Ngày Sau Hãy Nói

Chương 5: Luyện cổ họng cái đệt! Ông đây đem cậu luyện nhũn thành nước!




Dư Duệ tắm xong, tùy tiện quấn cái khăn tấm ngang eo đi ra ngoài, Yến Cẩm Thư không còn ở trong phòng ngủ. Hắn thay đổi quần áo xong rồi đi xuống lầu, ở trong phòng bếp tìm được cậu ta.

Yến Cẩm Thư đứng trước kệ bếp, tay phải cầm theo điếu thuốc, ánh mắt rủ xuống nhìn những bong bóng nhỏ đang sôi ùng ục ùng ục nổi trên mặt cháo.

Dư Duệ tựa trên cạnh cửa, nhìn tạp dề trên người của cậu ta, nó có màu hồng nhạt, xung quanh viền ren, sau thắt lưng cột một cái nơ con bướm rất to, cũng không biết là do dây lưng quá dài hay là eo của cậu ta quá nhỏ, phần đuôi của sợi dây đều rủ xuống tới dưới mông.

Đệt mẹ, cái tên dâm đãng này vậy mà lại không mặc quần!

Yến Cẩm Thư vừa nghiêng đầu, vừa lúc đối diện cặp mắt như phát hỏa của Dư Duệ. Cậu ta quăng cho hắn một cái hôn gió cực kỳ quyến rũ, cậu ta nói: “Đẹp không?”

Dư Duệ hung tợn nói: “Đẹp thấy gớm!”

Yến Cẩm Thư tắt lửa, nghiêng người tựa trên kệ bếp, đầu cậu ta hơi ngước lên, hút một hơi thuốc rồi phả ra từng vòng khói nhỏ, cậu ta nói: “Muốn thao cũng không cho cậu thao.”

“Cậu nói như tui tình nguyện thao cậu vậy, ông đây là vì tiền nhá.” Dư Duệ không nhịn được vừa đưa tay vừa nói: “Hai trăm ngàn!”

“Cậu ăn điểm tâm trước rồi tính.” Yến Cẩm Thư một tay kẹp điếu thuốc, một tay vòng sau lưng gỡ bỏ dây lưng của tạp dề.

“Ông đây không ăn cơm cùng cậu!”

Yến Cẩm Thư kéo tạp dề xuống thả bên cạnh, cậu ta như một con mèo ba tư kiêu ngạo lười biếng, nhẹ nhàng cất bước đi tới trước người của Dư Duệ, cực kỳ quyến rủ chuyển điếu thuốc trong tay vào miệng của Dư Duệ, đầu đặt trên vai hắn, cậu ta đọc ra một chuỗi chữ số.

Dư Duệ sững sờ, “Là sao?”

“Mật mã của két sắt nằm ở trong thư phòng, cậu tự mình đi lấy đi.”

Dư Duệ lập tức đẩy Yến Cẩm Thư ra, hắn xoay người đi lên lầu.

Yến Cẩm Thư ôm cánh tay dựa người vào trên cửa, cậu ta một bên lười biếng nhíu mày, một bên nhìn bóng lưng của Dư Duệ, nở nụ cười.

Dư Duệ ngồi xổm trước két sắt, nhập mật mã, két sắt keng một tiếng, cửa mở ra. Dư Duệ nhìn vào bên trong, khá lắm, một hàng tiền mặt hồng nhạt mới tinh, từng cọc từng cọc xếp chỉnh tề.

Nhìn con mẹ nó đẹp, so với gương mặt nhỏ trắng trẻo của Yến Cẩm Thư còn xinh đẹp hơn.

Một cọc 50 ngàn, Dư Duệ cầm đúng bốn cọc ra, hắn trở tay vừa muốn đóng cửa, thì mắt liếc qua nhìn thấy một cái hộp bằng nhung màu đỏ nằm trong góc bên phải.

Nhẫn?

Chưa được sự cho phép mà tự ý xem xét đồ vật của người khác là một hành vi không có đạo đức, Dư Duệ trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay thì vẫn đưa tới.

Đệt mẹ, hắn muốn xem đó thì làm sao, vả lại hắn có lý do chính đáng để xem nha, biết đâu trên chiếc nhẫn có khắc tên bạn gái trước kia của hắn?

Đệt mẹ, đồ lắm tiền nhiều của, nhẫn cũng mua bạch kim, kiểu dáng thì cũng không giống dành cho giới nữ, xấu muốn chết.

Dư Duệ quan sát chiếc nhẫn, mặt trên của nhẫn xác thực là có khắc ký tự, hai chữ tiếng Anh.

Không phải tên viết tắt của bạn gái trước của hắn.

Dư Duệ an tâm đem nhẫn đặt về chỗ cũ, đóng kỹ cửa của két sắt rồi ôm tiền mặt đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

YY?

Với Dĩnh? Với Oánh? Ngọc Oánh? Du Oánh?

Đệt mẹ, mặc kệ là tên gì, người đó khẳng định sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của cậu ta.

Đồ tiểu bạch kiểm, tóc thì mềm mại, còn eo thì mềm nhũn chưa nói đến động tới cậu ta một chút là ríu rít ríu rít, tên họ Yến này thật muốn lên giường với phụ nữ, còn không chắc ai khóc trước đây.

Đệt! Ngẫm lại hắn thấy mất mặt dùm cậu ta!

Vẫn là yên phận giang rộng chân cho người ta làm đi, đừng đi gây họa hại con gái nhà người ta a.

—-

Yến Cẩm Thư đưa cái túi giấy cho Dư Duệ, cậu ta chỉ chỉ bữa sáng trên bàn rồi nói: “Ăn đi.”

Dư Duệ sắp xếp tiền gọn gàng vào trong túi giấy rồi đặt bên cạnh bàn. Sau đó hắn quét mắt nhìn điểm tâm trên bàn, cháo nhỏ, trứng chần, bánh quẩy cắt thành khối nhỏ, còn có món hắn yêu thích đậu que.

Thế là Dư Duệ ngồi xuống, hắn đang vươn tay lấy đôi đũa, thì giữa đường bị Yến Cẩm Thư vỗ vỗ vào tay, cậu ta nói: “Rửa tay.”

“Đệt!” Dư Duệ đứng lên nói “Ông đây không ăn!”

“Được được được, không rửa.” Yến Cẩm Thư giật tờ khăn ướt cho hắn rồi nói: “Lau một chút đi, tiền cũng dơ lắm a.”

Dư Duệ nhìn món trứng chần lòng đỏ vàng óng ánh kết hợp với lòng trắng, cuối cùng cũng tiếp nhận khăn ướt lau tay.

Dư Duệ ăn xong bữa sáng, hắn lau miệng rồi cầm tiền liền đi.

“Ai nha, chờ một chút.” Yến Cẩm Thư ở phía sau gọi hắn.

Dư Duệ xoay người lại tỏ vẻ không vui, đệt, đừng nói là cậu ta đổi ý chứ?

Vì vậy ngữ khí của hắn rất khó chịu, hắn nói: “Chuyện gì?”

Yến Cẩm Thư vừa đi lên trên lầu vừa nói: “Cậu chờ tôi đổi bộ quần áo, tôi đưa cậu về.”

—-

Dư Duệ ngồi ở bên cạnh Yến Cẩm Thư, hắn chăm chú quan sát cậu ta.

Đệt mẹ, bộ tây trang này đo may gì mà sít sao, eo thì bó sát, tên họ Yến này ăn mặc như vậy có thể thoải mái sao? Trời, còn mùi gì nữa đây? Dĩ nhiên là mùi nước hoa! Cả người đều toát ra lẳng lơ, đệt mợ!

Tiểu bạch kiểm cho thao rồi còn trả thù lao, đã vậy còn làm cơm, ghê hơn nữa là đưa về đến tận cửa nhà, không khoa học, cậu ta khẳng định có mục đích.

Mục đích là gì đây?

Mà trước tiên không đề cập tới vấn đề này, vấn đề hiện tại là bọn họ đã đến chỗ cần đến. Chiếc Volvo của Yến Cẩm Thư đứng ở trước cửa nhà của hắn.

Dư Duệ đen mặt nói: “Cậu làm sao biết được địa chỉ nhà của tôi?”

Yến Cẩm Thư cười híp mắt nói: “Tôi đã tới a.”

Dư Duệ cất cao giọng sắc bén nói: “Cậu đã tới?!”

“Ừm.” Yến Cẩm Thư xoa xoa eo, cậu ta vừa thay đổi tư thế ngồi vừa nói: “Lúc còn đi học a.”

“Tôi đệt! Con mẹ nó cậu là đồ biến thái cuồng theo dõi hả?”

Yến Cẩm Thư mĩm cười, cậu ta nói: “Câu nói này, tôi chỉ thừa nhận ba chữ trước thôi nha.” (Kub: Ý bé nói bé ấy là đồ biến thái a.)

Tài xế mắt nhìn phía trước, giả câm vờ điếc.

Dư Duệ: “…”

Đệt mẹ, tiểu dâm đãng cười như muốn bị thao, chắc là đang muốn câu dẫn hắn đây mà? Không có cửa đâu cưng!

Dư Duệ oán hận mở cửa xe, ôm túi giấy xuống xe.

“Không mời tôi đi vào uống chén trà sao?”

“Không!” Dư Duệ cũng không quay đầu lại.

“10 ngàn.”

Dư Duệ áng chừng một chút trọng lượng của túi giấy trong tay, xoay người vừa vẫy tay vừa nói: “Vào đi, tôi mời cậu uống Bạch Khai Thủy.” (ku công chơi chữ ah, Bạch Khai Thủy: nước lã)

Ông chú con ma bài bạc thúc không có ở nhà, hắn không phải đi uống rượu chính là đi đánh bài, thím cũng không có ở nhà. Dư Duệ có chút lo lắng, hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thím, nghe được thím của hắn đang ở nhà dì Phương hàng xóm, lúc này mới an tâm.

Dư Duệ cúp điện thoại, hắn rót một ly nước lọc đưa cho Yến Cẩm Thư.

Yến Cẩm Thư đưa tay tiếp nhận, vừa nhìn chung quanh vừa nói: “Phòng ngủ của cậu ở nơi nào?”

“Trên lầu.”

Yến Cẩm Thư cầm ly nước đi lên lầu.

Đệt! Tên này không biết cậu ta là khách hay sao, Dư Duệ cau mày, đi theo phía sau.

Yến Cẩm Thư đi phía trước, Dư Duệ đi phía sau, hắn nhìn từ cái eo nhỏ, cái cặp mông căng tròn no đủ vểnh cao, rồi đến đôi chân thon dài thẳng tắp.

Chờ đến Yến Cẩm Thư đi vào phòng ngủ, Dư Duệ nhìn đến tiểu đệ đệ cũng cương cứng rồi.

Yến Cẩm Thư xoay người lại, cậu ta nâng chén nước lên, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên chung quanh miệng ly nước, đôi mắt mang xuân sắc, cậu ta nói: “Có muốn chơi không?”

Dư Duệ đóng cửa, khóa trái, thẳng thắn dứt khoát trả lời: “Chơi!”

Hai người ôm nhau hơi thở gấp gáp, Yến Cẩm Thư cởi quần của Dư Duệ xuống, Dư Duệ xé áo sơmi của Yến Cẩm Thư.

“Rất đắt.” Yến Cẩm Thư cười cởi áo sơmi xuống, tuột quần ra, hai tay vòng lấy cổ của Dư Duệ, hai chân quấn lấy eo của Dư Duệ.

Dư Duệ nâng giữ chặt hai chân của Yến Cẩm Thư, cho cậu ta vững vàng treo ở trên người mình.

Yến Cẩm Thư hôn lên trán của Dư Duệ, giọng điệu vui vẻ nói: “Lực cánh tay của con nhím nhỏ rất khỏe nha.”

Dư Duệ hất mặt lên trời, hắn nói: “Hừ! Thân thể của cậu có chút xíu nhầm nhò gì, cho dù có hai người như cậu cũng không có vấn đề gì.”

“Ah, mạnh thật.”

Đột nhiên Dư Duệ nghe được tiếng rên rỉ xuất hiện sợ đến run lên, hắn nói: “Đệt mẹ, ông đây còn chưa tiến vào đây, cậu là đồ dâm đãng!”

“Luyện cổ họng chút thôi.” Yến Cẩm Thư chôn mặt ở trên vai của Dư Duệ, cười đến cả người run rẩy.

“Luyện cổ họng cái đệt!” Dư Duệ tiến lên hai bước, hắn ném Yến Cẩm Thư trên giường, mở hai chân cậu ta ra hai bên đè xuống, rồi nói: “Ông đây đem cậu luyện nhũn thành nước!”