Ngày Sau Hãy Nói

Chương 30: Em ra rất nhiều nước, rất thoải mái phải không?




Mới khép lại không bao lâu miệng cúc huyệt lần thứ hai bị vạch ra, mới vừa trải qua một hồi kịch liệt bên trong huyệt đạo vừa xốp lại ướt át, côn th*t to dài cực nóng không gặp trở ngại, cắm xuống đến cùng.

“Ừ ——” Yến Cẩm Thư ngửa đầu phát ra một tiếng than nhẹ, cầm lấy vai Dư Duệ, hai chân kẹp chặt eo hắn nói:”Rất trướng, a…”

“Bọt sóng nhỏ, em nghe nè.” Dư Duệ qua lại đánh xuyên mấy lần, phát sinh tiếng nước “chi chi”, hắn nói tiếp: “Chỗ này rất ướt, nói thật cho anh những ngày gần đây có tự mình làm hay không?”

“Không có.” Lợi dụng lúc Dư Duệ không chú ý, cậu dùng một cước đem hắn đá văng ra cấp tốc vươn mình ngồi dậy, ngồi quỳ chân ở trên người hắn, đỡ côn th*t to dài nhắm ngay miệng huyệt phía sau chậm rãi ngồi xuống, chờ cúc huyệt nuốt côn th*t vào đến tận gốc rễ Yến Cẩm Thư mới lấy hơi, cúi người hôn môi Dư Duệ một cái: “Nói, vì sao lại gọi em là bọt sóng nhỏ?”

Yến Cẩm Thư bắt đầu động, hai tay Dư Duệ ở bắp đùi cậu trên dưới xoa xoa, hô hấp có chút gấp, hắn trả lời:”Ý tứ ở trên mặt chữ.”

” Trung văn em không có giỏi, anh giải thích cho em một chút.” Yến Cẩm Thư ngưỡng mặt lên, hai tay chống đỡ ở trước ngực Dư Duệ, tăng nhanh tốc độ đong đưa eo mông.

“Nói thật hay làm như em hiểu tiếng nước ngoài lắm vậy … A! Thoải mái, trở lại, nhanh hơn nữa!”

Yến Cẩm Thư trái phải trước sau lay động, không ngừng biến hóa góc độ, để côn th*t cứng rắn ma sát mỗi góc độ khác nhau trong cơ thể, cảm giác tê dại sung sướng dùng tốc độ khó mà tin nổi theo xương cụt lan lên đỉnh đầu, lại phân tán đến toàn thân, Yến Cẩm Thư cả người run rẩy, gấp gấp thở dốc, đưa tay nắm chặt tính khí giữa hai chân giơ lên cao phối hợp với tần suất eo mông đong đưa trên dưới ve vuốt.

“… A!” Nơi điểm mẫn cảm đột nhiên bị chọc vào, Yến Cẩm Thư căng thẳng cau mày phát ra tiếng rên rỉ vừa hưởng thụ lại vừa ẩn nhẫn.

Dư Duệ than thở một tiếng, hai tay hắn từ bắp đùi hướng lên trên đi vòng quanh, nắm chặt vòng eo nhỏ hẹp dẻo dai dùng sức đè xuống phía dưới nhấn một cái, đồng thời hướng lên trên thẳng lưng thở phù một tiếng, côn th*t cực nóng bộc phát hung hãn chen tách nhục đạo đâm vào nơi sâu nhất.

“A!” Yến Cẩm Thư đột nhiên không kịp chuẩn bị kêu lên sợ hãi, hai tay như nhũn ra, Dư Duệ thuận thế vươn mình đem người đặt ở dưới thân, gỡ bỏ hai cái chân dài trên eo của mình động thân tiến vào, mạnh mẽ thao làm.

“A! Ừ a… Ạch a, a a a ——” Yến Cẩm Thư hai tay nắm chặt ga trải giường, Dư Duệ ở trên người cậu như mưa to gió lớn đánh xuyên dưới tình thế đó cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng: “Aha… A a, con nhím nhỏ, a! A a a —— muốn tiết ra, ô a a a a —— “

Yến Cẩm Thư tới gần cao trào, nhưng lúc này Dư Duệ lại lui ra, đi xuống giường.

“Anh…” Yến Cẩm Thư vươn mình kẹp chặt hai chân, khó chịu tức giận đến hai mắt ửng hồng, mắng: “Đồ vô lại!”

Dư Duệ đứng trước giường, dưới thân dương v*t thẳng tắp cương cứng huyết quản nổi lên, thân dương v*t hiện ra ướt át thủy quang, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt chuyển hướng nhìn Yến Cẩm Thư nằm ngang ở trên giường ngoắc ngoắc tay: “Đến.”

Yến Cẩm Thư bò lên, dùng đầu gối di chuyển hai bước, hai tay để trên vai Dư Duệ hôn lên lồng ngực của hắn nói: “Con nhím nhỏ, đừng giày vò em, nhanh, nhanh cho em…”

Dư Duệ khom lưng đem hai chân kéo ra, hai tay nâng đỡ cái mông, dùng sức đem người ôm lấy, dương v*t trướng đến phát đau tìm được miệng huyệt ướt át đang co rút tiến vào.

“Ừ ——” Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ Dư Duệ đem mặt chôn ở một bên vai của hắn, thở ra khí tức nóng bỏng nói:”Muốn nứt ra…”

Dư Duệ duỗi tay lần mò, ngữ điệu ám ách: “Nứt không được.” Rồi hắn xoay người đi tới phía trước cửa sổ, dùng một tay kéo màn cửa sổ ra, trở người đem Yến Cẩm Thư đặt trên ở cửa sổ sát đất cúi đầu hôn cậu nói: “Thật đẹp.”

“Nói em sao?”

“Nói cảnh đêm.”

Yến Cẩm Thư cười ở trên bả vai hắn đập một cái.

Dư Duệ nâng mông lên thẳng lưng nỗ lực, vừa đâm sâu lại tàn nhẫn thao cậu chỉ một lát sau là đem Yến Cẩm Thư thao đến cả người mềm yếu, lại không còn dư khí lực đánh người.

“Chỗ này của em chảy ra rất nhiều nước, em rất thoải mái?”

“Thoải mái.” Yến Cẩm Thư hai tay ở sau lưng của hắn cào cấu, hai gò má ửng hồng, khí tức ngổn ngang, nói: “A… Nhanh lên một chút, lại dùng lực, đâm vào nơi đó, a! A! A a a ——!”

Dư Duệ sống lưng phát lực, dùng sức mạnh mà thao, từng hồi liên tục đem cúc huyệt thao đến d*m thủy tràn lan, thao đến tiếng nước “xì xì” vang vọng, bọt nước tung toé.

“A, a a a —— ô a a a a —— con nhím nhỏ, a a! Nhẹ chút, a… Thở không nổi, ạch a a —— cũng bị anh thao đến chết rồi… A! A, a a ——!”

Yến Cẩm Thư dù sao cũng là một đại nam nhân cao một mét tám, khung xương thể trọng cũng không nhỏ giờ khắc này toàn thân trọng lượng hầu như đều do Dư Duệ gánh chịu, dù hắn thể lực kinh người nhưng qua một phen hung hãn mãnh liệt hạ xuống cũng đầu đầy mồ hôi, thở dốc, hắn nói: “Vừa kêu anh dùng sức, vào lúc này lại bảo nhẹ chút, con mẹ nó em thật nhiều chuyện.”

“Em.. A…” Yến Cẩm Thư hai chân kẹp chặt eo hắn, nói: “Đến, a… Muốn bắn, nhanh, trở lại!”

“Đệt!” Dư Duệ nghiêng người lùi về sau hai bước, đem cậu ép trên ghế salông, lôi kéo hai chân cậu mở ra hung hãn cuồng thao.

Yến Cẩm Thư bị thao đến viền mắt ửng hồng, liên tục rên rỉ, mới bị thao mấy chục cái liền rít gào mà bắn ra.

Huyệt đạo uớt át căng mịn từng trận điên cuồng co rút, Dư Duệ bị cậu xoắn đến eo cũng run rẩy, đơn giản cũng không nhịn nữa, đâm sâu chừng mười lần rồi cúi người ôm chặt Yến Cẩm Thư, tinh dịch nóng bỏng phun vào nơi sâu trong nhục đạo.

Yến Cẩm Thư bận bịu cả ngày, lại bị Dư Duệ dằn vặt hai lần, thể lực tiêu hao nghiêm trọng kiệt sức nằm một chỗ nhắm mắt thở dốc, trong chốc lát liền hôn mê đi.

“Cẩm Thư, Cẩm Thư?” Dư Duệ kêu hai tiếng không được đáp lại, thở dài, khom lưng đem người ôm lấy, trực tiếp tiến vào phòng tắm.

Trong lúc rửa ráy Yến Cẩm Thư tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Dư Duệ một lúc, ở trên mặt hắn hôn mấy cái, tiếp theo ngẹo đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Tắm xong đi ra, đem người thả trên giường, đắp kín mền, Dư Duệ thân thể trần truồng ngồi dựa vào giường đầu, đốt điếu thuốc bỏ vào trong miệng, một tay vuốt tóc Yến Cẩm Thư, một tay cầm di động mở ra xem ảnh Yến Cẩm Thư cải trang thành phụ nữ.

Nhìn tới nhìn lui, lại thấy hạ thân của mình cứng rồi. Người thì đang ngủ, không thể thao lại chẳng muốn tuốt, Dư Duệ lưu luyến cất điện thoại di động, hít sâu một hơi thuốc, nhắm mắt lại, chậm rãi bình phục tâm tư vừa bị khuấy động.

Dư Duệ hút xong một điếu thuốc, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, mở ra những đào bảo vật, đưa vào những chữ then chốt cẩn thận xem lướt qua.

Chờ mọi việc làm xong xem thời gian, đã làm rạng sáng 3 giờ.

“Đệt!”

Dư Duệ ném điện thoại di động đi, tắt đèn chui vào trong chăn, nghiêng người ôm lấy Yến Cẩm Thư, hài lòng nhắm mắt lại.

Yến Cẩm Thư tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện mình nằm ở trong lồng ngực Dư Duệ, đầu gối lên cánh tay của hắn, một chân chặn ngang ở giữa hai chân hắn, trong miệng còn ngậm lấy một ngón tay của hắn.

“Tỉnh rồi?” Dư Duệ đem ngón trỏ từ trong miệng cậu lấy ra, lấy tay nâng cằm cậu lên: “Thật là nhiều tật xấu.”

“Khi còn bé ở trong nhà không ăn đùi gà thì ăn ngón tay, sau này lớn lên không sửa được.” Yến Cẩm Thư vươn mình nằm trên người Dư Duệ, mặt chôn ở bên gáy hắn, hàm hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Dư Duệ lấy điện thoại di động nhìn xuống, trả lời: “Chín giờ bốn mươi phút.”

“Thật đói.”

Dư Duệ vò tóc cậu: “Ngồi dậy đánh răng rửa mặt, rồi đi ăn điểm tâm.”

“Không muốn đi, eo thật mỏi, cái mông đau quá.”

“Vậy em tiếp tục nằm.” Dư Duệ đem cậu đẩy ra, vén chăn lên xuống giường.

Yến Cẩm Thư vò vò cái mông, ngồi dậy theo đang muốn oán giận nói hắn động tác thô lỗ, thì điện thoại di động trên tủ đầu giường vào lúc này lại vang lên. Liếc nhìn người đã quay đi vào phòng rửa mặt Yến Cẩm Thư bĩu môi, duỗi cánh tay lấy điện thoại di động, bấm nhận cú điện thoại.

Dư Duệ rửa mặt xong đi ra, thấy Yến Cẩm Thư ngồi ở chỗ cũ, hai tay chống trên giường, cúi đầu, không nhúc nhích.

Không thể nào? Ngồi ngủ? Dư Duệ đi tới, một để tay để lên vai của Yến Cẩm Thư, thân thể Yến Cẩm Thư run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Dư Duệ thấy hai mắt cậu mở rất lớn, sắc mặt trắng bệch, như là chịu một sự kinh hãi nào đó, Dư Duệ mịt mờ nhíu mày lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Không có chuyện gì.” Yến Cẩm Thư nhắm mắt, âm thanh tối nghĩa: “Mệt một chút.”

Dư Duệ liếc mắt thấy tay trái của cậu nắm chặt điện thoại di động, không chút biến sắc hỏi: “Vậy em lại ngủ thêm một chút nữa đi, anh đi mua bữa sáng.”

Yến Cẩm Thư gật gù, quay lưng nằm xuống.