Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 60: (Hoàn chính văn): Hạnh phúc vĩnh hằng




Sống thọ và chết tại nhà, còn không phải là giấc mơ cuối cùng mà một người đang cận kề cái chết theo đuổi sao.

Hai người quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, cùng nhau nắm tay đến đầu bạc, ở chung với nhau cả đời, không còn gì lãng mạn hơn điều này.

Nguyên Phi Hòa thực hiện lời hứa hẹn của hắn, hắn sẽ đi sau Trần Mưu.

Ngày Trần Mưu rời đi là vào một buổi sáng sớm, trên bầu trời vạn dặm không mây, cậu nằm trên chiếc ghế bập bênh chậm rãi phe phẩy cái quạt, làn gió mát lạnh đập lên mặt cậu, Trần Mưu nhìn chằm chằm bầu trời màu lam trong chốc lát, chợt mở miệng nói với Nguyên Phi Hòa một câu:

"Phi Hòa, anh đừng đau khổ."

Nguyên Phi Hòa ngồi ở bên cạnh Trần Mưu, hắn nghe thấy câu nói đó liền hiểu ý Trần Mưu muốn nói.

60 năm, đối với hắn thật ngắn ngủi, ngắn tới mức như mới vừa lướt qua trong giây lát mà thôi. Nhưng khác với lúc trước, thời gian của hắn, sẽ không bao giờ luân hồi không ngừng nữa.

Mái tóc của Trần Mưu đã hoa râm, đôi mắt không còn mở lớn nữa, nhưng tay của cậu vẫn nắm chạt tay của Nguyên Phi Hòa, trong miệng nhẹ nhàng nói:

"Nếu có kiếp sau..."

Nếu có kiếp sau, anh nguyện ý ở bên em, trong lòng Nguyên Phi Hòa nói lên những lời này, tiến lên cho Trần Mưu một cái hôn, hắn nói:

"Anh không nuốt lời đâu."

Trần Mưu gật đầu, cậu lo lắng cho thân thể của Nguyên Phi Hòa suốt hơn sáu mươi mấy năm, nhưng mà người yêu của cậu vẫn chịu đựng, cho đến cuối cùng, cậu lại đi trước hắn – đúng như lời Nguyên Phi Hòa đã nói, hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ lại cậu một mình.

Trần Mưu chợt có chút đau khổ, cậu không muốn cho Nguyên Phi Hòa đối mặt với chuyện này, nhưng cậu cũng sợ sẽ nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đi trước cậu một bước.

Nguyên Phi Hòa nhìn ra được lo lắng của Trần Mưu, hắn nhẹ nhàng cười, hắn nói:

"Không sao cả, anh rất nhanh sẽ đến tìm em."

Nghe xong những lời này, trong lòng của Trần Mưu hơi an tâm, cậu cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, hơi thở cũng bắt đầu trở nên kéo dài, như có thứ gì đó dần dần rút ra kh,ỏi cơ thể của cậu.

Cảm giác này làm cho Trần Mưu ngày càng thấy mệt mỏi, cậu muốn ép bản thân phải mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng không được.

Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu rời đi.

Khác với lúc trước, tâm trạng của Nguyên Phi Hòa lúc này cực kì bình tĩnh, hắn nhìn Trần Mưu chậm rãi nhắm mắt, nhìn hơi thở của Trần Mưu dần dần biến mất, nhìn thấy bàn tay của Trần Mưu rũ xuống.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, hẹn gặp lại."

Trần Mưu không trả lời, khuôn mặt cậu giống như một người đang ngủ cực kì yên bình, như thể giây tiếp theo sẽ tỉnh lại.

Nguyên Phi Hòa nắm lấy bàn tay đang bắt đầu lạnh dần của Trần Mưu, cúi đầu hôn lên nó.

Trần Mưu rời đi. Bình tĩnh, an tường mà rời khỏi đây, cậu sống đến 86 tuổi, cũng coi như là sống thọ.

Bộ dáng già nua của Nguyên Phi Hòa giống với Trần Mưu, tóc của hắn điểm hoa râm, trên làn da cũng đầy nếp nhăn, nhưng sau khi Trần Mưu rời đi không lâu, cơ thể của Nguyên Phi Hòa liền xảy ra biến hóa.

Tóc của hắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy đang trở lại màu đen, làm da cũng khôi phục vẻ láng bóng, nếu Trần Mưu có thể mở mắt ra lúc này liền có thể nhìn thấy một Nguyên Phi Hòa trẻ tuổi.

Trên ban công đột nhiên xuất hiện một cái hang động màu đen, Nguyên Phi Hòa ôm Trần Mưu, đi vào trong hang động.

Hắn biết mình muốn đi đâu, cũng biết mình nên làm gì.

Nơi mà hang động thông đến là một căn phòng mà Nguyên Phi Hòa quen thuộc, chỉ là nó có chút hỗn độn, cũng hơi dơ bẩn. Trên chiếc giường trong căn phòng đó có một người đang nằm thoi thóp, Nguyên Phi Hòa biết, nếu hắn không làm gì thì người trước mặt này rất nhanh sẽ chết.

Nguyên Phi Hòa đang sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết ở trong nhà.

Sự oán niệm và nguyền rủa của hắn làm cho thời gian và không gian trở nên vặn vẹo.

Trần Mưu dùng thứ trân quý nhất của mình đổi lấy mạng sống của Nguyên Phi Hòa, sau đó cậu mất đi Nguyên Phi Hòa...

Mà hiện tại, Nguyên Phi Hòa vốn đã nên thoát ra khỏi hết thảy, lại trở lại đây một lần nữa.

Nguyên Phi Hòa nói dối, quả cầu thủy tinh bể nát đúng là đại biểu cho việc một Nguyên Phi Hòa mới ra đời. Nhưng không gian và thời gian của bọn hắn không phải chỉ là thuần một vòng tròn không thôi, mà là rất rất nhiều vòng tròn giao thoa với nhau, không có điểm cuối, cũng không thể nào kết thúc.

Những vòng tròn đó không ngừng luân hồi, cho đến khi xuất hiện một giao điểm nát tươm, mới có thể hoàn toàn nứt toạc... Nguyên Phi Hòa từ đầu còn cảm thấy hơi tiếc vì luân hồi của mình phải kết thúc, nhưng bây giờ, hắn mệt mỏi, cũng đã thỏa mãn.

Trần Mưu trong lồng ngực của Nguyên Phi Hòa nhìn rất già nua, không có một chỗ nào có thể hấp dẫn được ánh mắt của người khác. Nhưng khi Nguyên Phi Hòa nhìn gương mặt ấy, hắn vẫn mê muội như cũ giống như một con thiêu thân nhìn thấy ánh nến duy nhất trong bóng đêm.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cục cưng, nguyện vọng của em, sao anh có thể bỏ qua mà không thực hiện chứ."

Hắn ôm Trần Mưu đi đến gần Nguyên Phi Hòa đang nằm trên giường sắp chết, khác với lần làm giao dịch của bọn họ lúc trước, lần này, Nguyên Phi Hòa vẫn còn sống chỉ cần cứu một chút là có thể sống sót.

Theo lý thuyết, cứu sống quá khứ của mình vốn là chuyện nên vui vẻ mới phải, nhưng giờ khắc này, trên gương mặt của Nguyên Phi Hòa chỉ còn lại sự thương hại.

Hắn biết, cái chết đối với hắn có lẽ là sự tàn khốc, nhưng mà tồn tại, so với chết còn tàn khốc hơn vô số lần.

Nguyên Phi Hòa thậm chí còn thấy được bản thân thê thảm của mình trong tương lai, nhưng nếu đây là nguyện vọng của Trần Mưu, vậy hắn sẽ giúp cậu thực hiện.

Nguyên Phi Hòa phất phất tay, người đang nằm trên giường lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang dần khôi phục, bộ dáng hấp hối của hắn dần trở nên có sức sống hơn, trên người không còn có vẻ gầy trơ xương như cây sào nữa.

Nguyên Phi Hòa nhìn thấy sự hỗn loạn trong đôi mắt sáng như sao trời, người nọ nhìn về phía Nguyên Phi Hòa, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh dị, hắn nói:

"Anh là ai?"

Hắn còn tưởng rằng.... mình đã chết chắc rồi.

Nguyên Phi Hòa bình tĩnh nhìn quá khứ của mình, khi hắn cứu sống Nguyên Phi Hòa, hắn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói hiển nhiên là chuyện tốt.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Tôi là cậu."

Người nọ ngẩn người, đang muốn phản bác thì lại thấy khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa giống mình như đúc, hắn nói:

"Anh... Anh... là tương lai của tôi sao? Vì sao..."

Có quá nhiều câu hỏi vì sao, Nguyên Phi Hòa biết người trước mặt này đang chứa đầy nỗi nghi hoặc, nhưng hắn không định giải đáp mà chỉ nói:

"Nguyên Phi Hòa, cậu yêu Trần Mưu đúng không?"

Nguyên Phi Hòa tiếp tục nói:

"Nếu cậu yêu em ấy, vậy cứ sống cho tốt đi."

Bởi vì chỉ có tồn tại mới là sự báo đáp tốt nhất dành cho Trần Mưu.

Nguyên Phi Hòa của quá khứ kinh ngạc trừng mắt nhìn tương lai của mình, lúc này trên người hắn không còn những hơi thở hắc ám kia nữa, ánh sáng từ trong đôi mắt kia có thể nhìn ra thân thể này là một linh hồn thuần khiết.

Nguyên Phi Hòa của quá khứ muốn lại gần, nhưng cơ thể của hắn quá mức gầy yếu, vừa dịch người đã ngã xuống giường, hắn nói:

"Anh là tương lai của tôi sao? Tôi có sống được không? Trần Mưu đâu... Trần Mưu có được anh tìm về không?"

Nguyên Phi Hòa nghe vậy, chuyển ánh mắt lên người đang nằm trên hai tay của mình, ánh mắt hắn lưu luyến, mặt mày dịu dàng, hắn nói:

"Đây là em ấy."

Nguyên Phi Hòa của quá khứ nhìn lại, thấy một ông lão già nua, ngực của ông ấy không còn phập phồng, hiển nhiên là đã lâm vào giấc ngủ ngàn thu.

Nguyên Phi Hòa của quá khứ ngơ ngác hỏi một câu:

"Em ấy.... hạnh phúc không?"

Nguyên Phi Hòa cười cười, hắn nói:

"Sống thọ và chết tại nhà."

Nguyên Phi Hòa của quá khứ nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên Phi Hòa nhìn bản thân ở trước mặt, hắn có chút thương hại mà cười, vòng tuần hoàn này sắp bị hắn chặt đứt rồi, chuyện sau đó, hắn đã không thể dự đoán được nữa.

Sợi xích thời gian này có thể tiếp tục kéo dài hay lại trực tiếp đứt đoạn, đều không phải do hắn lựa chọn.

Chuyện kế tiếp, đều phải do người đang đứng trước mặt hắn đây, quá khứ của hắn mà hoàn thành.

Khóe miệng của Nguyên Phi Hòa cong cong, lúc xoay người định rời đi, Nguyên Phi Hòa ở đằng sau thấy hắn muốn đi liền lớn tiếng, hỏi:

"Anh muốn đi đâu?"

Bước chân của Nguyên Phi Hòa dừng lại, nhẹ nhàng nói:

"Đi đến nơi cần đến."

Hắn nói xong liền đi vào trong hang động tối đen, để lại quá khứ của mình ngơ ngác chứng kiến hết thảy. Nhưng mà sau khi Nguyên Phi Hòa của quá khứ khiếp sợ xong, hắn rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề – nếu tương lai của hắn không mở cửa nhà hắn ra thì có phải hắn sẽ lại chết đói ở trong này một lần nữa không?

Nghĩ đến đây, trong miệng của hắn có chút đắng chát, nhưng ngay khi cảm giác tuyệt vọng đang thổi qua càn quét hắn thì trên cửa truyền đến tiếng gõ gõ, đập đập, hắn vội vàng mở khóa cửa bên trong ra, một lát sau, hắn thấy một gương mặt tràn đầy nước mắt – là mẹ già của hắn.

Dù cho chuyện có thê thảm đến thế nào thì cũng đã là chuyện của quá khứ, chung quy vẫn sẽ đi qua.

Nguyên Phi Hòa ôm Trần Mưu về lại không gian bóng tối, hắn ra đời ở đây, vậy cũng nên biến mất ở đây.

Sau khi cứu được quá khứ của hắn, cơ thể của Nguyên Phi Hòa bắt đầu trở nên trong suốt, hắn biết thời gian thuộc về hắn đã nứt toạc.

Trần Mưu mất đi dung nhan an tường, Nguyên Phi Hòa dán mặt mình lên trên mặt của Trần Mưu, vầng sáng phía sau bắt đầu chiếu lên những diễn biến khác của những chuyện trong quá khứ, nhưng Nguyên Phi Hòa đã không còn tâm tư để đi xem.

Ngón tay của hắn cẩn thận miêu tả lại khuôn mặt dù đã ngắm tận vài thập niên cũng không thấy đủ, trên gương mặt của hắn không có đau thương gì chỉ có thâm tình và thỏa mãn.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em đã nói, phải nắm lấy tay nhau, cùng nhau đến bạc đầu."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Anh đã cứu sống quá khứ của anh, nếu em biết có phải em sẽ vui vẻ hay không?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, anh yêu em."

Giữa những câu từ, cơ thể của hắn càng lúc càng mờ nhạt, hắn cũng biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, vì thế cho Trần Mưu một nụ hôn thật sâu.

Theo cơ thể dần dần phai nhạt của Nguyên Phi Hòa, toàn bộ không gian bắt đầu nứt toạc, hắn là trục tâm của vòng luân hồi này, nếu hắn không còn nữa vậy thế giới này tất nhiên cũng sẽ không tồn tại nữa.

Đối với Nguyên Phi Hòa mà nói, hết thảy đều chỉ là hư ảo, ngoài trừ người trước mắt này là người yêu hắn đoạt từ nơi khác.

Nụ hôn của Nguyên Phi Hòa cực kì thâm tình, như thể hao hết phần sức lực cuối cùng của mình, hắn phát hiện tay của mình đã không còn cách nào ôm lấy Trần Mưu được nữa.

Nhưng Nguyên Phi Hòa vẫn dán lên trên người Trần Mưu, trong cơn mơ hồ hắn có thể thấy cơ thể của Trần Mưu cũng đang dần trở nên trong suốt cùng với hắn.

Thật tốt, hai người cùng nhau vào thế giới này, rồi cùng nhau rời đi.

Nguyên Phi Hòa cười thỏa mãn, hắn thả lỏng cơ thể, muốn nghênh đón thời khắc cuối cùng của mình.

Phía sau vầng sáng truyền đến một giọng nói trẻ tuổi, giọng nói kia có chút quen thuộc, nói:

"Trần Mưu, em đi chậm thôi."

Nguyên Phi Hòa nghe thấy câu nói đó liền hoảng hốt lặp lại:

"Trần Mưu... em... đi chậm lại một chút thôi."

Em không đợi anh, thì anh lại đi đến đâu... để tìm em đây.