Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 52: Cuộc trò chuyện tăng hiểu lầm




Bệnh viện chỗ thám tử tư nằm ở trung tâm thành phố, phía bắc sân bay. Vì vậy sau khi máy bay hạ cánh Hướng Dĩ Lâm ngay lập tức sắp xếp xe riêng chở Nghiêm Trạch thẳng tới trung tâm thành phố.

Ngồi trong xe riêng, nhân lúc rảnh rỗi Nghiêm Trạch chăm chăm nhìn tin nhắn của Lê Hạo nửa ngày, cuối cùng mới từ tốn gõ vài câu nhắn lại.

Nghiêm Trạch: Đã xuống máy bay, không có nổi nóng khi dậy.

Nghiêm Trạch: Lúc đổi nước cho Bát Vương thì nhớ dùng nước lã, lần trước cậu cho nước lọc Bát Vương suýt chết đuối.

Nghiêm Trạch: Chuyện casting tôi biết rồi, sẽ tranh thủ đọc kịch bản.

Nghiêm Trạch: Lê Hạo, cậu nói tôi đừng trả lời, nhưng giờ tôi trả lời rồi, thật mất mặt. Thôi, tin này cậu đừng trả lời.

Nhét điện thoại vào túi, Nghiêm Trạch ngồi ghế sau bắt đầu tự hỏi khả năng phát triển với Lê Hạo.

Bình tĩnh xem xét, tuy ban đầu là do Lê Chính Thù đưa điều kiện là do Lê Hạo, Nghiêm Trạch quả thực hơi chướng mắt, còn có chút giận chó đánh mèo với cậu, luôn chọn những chỗ râu ria mà trêu ngươi Lê Hạo.

Nhưng Nghiêm Trạch cũng biết, anh ký với Lê Chính Thù tuy là do Lê Hạo, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này lại không liên quan tới Lê Hạo.

Thậm chí nếu ban đầu anh thẳng thắn từ chối Lê Hạo, với tính của cậu thì Lê Hạo chắc chắn sẽ không ép anh, hơn nữa còn nói với Lê Chính Thù dừng chuyện này lại.

Tận hưởng thú vui trước mắt không sai, Nghiêm Trạch nghĩ.

Nếu không có Lê Hạo chen ngang, anh có lẽ sẽ tiếp tục ở trong rạp hát nhỉ chậm rãi già đi, như lão rùa ngủ say trong hồ Caroth vậy, yên tĩnh vô thanh mà biến thành một hạt bụi li ti trong dòng chảy thời gian.

Tuy nói Lê Hạo có nhiều mặt đáng ghét, nhưng theo một cách nào đó cũng coi như tạm được.

Nghĩ suy tất thảy làm Nghiêm Trạch nhìn thấu.

Ai đến cũng không từ chối, rời đi cũng không đuổi theo. Lê Hạo mọi mặt đều vô cùng nhân nhượng anh, nếu cậu thật sự thích anh như vậy, anh cũng không phiền đi với cậu một đoạn đường đời.

Đi bao xa thì cứ tùy duyên, cứ nhìn ý trời đi, dù sao…

Tóm lại là cứ tận hưởng thú vui trước mắt.

Hết thảy đều được trời chú định từ lâu.

Đại năng rung trời cũng được, thần ma dậy đất cũng thế, đều trốn không thoát hai chữ ý-trời.

Thay vì cứ nghĩ đến nghĩ đi miễn cưỡng như vậy, tùy tâm sở dục không tốt hơn sao.

Nâng mí mắt, Nghiêm Trạch cuối cùng cũng nhắn cho Lê Hạo:

Nghiêm Trạch: À mà về chuyện mấy ngày trước cậu nói….. tôi suy nghĩ, khi trở về sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.

—–

Bùi thị.

Lúc Nghiêm Trạch nhắn lại cho Lê Hạo, cậu còn đang rửa bể cá mới kìa, bởi vậy không thể đúng lúc nhìn thấy tin nhắn kia.

Lê Hạo trong bồn tắm âm thầm mắng chửi: Con Bát Vương đúng là vật theo chủ….. Nghiêm Trạch là người thích phô trương lãng phí, kết quả Bát Vương cũng học theo, trở thành một con rùa có lòng tham không đáy. Mấy bể cá bình thường đã không thể thõa mãn nó, cứ nhất định vòi cái bể cá thiệt bự mới miễn cưỡng vừa lòng đấy.

Rửa xong cái bể cá bự chà bá, bao gồm mấy cái hệ thống bơm nước rườm rà, đảm bảo Bát Vương có thể tận tình du ngoạn trỏng, Lê Hạo mới vội vàng lau khô tay rút điện thoại trong túi ra.

Tật xấu của Bát Vương nhiều lắm, tật xấu của Nghiêm Trạch còn nhiều hơn. Lúc này để anh một mình đi với Hướng Dĩ Lâm, Lê Hạo trong lòng vô cùng bất an.

Tất nhiên cậu không hề lo lắng tới an toàn của Nghiêm Trạch.

Lê Hạo là lo cái mạng chó của Hướng Dĩ Lâm.

Cậu nhớ rõ tên Hướng tổng này là anh trai của con gà gáy to (Lê Hạo đã quên mất tên) lúc nào cũng đòi bao dưỡng Nghiêm Trạch, không chắc anh ta sẽ không vì em mình mà trả thù Nghiêm Trạch. Lấy cái tính có oán báo oán, sau đó còn vô cùng mang thù của Nghiêm Trạch, nếu Hướng Dĩ Lâm thật sự tính toán đụng vào một cọng tóc của Nghiêm Trạch, thì chắc chắn sẽ chết vô cùng thể thảm……

Sau khi mở khóa điện thoại, Lê Hạo mới kinh ngạc nhận ra Nghiêm Trạch nhắn lại.

Lê Hạo bỗng thấy hơi thụ sủng nhược khinh.

Mở mục tin nhắn ra, cậu lại càng hoảng sợ hơn khi thấy giọng điệu tin nhắn vô cùng bình thường, bình thường tới mức thái quá, làm cho Lê Hạo cứ ngỡ cậu còn chưa tỉnh ngủ.

Đọc xong toàn bộ tin nhắn, Lê Hạo không nhịn được bưng mặt.

Quào!

Nghiêm Trạch bị tiểu Lâu chỉnh sao, sao đột nhiên tốt như vậy….

Cái gì mà “Lê Hạo” chứ, thật đáng sợ.

Hơn nữa,

“Suy nghĩ chuyện lúc trước?”

Lê Hạo nghi hoặc nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng.

“Mình có nói cái gì hả….”

Cậu suy nghĩ cả nửa tiếng cuối cũng cũng nhớ tới chuyện tối hôm qua cậu nói với Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch suy nghĩ chuyện làm anh em với cậu?

Lê Hạo kinh ngạc.

Có hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, cậu trực tiếp ngồi lên ghế đẩu nho nhỏ, ngồi bên cạnh bể cá, cầm điện thoại nhắn lại.

Lê Hạo: Ặc, vậy anh cẩn thận suy nghĩ đi!

Lúc tin nhắn truyền tới Nghiêm Trạch, anh đang ngồi trong xe chơi game trên điện thoại, anh cũng vừa mới cho hai tên trong tổ ba người bên địch bay, đang cầm súng chơi đùa với tên xui xẻo còn lại thì nhận được tin của Lê Hạo. Anh cũng không vội cho kẻ đó lập tức thăng thiên, cứ thẳng tay chỉa súng vào tên đó, chia màn hình thành nhiều cửa sổ, nhắn tin cho Lê Hạo.

Tiếp đó.

Một cuộc nói chuyện gia tăng hiểu lầm bắt đầu.

Nghiêm Trạch: tôi chỉ nói suy nghĩ, dù sao chuyện này cũng là lần đầu tôi gặp, có thể tiếp thu cậu không cũng không chắc.

—- dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, lần đầu làm gei.

Lê Hạo: không sao! Anh nhất định có thể chấp nhận tôi mà.

—- dù sao ngay cả Tiểu lâu ngộ bạch nhất dạ tuyết Nghiêm Trạch cũng có thể chịu làm bạn, chẳng lẽ còn không thể chấp nhận làm bạn với một thẳng nam inox như cậu sao?

Nghiêm Trạch: Cậu tự tin như vậy à?

—– chẳng lẽ mình bị Lê Hạo tính kế à? Chẳng lẽ từ lâu cậu ấy đã thích anh như vậy?

Lê Hạo: Đúng!

—— cậu đã nói dồi, làm bạn thì có gì khó chứ!

Nghiêm Trạch: Được rồi…. đúng rồi, cậu có muốn gì không, lúc về tôi mang cho?

—- cho chút ngon ngọt thử xem.

Lê Hạo: anh tặng cho tôi???

—– Đậu, tiết tấu này….. chẳng lẽ Nghiêm Trạch đã coi mình là bạn rồi à????

Nghiêm Trạch: ….. kỳ lắm sao?

Lê Hạo: Hơi ngạc nhiên chút, tự nhiên anh tốt như vậy, bình thường chỉ biết lừa tôi thôi.

Nghiêm Trạch: Lê Hạo.

Lê Hạo: sao thế?

Nghiêm Trạch: cậu M ghê 

Lê Hạo:????

Lúc này Bát Vương chui ra khỏi bể cá, thấy vẻ mặt mở mịt của Nghiêm Trạch, không biết cảm ứng được gì không, mà đột nhiên hất đầu phía Nghiêm Trạch, sau đó…..

Khinh bỉ hất nước vào mặt cậu.