Ngày Thứ 365 Yêu Anh

Chương 5: Ngày thứ 199




Hôm nay, là ngày thứ một trăm anh và Nguyễn Nhan ở bên nhau, vượt qua kỷ lục thời gian mà anh duy trì, càng vượt qua chiều dài mà mọi người mong muốn. Mà em, làm bạn thân số một của anh, hẳn là vì anh mà vui vẻ.

Chính là, khi chỉ còn một mình em, nước mắt ở góc mà người khác không nhìn thấy không kịp đề phòng mà rơi xuống. Em nhìn trời dần dần tối đen, ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, bên cạnh là từng lon bia uống đến trống không. Em nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng lên ở trên tầng phía đối diện, rót từng ngụm từng ngụm bia vào yết hầu, nghĩ anh đang ở nơi nào. Trì Trú, anh đã sớm không nhớ rõ, những lời nói đùa mà anh từng đáp ứng với em. Nhưng em nhớ rõ, em nhớ rõ anh từng đưa em đến mặt cỏ dưới tầng nhà anh này, anh nói với em, trên mặt cỏ này, có thể nhìn thấy một khoảng sao trời hoàn chỉnh. Nhưng lúc này em mới bừng tỉnh, không phải sao trời hoàn chỉnh, không có người bầu bạn, sao trời càng đẹp hơn cũng chỉ trống vắng hơn.

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, lờ mờ thế nhưng lại thấy anh đứng ở trước mặt, trong ánh mắt cũng mang theo thương tiếc. A, em say thật rồi, anh hiện tại nhất định đang ở bên cạnh Nguyễn Nhan để chúc mừng ngày thứ một trăm yêu nhau của bọn họ, sao có thể lại ở chỗ này. Trong mộng, em nghe tiếng hoảng loạn của âm thanh của anh: “Lạc Chiếu, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?” Em vươn cánh tay ra, ôm lấy anh, vùi đầu ở trên vai anh, nơi đó có mùi hương thuốc lá mà em quen thuộc: “Cậu nói lời không giữ lời, cậu từng đồng ý với mình, chờ sinh nhật của mình, sẽ tới nơi này, cậu sẽ cùng mình ngắm sao trời.” Vì sao em cảm thấy bờ vai của anh có chút ướt át chứ, ồ, hoá ra là em khóc rồi. Anh ở trong mộng, nhấp môi, hốc mắt có chút đỏ lên. Anh bế em lên: “Cô nhóc ngốc nghếch.”

Anh đặt tôi vào trong phòng, em gắt gao nắm lấy tay anh, một khắc cũng không chịu thả lỏng. Em dường như nói rất nhiều rất nhiều, em theo bản năng muốn giữ chặt anh ở trong mộng, muốn nói cho anh tất cả quá khứ của em. Tỷ như gia đình hà khắc của em, chỉ có càng ưu tú mới có thể đổi lấy một lát chú ý; tỷ như em trước kia đã từng trải qua tình yêu thương tích đầy mình, người làm em thoát thai hoán cốt giống như thần thoại lại chính tay đẩy em vào vực sâu; tỷ như người đó trong lòng em là em đang liều mạng giãy giụa sau khi ra khỏi màn đêm nhìn thấy ánh rạng đông, là sự tồn tại mà em không muốn mất đi ở trong lòng em. Em nói nhiều lời nói thường không nói lên lời như vậy. Em nghĩ đến thời khắc này, em mới phát hiện chính mình, hoá ra từ trước đến nay chưa từng thoải mái. Những miệng vết thương đó em che giấu một cách hoàn mỹ, lại chưa từng có thể khỏi hẳn. Nhẹ nhàng động một chút, sẽ lại nứt toạc ra.

Em nhớ rõ buổi tối hôm đó, anh vẫn luôn để em lôi kéo tay anh, khi em khóc rống cũng nhẹ nhàng nắm lại, mảnh nhỏ ký ức cuối cùng, chính là em nói: “Trì Trú, em yêu anh…”

Ngày thứ 199, em mơ một giấc mộng, trong mộng, Trì Trú nói với em: “Anh cũng yêu em.”