn ông mê gái đó, anh ta muốn cô phải hoàn toàn thuộc về mình.

“Ba ơi, sao hôm nay lại cúp học vậy ạ? Ông nội sẽ giận đó!”

Mới sáng sớm, Tần Trọng Hàn đã sai tài xế đón con trai Ngữ Điền rồi chở đến biệt thự số 15. Tiêu Hà Hà bị anh ta giày vò cả đêm, bây giờ chắc là đang ngủ rất say. Nhìn đồng hồ, cũng đã 9 giờ rồi, vậy mà cô ấy vẫn chưa dậy, xem ra anh ta thật sự đã khiến cô rất mệt mỏi.

Tâm trạng của Tần Trọng Hàn hình như rất vui, chỉ vào mũi cậu bé một cái. “Ừ! Ngữ Điền muốn có mẹ không?”

“Mẹ?” Ngữ Điền bỗng reo lên, vẻ ngạc nhiên không kiềm chế được hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cậu muốn có mẹ từ lâu lắm rồi, nhưng không phải ba vẫn luôn rất giận hay sao? “Ba không giận nữa hả?”

“Mẹ đang ngủ trên lầu đó con!” Tần Trọng Hàn khẽ nói: “Chúng ta đừng làm ồn mẹ được không?”

“Có mẹ thật hả ba?” Ngữ Điền không dám tin.

“Đúng vậy!”

“Nhưng..., nhưng là mẹ của riêng Ngữ Điền thôi phải không?” Ngữ Điền hỏi với vẻ ngạc nhiên.

“Phải! Mẹ ruột của con, người mẹ đã sinh ra con!”

“Nhưng tại sao mẹ lại không cần Ngữ Điền?” Nói rồi, Ngữ Điền cúi đầu xuống. “Những bạn nhỏ khác đều có ba và mẹ. Ngữ Điền chỉ có ba, Thịnh Thịnh chỉ có mẹ. Ba ơi, tại sao ba của Thịnh Thịnh lại không cần Thịnh Thịnh vậy? Còn mẹ của Ngữ Điền cũng không cần Ngữ Điền?”

“Cục cưng à, mẹ của Thịnh Thịnh chính là mẹ của con!” Tần Trọng Hàn bồng cậu bé lên rồi ôm vào lòng mình, sự yếu đuối trong lòng đã bị chạm đến. “Không phải mẹ không cần con, chỉ là mẹ không tìm thấy con thôi!”

“Dì là mẹ hả?” Ngữ Điền nhìn Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt không dám tin, bỗng nhiên, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt cậu. “Thật hả ba? Thật hả?”

“Đương nhiên là thật!” Tần Trọng Hàn mỉm cười nhìn con trai.

“Vậy Thịnh Thịnh là anh của Ngữ Điền hả? Thịnh Thịnh cũng là con của ba hả?” Ngữ Điền có vẻ như vẫn chưa hiểu, nhưng Tần Trọng Hàn lại gật đầu. “Phải! Thịnh Thịnh cũng là con của ba! Giống như con vậy!”

“Woah! Tốt quá!” Ngữ Điền mừng rỡ. “Con có mẹ rồi, con có mẹ rồi!”

Cậu bé nhảy nhót vui mừng trong phòng khách dưới lầu, Tiêu Hà Hà ở trên lầu bị tiếng ồn làm cho thức giấc. Tiếng cười và tiếng hoan hô của trẻ con truyền đến tai cô, trong tim Tiêu Hà Hà chua xót. Cô ngồi phắt dậy, lúc này mới phát hiện mình đang không mặc quần áo. Đau! Cả người đau rã rời! Dù cô đã làm mẹ, nhưng sau mỗi lần làm chuyện đó với anh ta, cô đều đau nhức toàn thân.

Chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là giữa hai chân. Sự đau đớn này khiến cô cảm thấy bản thân mình càng không có chút lòng tự trọng nào. Vì con, cô có thể chịu đựng, tất cả đều vì con! Cô bằng lòng hy sinh tất cả.

Khoan đã!

Tiếng của trẻ con!

Cuối cùng cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nhanh chóng đứng dậy, cái chăn bỗng tuột xuống, cả người thấy lành lạnh, liền vội vàng nhặt quần áo lên rồi mặc vào. Sau đó vào phòng tắm, nhanh chóng chỉnh trang lại hình dáng của mình.

Ngữ Điền đến rồi!

Con của cô đến rồi!

Cô chưa bao giờ căng thẳng đến vậy. Tim Tiêu Hà Hà bỗng đập thình thịch. Cô muốn gặp con trai, mặc dù đã gặp rất nhiều lần, nhưng cô không biết đó chính là con của cô.

Nghĩ vậy, nỗi căm hận của cô đối với Tần Trọng Hàn lại tăng thêm! Cái cảm giác gặp nhau mà không nhận ra nhau thật sự làm người ta nghẹt thở. Sao anh ta có thể lừa dối cô như vậy? Biết rõ cô rất muốn gặp con trai, mà anh ta lại lừa gạt cô như vậy.

Chải đầu xong, trên cổ vẫn còn những dấu vết của nụ hôn gặm nhấm của anh ta, mặt Tiêu Hà Hà đỏ lên. Nếu bị con nhìn thấy thì phải làm sao? Cô không phải là một người phụ nữ tốt, nhưng cô không muốn làm một người mẹ xấu, không muốn con trai xem thường mình. Cô lại vội vàng đến tủ quần áo để tìm quần áo, đúng lúc nhìn thấy vài cái khăn lụa, tiện tay lấy một cái quấn quanh cổ để che đi những dấu vết đó.

Tim Tiêu Hà Hà vẫn còn đập loạn nhịp, cô quên luôn việc phải đi làm, vì cô đã nghe thấy tiếng kêu của con, nghe thấy tiếng của đứa con mà cô ngày đêm mong nhớ.

Hít thật sâu, cô mở cửa, bước ra ngoài, từ xa đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Ngữ Điền và Tần Trọng Hàn, mắt cô bắt đầu bị màn sương che đi.

“Ba ơi, sao mẹ vẫn chưa dậy nữa? Chúng ta đi gọi mẹ dậy được không?” Ngữ Điền hét lên khe khẽ.

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, mẹ mệt, đang nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong sẽ xuống! Chịu khó đợi đi con!” Giọng Tần Trọng Hàn cũng bất giác đầy dịu dàng.

Mặt Tiêu Hà Hà đỏ bừng lên, không ngờ anh ta cũng chu đáo đến vậy. Nhưng, Tiêu Hà Hà sẽ không cảm kích, dù chỉ một chút. Vì thủ phạm đầu sỏ đã hại cô mệt mỏi đến mức này chính là anh ta, vậy mà anh ta còn muốn giả làm người tốt, cô sẽ không tha thứ cho anh ta.

“Nhưng con đói quá! Con còn chưa ăn sáng nữa. Ba ơi, lúc ba kêu chú Tiểu Trần đón con, con còn chưa ăn gì nữa đó!” Giọng nói non nớt của Ngữ Điền có chút tủi thân. “Nhưng mà, được gặp mẹ, con vui lắm, không ăn cũng không sao!”

“Ừm! Chúng ta vào bếp xem có gì ăn được không, chịu không con?” Tần Trọng Hàn dắt tay con trai cùng đi về phía nhà bếp.

Tiêu Hà Hà vừa nghe nói con đói bụng, thì chân bước nhanh hơn, đi xuống cầu thang.

“Ngữ Điền, con trai!” Cô hét lên tên của con trai, nước mắt tranh nhau chảy xuống. Đây là con của cô à! Sao cô lại hồ đồ như vậy? Đứa con mà cô đi khắp nơi tìm kiếm, thì ra lại chính là Ngữ Điền.

Hai cha con đều ngẩng đầu lên nhìn. Trên cầu thang, Tiêu Hà Hà có vẻ như chạy lao xuống, thoáng cái đã đi đến trước mặt Ngữ Điền. Nước mắt tuôn ra, Tiêu Hà Hà ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cậu. “Ngữ Điền, Ngữ Điền của mẹ...”

Ngữ Điền vốn rất phấn khởi, nhưng đột nhiên lại không thốt nên lời. Cậu để mặc cho Tiêu Hà Hà ôm minh, ngẩng đầu lên nhìn Tần Trọng Hàn, vẻ mặt hơi sợ hãi.

“Ngữ Điền, gọi mẹ đi!” Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống, trong lòng dường như vững vàng hơn. Cuối cùng con cũng đã có mẹ rồi.

“Ngữ Điền, là mẹ đây. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi. Mẹ không nên để lạc mất con!” Tiêu Hà Hà đã khóc không thành tiếng.

“Mẹ...” Gọi một tiếng trong sợ hãi, Ngữ Điền đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho Tiêu Hà Hà. “Mẹ đừng khóc... Đừng khóc...”

“Con trai, mẹ xin lỗi...” Hai tay Tiêu Hà Hà úp vào khuôn mặt nhỏ bé của Ngữ Điền, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Mẹ!” Ngữ Điền gọi hết tiếng này đến tiếng khác một cách ngọt ngào. “Mẹ!”

“Ừ! Ngữ Điền, cuối cùng mẹ cũng đã tìm thấy con rồi!” Tiêu Hà Hà sững sờ nhìn vào khuôn mặt hồng hào của Ngữ Điền, nước mắt cứ rơi lã chã vì đau xót.

Cô có nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình đã tìm thấy con, thời khắc này, cô có con là cảm thấy đủ rồi.

“Sau này mẹ sẽ không rời xa Ngữ Điền nữa chứ?” Ngữ Điền rụt rè hỏi.

Tiêu Hà Hà nhanh chóng gật đầu. “Không rời xa, không bao giờ rời xa nữa!”

Nhưng, muốn cô phải phục tùng bên cạnh anh ta suốt đời, làm một nô lệ giường chiếu không có chút lòng tự trọng như vậy, cô thật sự phải tiếp tục chịu đựng sao? Nhưng còn anh ta thì sao?

Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta đang nhìn mình một cách say đắm, bỗng nhiên, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.

“Đây là lần cuối cùng em khóc, sau này không cho phép em khóc nữa!” Tần Trọng Hàn điềm tĩnh nói, dù đau lòng vì cô rơi nước mắt, nhưng lời nói ra vẫn chướng tai như vậy.

Nước mắt của cô khiến anh ta lo lắng, như cũng nhói đau theo. Anh ta không hề muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt.

Có lẽ do giọng điệu của anh ta đã làm Ngữ Điền sợ, nên cậu bé lập tức ôm chặt cổ của Tiêu Hà Hà. “Mẹ, con đói rồi, con đói lắm rồi!”

“Ngoan! Mẹ sẽ đi nấu cơm cho con ăn, ngoan!” Cô bồng Ngữ Điền lên, cảm giác mất đi rồi có lại được thực sự vô cùng đáng quý. “Con muốn ăn gì?”

Tần Trọng Hàn nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong bếp, lại nhìn vào chàng trai nhỏ cứ đi theo bên cạnh cô, cảnh tượng này làm cho trong lòng anh ta thấy êm ả.

Lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn người trên màn hình điện thoại, ánh mắt tối lại, rồi quay đầu sang chỗ khác. “Lam Ảnh, em đã bỏ lỡ quá nhiều thứ...”

Anh ta dựa lưng vào cửa, ánh mắt sâu thẳm, liếc nhìn vào trong bếp, châm một điếu thuốc, phà khói ra, còn trái tim của anh ta không biết đã bay đến nơi nào rồi.

Chuông điện thoại bỗng vang lên, Tần Trọng Hàn nhận cuộc gọi nhưng không nói gì, chỉ bị tiếng hét từ đầu bên kia làm cho giật mình suýt làm rơi điện thoại.

“Mày đã đưa Ngữ Điền đi đâu rồi?”

“Ba! Từ hôm nay trở đi, Ngữ Điền sẽ ở với con!” Sau khi ngẩn người ra một lúc, Tần Trọng Hàn chậm rãi nói.

Đúng lúc Tiêu Hà Hà bưng dĩa trứng chiên ra, nghe thấy Tần Trọng Hàn đang gọi điện thoại, lại là việc có liên quan đến Ngữ Điền, cô liền đứng lại.

“Nếu mày dám kêu Ngữ Điền nhìn nhận ả đàn bà không biết xấu hổ mà đi làm người đẻ mướn đó, thì mày giao lại công ty đây, và đừng bao giờ nhận tao nữa!” Tần Lăng Hàng giận dữ hét lớn.

“Ba! Ngữ Điền phải được ở gần mẹ của nó, nó cần tình yêu thương của mẹ!” Tần Trọng Hàn cố gắng giải thích.

“Vậy thì mày không cần đến Tần thị làm việc nữa! Từ hôm nay, mày không còn là tổng tài của Tần thị nữa!” Tần Lăng Hàng nói xong thì cúp máy.

Tiêu Hà Hà ý thức được sự việc khá nghiêm trọng, mặc dù không nghe được đầu bên kia nói gì, nhưng những lời Tần Trọng Hàn đã nói, Ngữ Điền phải được sống gần mẹ, đã làm cho cô rung động sâu sắc.

Có lẽ, anh ta cũng không xấu lắm!

Một người đàn ông có thể nghĩ rằng con cái cần tình yêu thương của mẹ, chắc có lẽ không xấu xa lắm đâu nhỉ? Thời khắc này, trong lòng cô run rẩy, như thể có thứ gì đó đã bị lung lay!

Anh ta vừa quay người lại đã thấy cô đang đứng cạnh bàn ăn, còn Ngữ Điền thì đứng ở cửa nhà bếp với vẻ mặt sợ sệt, khẽ nói: “Ba ơi, là ông nội hả ba? Ông nội giận hả ba?”

Trong ấn tượng của cậu, ông nội thường xuyên nổi giận.

Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Không, ông nội không giận, ông nội kêu con cứ chơi vui vẻ một ngày!”

Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên, rõ ràng anh ta đang nói dối.

Nhưng Tần Trọng Hàn chỉ lướt mắt qua cô, ánh mắt sâu thẳm, chứa đầy suy tư.

“Thật hả ba? Vậy hôm nay con có thể chơi cùng với mẹ sao?” Ngữ Điền lại hỏi.