Ngày Triền Miên - Đêm Mê Loạn

Chương 10: Người mà tôi yêu (2)




Nói chung là do mất file truyện nên để các tình yêu chờ đợi thật lâu •^• Không biết ai còn chờ đọc không nhỉ?

__________________

Cố Nghiêu nhìn khuân mặt ngây thơ kia, thật muốn một tay lập tức bóp chết cô.

Một người phụ nữ như vậy... Rốt cuộc bao năm qua cô tồn tại như thế nào? Chưa bị người ta bức chết thật là một kỳ tích.

" Tôi nói là, em muốn trả thù nhà họ Trầm, phải không?" Vừa nói vừa dịu dàng bước đến, ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng. " Nếu em muốn liền trực tiếp làm, tôi có thể giúp em"

" Sao có thể? Ông ấy mặc dù không có yêu thương tôi, không có đối xử tốt với tôi, thậm chí còn... đem tôi bán cho anh, nhưng ông ấy là cha tôi." Yêu Miễu Miễu né tránh vòng tay của hắn, đem những món ăn được trang trí đẹp mắt đặt lên bàn" Tôi sao có thể vong ơn phụ nghĩa được!"

Cố Nghiêu nghe những lời này, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh lùng: " Cha em? Ông ta đã từng coi em như con gái sao?"

"Anh..." Yêu Miễu Miễu có chút bất đắc dĩ, rõ ràng không biết nên khóc hay cười.

Hắn nói thật đúng, Trầm Bá chưa từng coi cô như một đứa con gái, chưa bao giờ quan tâm, chăm sóc, đối xử với cô còn tệ hại hơn cả người ở. Tất cả mọi tâm tư của ông đều đặt trên người anh trai, chưa từng một lần nhìn đến cô.

Yêu Miễu Miễu, mày quả thực quá bất hạnh đi!

" Thế nào? Suy nghĩ lại chưa" Hắn lẳng lặng ngồi xuống bàn, đôi mắt dường như nãy giờ vẫn nhìn cô không chớp.

" Tôi vừa nhận ra anh xấu tính thật đó" Yêu Miễu Miễu ngồi xuống bên cạnh, giúp anh lấy cơm. " Muốn để con gái tự tay hại chết cha mình sao? Trầm Bá rốt cuộc gây thù gì với anh?"

Cố Nghiêu tiếp nhận từ cô bát cơm nóng hổi, nhìn khuôn mặt gầy rạc xanh xao của cô, bỗng chốc hiện lên chút đau lòng: " Thù oán duy nhất hắn gây ra với tôi, chính là để em chịu khổ sở bao năm qua."

" Cố Nghiêu, anh không cảm thấy nói câu này rất buồn cười hay sao?" Cô gương đôi mắt to tròn lên nhìn. " Hiện tại, anh mới chính là kẻ làm khổ tôi. Anh không thấy à"

" Gây khổ sở cho em? Tôi muốn dịu dàng đối đãi, em lại luôn ương nghạnh, bướng bỉnh như vậy!" Hắn đem khuôn mặt xinh đẹp kia thu vào tầm mắt. " Em không muốn chịu đau, liền lập tức ngoan ngoãn, như vậy tôi không buộc phải làm đau em nữa"

" Ý tôi vốn không phải như vậy mà!" Yêu Miễu Miễu lập tức lên tiếng phản bác. " Tôi không muốn ở cùng anh một chỗ! Anh ép tôi như hiện tại mới khiến tôi đau khổ!"

" Tôi vốn không ép em ở lại đây!"

" Cái gì!? " Sao hắn không có nói sớm, hại cô phải tốn nhiều năng lượng cãi nhau như vậy. " Vậy tôi có thể đi nơi khác rồi sao?"

" Cửa tôi vốn không khóa, là do em ngủ như heo, không kiểm tra còn cho rằng tôi trói buộc em ở đây?"

Cái này không quan trọng, quả thật không quan trọng, quan trọng là: " Giờ tôi... anh... tôi có thể đi thật sao?"

" Phải" Cố Nghiêu điềm nhiên trả lời, ánh mắt lại đem theo nét cười ẩn hiện. " Ngoài nơi này, bên trái, bên phải, đối diện, cách về bên phải 5 nhà, cách về bên trái 3 nhà đều là của tôi, em có thể tùy ý chọn"

Yêu Miễu Miễu nghe xong, thật muốn dùng sức tàn còn lại treo cổ chết đi cho rồi, con người này, cũng thật quá " hài hước" đi

" Miễu Miễu, chuyện Trầm Bá, nếu em suy nghĩ lại có thể tìm tôi thảo luận" Nói rồi hắn đứng dậy, tao nhã đi lên lầu. " Phía ngoài có vài người không mấy thân thiện, em tốt nhất giữ an toàn bản thân, chuẩn bị tốt cho lễ tốt nghiệp"

Cô nhìn hình bóng hắn rời đi, có chú cân nhắc lời hắn vừa nói,... cảm xúc chợt có chút rối loạn...