Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 40




Lễ Tình Nhân được tặng “Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần đây”, mà không phải một quyển, mà là một bộ.

Chuyện này quả thực vui mừng đến mức khó có thể chấp nhận được.

Hướng Vi nhìn món quà trước mặt mà không biết nên vui hay nên buồn.

Vui bởi vì … đây là lần đầu tiên cô được tặng quà trong lễ Tình nhân, nhưng mà nhận được “Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần đây” cũng quá là khác so với suy nghĩ của cô.

“Không thích sao?” Giang Thành ở phía sau nghiêm túc hỏi.

Hướng Vi: “…” Cô phải trả lời như thế nào đây?

Cô cố gắng học tập để đạt được kết quả tốt, nhận được sách sao lại có thể nói là không thích?

Tuyệt đối không thể.

Nhưng ….

“Thích. Rất thích.” Hướng Vi quay đầu lại nhìn Giang Thành, mặt mày hớn hở, biểu diễn kĩ thuật diễn xuất xuất sắc của mình.

Giang Thành không hề nghi ngờ gì, giúp cô đem bộ sách để vào cặp, sau đó lấy bài tập nghỉ đông từ trong cặp ra, nói: “Hôm nay làm xong bài tập nghỉ đông. Về sau mỗi ngày làm một đề trong sách.”

Hướng Vi: “….” Thật sự là đến để làm bài tập rồi.

Như vậy liệu có cần phải hoán đổi lại Giang Thành không?

Không hoán đổi có vẻ như cũng không có vấn đề gì, nhưng ngày hôm qua cô đồng ý với Giang Thành cũng là muốn để cho cậu trở về. Huống chi, hôm nay là lễ tình nhân, cô cũng muốn trải qua ngày này cùng với cậu ấy.

Suy đi nghĩ lại, Hướng Vi vẫn quyết định nghĩ cách để Giang Thành hoán đổi lại.

Nhưng mà làm cách nào mới có thể để cậu ấy vui vẻ đến hoán đổi đây?

Hướng Vi ngồi ngay ngắn ở phòng khách làm bài tập, giả vờ như đang làm bài tập, suy nghĩ lung tung. Cô suy nghĩ rồi suy nghĩ, bỗng nhớ có một lần Giang Thành nói, chỉ cần nhìn thấy cô, cậu ấy liền rất vui vẻ.

Nói như vậy chỉ cần cô và cậu ấy đối diện với nhau?

Cái này thật quá đơn giản!

Hướng Vi vui mừng không thôi, đem bài tập gấp lại, một tay chống cằm, đôi mắt to xinh đẹp nhìn người bên cạnh không chớp mắt, đáy mắt hiện lên sự thiết tha mong đợi, trong lòng thầm kêu: Hoán đổi đi, mau hoán đổi đi…

Đang chuẩn bị giảng bài cho Hướng Vi Giang Thành bị động tác này của cô làm cho cậu ngẩn người, nhìn cô vài giây, mới nhìn ra ẩn sau ánh mắt kia là sự tha thiết chờ mong, lập tức cong môi cười, cúi xuống hôn cô.

Hướng Vi:????

Hướng Vi:!!!!

Ý cô không phải là như vậy mà!!!

Hướng Vi không kịp phản kháng đã bị Giang Thành hôn đến xiêu lạc hồn phách. Không thể không nói, mặc dù là trong kịch bản nhưng kĩ thuật hôn của Giang Thành thật tốt, rất thành thạo, không giống như người lần đầu mới yêu đương….

Chắc là lần đầu tiên??

Một lát sau, Giang Thành ngừng lại.

Hướng Vi trừng mắt, vừa muốn mở miệng lại bị hôn tiếp.

Hướng Vi: “….” Không phải là nói phải làm bài tập sao?

Giang Thành càng hôn càng sâu, càng hôn càng quyến luyến, đến cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Hướng Vi cứ ngơ ngác như vậy mà để Giang Thành hôn cho đến khi cả người khô nóng, đại não trống rỗng, thân thể mềm nhũn, cho đến khi cậu dừng lại mới thu được một ít lí trí về, ngơ ngác nhìn cậu, mặt nóng đến dọa người.

Giang Thành chăm chú nhìn Hướng Vi, rất lâu sau đó mới đè nén được sự xao động kia, trầm giọng nói: “Làm bài tập.”

Hướng Vi: “…..”

Không hổ là người có kinh nghiệm, thay đổi thật nhanh, vừa mới hôn nồng nhiệt như vậy, nói nghiêm túc thì liền nghiêm túc.

Nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, Hướng Vi cũng điều chỉnh được trạng thái, cúi đầu xuống, một bên xem đề một bên hỏi Nhị Hắc: Chủ nhân nhà mày thật sự là lần đầu tiên yêu đương sao?

Nhị Hắc: “Rõ ràng là không phải.”

Thật sự rõ ràng như vậy sao? Tại sao cô lại nhìn không ra? Hướng Vi: Trước kia tao chưa từng nghe nói cậu ấy từng có bạn gái?

Nhị Hắc: “Bởi vì cô ngốc.”

Hướng Vi: “….” Có thể bình tĩnh nói chuyện được không, tại sao lại cứ phải đả kích cô như vậy.

Nhị Hắc: “Cô rõ ràng là bạn gái cũ của cậu ấy.”

“….” Hướng Vi: Tao đang nói chuyện nghiêm túc, không phải kịch bản.

Nhị Hắc: “Nếu như vậy thì cô chính là mối tình đầu của cậu ấy.”

Mối tình đầu ư…

Hướng Vi mỉm cười, không nghĩ nữa tiếp tục xem đề, lúc này lại nghe Giang Thành nói:

“Nếu không làm bài tập, chúng ta làm chuyện khác có được không?”

Khi nói lời này, cậu đang ở rất gần cô, hơi ấm phả vào người cô, làm lòng cô rối tinh rối mù. Đặc biệt nghe được hai chữ “được không”, trái tim thiếu nữ của Hướng Vi thật muốn nổ tung.

Tay cầm bút run run, Hướng Vi kìm nén tâm tư của mình, ấp úng hỏi: “Làm, làm chuyện gì khác?”

Hỏi xong một lúc, Hướng Vi mới cảm thấy có gì đó sai sai. Tuy rằng theo kịch bản thì Giang Thành có hơi tùy hứng nhưng khi cậu ấy giao bài tập cho cô đều nghiêm túc làm bài, chưa bao giờ cư xử lạ lùng như hồi nãy..

Nghĩ đến đây, Hướng Vi lại nhìn Giang Thành, dùng ánh mắt hoài nghi, đang định hỏi: “Giang Thành?”

Giang Thành nhướn mày, cười không nói gì?

Chẳng lẽ cô đoán ai? Cậu ấy không hoán đổi? Hướng Vi chớp chớp mắt, thử lại lần thứ hai: “Cậu có biết cậu tặng tớ một bộ “Tuyển tập đề thi năm năm gần đây”  nhân dịp Lễ tình nhân không?”

“….” Giang Thành không nhịn được, bất đắc dĩ cười: “Không phải tôi đưa.”

“Đúng là cậu đã trở lại.” Hướng Vi vui vẻ không thôi, nhìn cậu cười cười, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: “Cậu hoán đổi lại từ bao giờ?”

Giang Thành: “Em đoán xem!”

“…” Hướng Vi: “Không phải là vừa mới …”

“Vừa mới cái gì?” Giang Thành hỏi, đáy mắt nhàn nhạt ý cười.

Hướng Vi đỏ mặt, cúi đầu nhìn ngón chân: “Vừa mới… Cái kia…”

Giang Thành: “Như vậy sao?”

Hả? Hướng Vi giương mắt.

Giây tiếp theo, Giang Thành liền hôn cô.

Chẳng qua, lúc này cậu chỉ lướt nhẹ trên môi cô, như chuồn chuồn lướt nước, mang đến cảm giác như điện giật truyền khắp người Hướng Vi. Thu lại nỗi lòng, Hướng Vi hỏi: “Tại sao cậu không nói cho mình?”

Giang Thành nhìn cô chăm chú, ngón trỏ vuốt ve khuôn mặt của cô, cười nhẹ: “Không phải đã nói cho em rồi sao?”

“Mình chỉ vừa mới ….” Bây giờ, Hướng Vi không dám nói hết.

Giang Thành vừa nghe đã hiểu, cậu trầm mặc một lát, mới cười nhẹ, nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của cô vẫn giống hệt trước kia: “Thoải mái một lần.”

Thoải mái? Hướng Vi nghe không hiểu.

Giang Thành cũng không nhiều lời giải thích, vô cùng sủng nịnh xoa nhẹ đầu cô hai ba cái, hỏi: “Còn muốn làm bài tập nữa không?”

Hướng Vi nghĩ ngợi nửa giây, nói ra lời thật lòng: “Không muốn…” Tuy rằng cô thật sự thích học tập, nhưng hôm nay là Lễ tình nhân nha, bạn trai ở bên cạnh, cô không muốn vào lúc này lại đi làm bài tập nghỉ đông với “Tuyển tập đề thi đại học” đâu nha.

“Nhưng mình không biết có thể làm cái gì ở khách sạn.” Hướng Vi lại nói. “Trước đây mình chưa làm bao giờ.” Giang Thành lấy di động ra, nhìn cô nói: “Nếu không chúng ta lên mạng tra xem một đôi tình nhân có thể làm gì ở trong khách sạn..”

Lên mạng tra cứu????

Hướng Vi nhớ tới lần tìm hiểu trên mạng của mình, lập tức đi qua cướp lấy điện thoại của Giang Thành, giấu ở phía sau, nói: “Đừng tra. Không nên tra.”

“Vì sao? Chẳng lẽ em đã tra rồi? Không hài lòng với kết quả tra được?”

Âm thanh trầm thấp tràn đầy ý cười.

Hướng Vi: “…” Cậu ta chắc chắn là cố ý.

“Vậy em có ý tưởng gì không?”

Hướng Vi nghẹn lời. Không có. Nhưng dù sao vẫn không thể tra trên mạng. Lần trước cô tra “làm thế nào để lấy lòng bạn trai”, đã ra đến như vậy, nếu lần này tra “làm gì trong khách sạn” thì không biết nó còn hiện ra những gì.

“….”

Thật là bại hoại!

Hướng Vi nghĩ đến nổi da gà, liền đưa ra một đề ra kiến nghị an toàn nhất: “Hay là gọi Nguyên Dã và Tần Khả Viện tới đánh bài?”

“…” Bạn gái cậu đúng là thiên tài, Giang Thành mỉm cười liếc nhìn sàn nhà đầy hoa hồng. “Em chắc chắn?”

Hướng Vi: “…” Không chắc chắn.

Cuối cùng thì Hướng Vi vẫn ở trong phòng khách sạn trải qua Lễ tình nhân đầu tiên trong đời.

Rời khỏi khách sạn, trời đã tối, hai người ra bãi biển tản bộ. Trên bờ cát có rất nhiều đôi tình nhân, phần lớn là sinh viên. Bên đường trên cây treo những dây đèn, lập lòe trong đêm, rất giống những ngôi sao đang rơi xuống trần.

Tháng hai ở Thành Nam nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn. Hướng Vi không dám xuống nước, đứng trên bờ cát, gió biển thổi lạnh buốt, cô không ngừng xoa hai tay sưởi ấm.

Thấy vậy, Giang Thành dùng áo khoác từ phía sau bọc cô lại, đem ôm trước ngực, đặt nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô, chăm chú nhìn ngọn hải đăng phía xa, hồi lâu mới hỏi: “Sau này học đại học, em cũng không được bỏ tôi.”

Hướng Vi cả kinh: “Sao cậu biết …” Nói được một nửa nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đính chính.

Giang Thành bật cười: “Em thật sự đã nghĩ như vậy sao?”

Không phải nghĩ như vậy… Hướng Vi cắn môi nói: “Nghe nói tương lai mình sẽ chia tay cậu.”

Giang Thành: “…”

“Cái kia chỉ là mình nghe người khác nói vậy. Không nhất định là sự thật, không không, nhất định là giả. Mặc kệ hiện tại hay sau này, mình sẽ không chia tay với cậu.” Hướng Vi xoay người, nhìn cậu vô cùng nghiêm túc.

“Tôi tin em.” Giang Thành hôn nhẹ lên trán cô, cười nói: “Nói vậy là sẽ không có người đến phá hoại.”

“….” Cô đang nói chuyện nghiêm túc mà.

Hướng Vi thực sự sợ rằng tương lai hai người sẽ như vậy.

Cô không muốn chia tay với Giang Thành, về sau cũng không muốn.

Trầm mặc trong chốc lát, Hướng Vi quyết định đem lời lần trước chưa kịp nói xong nói cho Giang Thành.

“Trước kia cậu nói, mặc kệ mình nói gì cậu đều tin đúng không?” Cô nói.

Giang Thành gật đầu: “Bây giờ cũng thế.”

“Nếu …” Hướng Vi nhìn tên nào đó đang bay bay trên không trung xem náo nhiệt, tiếp tục nói: “Nếu mình nói, trên thế giới này có yêu tinh cậu có tin không?”

“Yêu tinh?’ Giang Thành nhướng mày.

Hướng Vi gật đầu thật mạnh: “Yêu tinh không chỉ tồn tại ở trên đời này, mà nó còn ở bên cạnh chúng ta. Hiện tại có một con đang ở bên cạnh cậu.”

Tuy Giang Thành là người trầm tĩnh, nhưng bị Hướng Vi nói bên cạnh mình có một con yêu tinh, thì cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy gì.

Cậu tin Hướng Vi sẽ không lừa mình. Cô nói nghiêm túc như vậy chỉ có hai khả năng….Trên đời này thật sự có yêu tinh hoặc là hôm nay cô có vấn đề.

Cậu tình nguyện tin là loại thứ nhất.

“Yêu tinh gì?” Giang Thành cố bắt kịp tiết tấu với Hướng Vi.

Hướng Vi: “Mình chỉ có thể nhìn thấy bút thành tinh.”

“Bút thành tinh?” Giang Thành nhớ có một lần Hướng Vi nói với cậu…. cảm thấy bút của cậu vô cùng thông minh, sống lưng cậu lại càng lạnh. “Yêu tinh kia … gọi là Nhị Hắc sao?” Cậu hỏi, âm thanh loáng thoáng mang chút run rẩy.

“Đúng vậy! Nhị Hắc hiện tại đang ở chỗ này.” Hướng Vi vui mừng, Giang Thành tin cô, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt của Giang Thành không hợp lí, mặt cậu tái đi.

“Giang Thành cậu làm sao vậy?” Cô trợn to mắt hỏi.

Giang Thành khụ một tiếng: “Không sao.”

Không sao? Bộ dạng này hình như không giống như là không sao.

Hướng Vi nhìn chằm chằm Giang Thành nửa ngày, bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Giang Thành, không phải cậu sợ đấy chứ?”

“…” Giang Thành: ‘Không có.” Ở trước mặt bạn gái, cho dù trong lòng vô cùng sợ hãi thì trên mặt vẫn muốn bình thản, ung dung.

“Phải không?” Hướng Vi lại nhìn chằm chằm Giang Thành trong chốc lát, sau đó cười: “Yên tâm. Nhị Hắc là một yêu tinh tốt, nó sẽ không hại người.”

Cậu cũng không phải nghĩ là yêu tinh sẽ hại người.

Giang Thành: “…”

Bình tĩnh lại, Giang Thành nói: “Nhị Hắc kia …”

“Nó là bút của cậu. Tên đầy đủ là Giang Nhị Hắc.”

Giang Thành: “…”

Giang Nhị Hắc …

Giang…

“Nhị Hắc, mau gọi chủ nhân nhà ngươi.” Hướng Vi nói với không trung.

Nhị Hắc lập tức ôm chủ nhân nhiệt tình moah moah: “Chủ nhân, người là tuyệt nhất!”

“Nhị Hắc nói cậu là tuyệt nhất.” Hướng Vi nhiệt tình truyền lời.

“…” Giang Thành cảm thấy da đầu mình căng ra: “Em giúp tôi nói với nó, nó cũng … rất tuyệt.”

Hướng Vi: ‘Không cần chuyển lời. Lời cậu nói nó đều có thể nghe được.”

Giang Thành: “…”

Giang Thành thật sự tin tưởng Hướng Vi, nhưng chuyện này cũng thật vượt xa so với suy nghĩ của cậu.

Trầm ngâm giây lát, Giang Thành nói: “Nếu bút của tôi là yêu tinh, chuyện của tôi hẳn là nó rõ như lòng bàn tay.”

“Đúng vậy!” Hướng Vi tràn đầy sự tin tưởng, nhìn Nhị Hắc nói: “Mau nói một bí mật nhỏ của chủ nhận nhà mày, để chứng minh sự tồn tại đi.”

Nhị Hắc nghe vậy cười một tiếng, thuận miệng nói một bí mật nhỏ kinh thiên.

Hướng Vi nghe được Nhị Hắc nói, cả kinh trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Sao có thể..

Giang Thành thấy Hướng Vi thật lâu không nói gì, liền hỏi: “Nó nói gì vậy?”

“Nó nói…” Hướng Vi vẫn còn khiếp sợ, ngu ngốc nói: “… Cậu từ cấp hai đã yêu thầm mình.”

Giang Thành cả kinh.

“…Còn có tư liệu về mình cậu giấu trong két trong phòng ngủ. Mật mã là 910XXX.” Hướng Vi lại nói tiếp.

Tam quan của Giang Thành bị đánh rách tả tơi.

Giang Thành: “…”

Cái này nếu không có yêu tinh, thì chính là gặp quỷ rồi.