Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 374: Kế hoạch thay đổi bất ngờ (2)




Sáng sớm ngày hôm sau, Điềm Tâm còn lười biếng nằm trên giường lớn mềm mại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.

Lúc đầu cô còn không để ý, chỉ xoay người tiếp tục ngủ.

Nhưng hai giây sau cô lập tức cảm thấy có chỗ không đúng, nơi này là nhà của Trần Diệc Nhiên, vậy hẳn nên là… chỉ có Trần Diệc Nhiên và cô mới đúng…

Vậy tiếng nói chuyện ở bên ngoài là từ đâu mà có?

Điềm Tâm vội vàng bật dậy ngồi trên giường, tùy tiện bới bới mái tóc lộn xộn của mình, sau đó liền để chân trần bước xuống giường.

Giọng nói ngoài cửa hình như là của một người phụ nữ, theo như giọng điệu, hình như người đó đang rất kích động, liên tục nói hẳn một tràng dài, Trần Diệc Nhiên chỉ thỉnh thoảng đáp lại đôi lời, sau đó lại tiếp tục im lặng một lúc lâu.

Điềm Tâm đứng ở cửa phòng ngủ, do dự không biết bản thân có nên ra ngoài hay không.

Không biết hiện giờ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, lại cũng không biết người ngoài là ai, nếu như bây giờ cô đi ra ngoài với dáng vẻ như thế này, dường như... có chút không được tốt lắm...

Qua một hồi lâu, đột nhiên tiếng nói chuyện bên ngoài ngừng lại.

Điềm Tâm còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng ngủ đã bị Trần Diệc Nhiên đẩy ra.

Anh cúi đầu nhìn Điềm Tâm đang đứng sau cánh cửa một chút, ánh mắt liếc đến đôi chân trần của cô, nhịn không được nhíu mày, quay người đóng cửa phòng lại, sau đó trầm giọng nói: “Mau đeo dép vào.”

“A...” Điềm Tâm ngoan ngoãn quay lại giường đeo dép vào, sau đó thấy dường như sắc mặt Trần Diệc Nhiên có chút không được tốt, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có người đến sao? Là ai vậy?”

Đôi mắt đen thâm thúy của anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ: “Mẹ anh.”

“Cái gì?!” Điềm Tâm giật mình, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Trần Diệc Nhiên duỗi tay đỡ lấy cô, cau mày nói: “Cẩn thận một chút.”

“Mẹ... Mẹ... Mẹ anh đến?” Điềm Tâm bị dọa đến mức nói chuyện cũng không được lưu loát: “Không phải anh nói, xác xuất mẹ anh đến chỗ này còn nhỏ hơn cả xác xuất sao chổi đâm vào trái đất hay sao?”

“Đúng vậy.” Trần Diệc Nhiên buông hai tay ra, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà anh quên mất, năm nay lại đúng là thời điểm bảy mươi sáu năm một lần sao chổi Harley đi qua Trái Đất...”

“Em khinh, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Mặc dù em ít đọc sách, nhưng anh không thể lừa gạt em được.” Điềm Tâm không chút tin tưởng nhìn anh.

“Vậy thì anh cũng không có cách nào, bà ấy thật sự đến đây.” Trần Diệc Nhiên thở dài một hơi thật sâu, sau đó nhìn Điềm Tâm gằn từng chữ một: “Em tiếp nhận sự thật này đi.”

“Vậy... Vậy... Em phải làm sao bây giờ?” Điềm Tâm níu lấy áo ngủ của mình, nhìn dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc rối bù của bản thân, đáng thương nhìn Trần Diệc Nhiên.

“Ừm...” Trần Diệc Nhiên hơi trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Điềm Tâm, vô cùng nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Em thay quần áo, rồi sau đó ra gặp mẹ anh một lát?”

“Anh đang nói đùa sao?!” Điềm Tâm hoảng sợ nhìn anh: “Em còn chưa chuẩn bị tâm lí gì cả!”

“Chuẩn bị cái gì?” Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, đưa tay ôm lấy Điềm Tâm bước vào phòng thay quần áo, sau đó thản nhiên nói: “Mẹ anh không phải cũng là cô của em hay sao, từ nhỏ đến lớn em đã gặp bà ấy không biết bao nhiêu lần rồi, tại sao lần này lại nhát gan thế.”

Anh trai! Từ nhỏ đến lớn, em đi gặp bà ấy với thân phận là em gái của anh đấy có được không?

Mẹ nó, bây giờ đột nhiên anh lại bảo em lấy thân phận là bạn gái anh đi gặp bà ấy, anh nói em phải dùng vẻ mặt gì để đối diện với bà ấy đấy hả!!

Khốn kiếp!!