Nghề Làm Fan

Chương 81




Không còn Tạ Mặc Đông đệm đàn, chỉ còn mình Lý Hi Hạnh, ôm một cây đàn, còn có thêm một Chu Tiêu Đồng ngồi bên cạnh.

Cô xem lại bản nhạc, nâng mắt lên, nhìn mọi người đang ngồi trong phòng một lượt, sau đó lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Chương Lệ Lị không khỏi ngạc nhiên.

Cô ấy mới gặp riêng Lý Hi Hạnh ba lần, lần thứ hai gặp mặt cũng mới chỉ cách đây mấy tiếng. Cô ấy từng xem Lý Hi Hạnh thi đấu, cảm thấy Lý Hi Hạnh trên sân khấu và Lý Hi Hạnh bình thường không giống nhau. Lý Hi Hạnh trên sân khấu rất quyến rũ, tự tin và nổi bật, nhưng Lý Hi Hạnh trong cuộc sống thường ngày lại là một người ngượng ngùng nhút nhát, không khác gì hàng trăm nghệ sĩ mới cô ấy đã từng gặp qua.

—— Cô ấy cũng không biết, Lý Hi Hạnh trên sân khấu hay dưới sân khấu không hề khác nhau. Hai lần gặp mặt Lý Hi Hạnh không thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong ấn tượng của cô ấy, bởi vì Lý Hi Hạnh gần đây đang bước vào giai đoạn thung lũng của sự nghiệp.

Giờ khắc này, Lý Hi Hạnh dường như khác hẳn cô gái mấy tiếng trước! Không phải khác biệt ở bề ngoài, vẫn là bộ quần áo đấy, chỉ khác đôi giày da lịch sự đã được tùy tiện thay bằng một đôi tông, mà vì chạy qua chạy lại không có thời gian dặm lại lớp trang điểm, lớp trang điểm trên mặt cũng đã nhạt bớt.

Nhưng sự tự tin của Lý Hi Hạnh lúc này lại khiến cô hấp dẫn hơn rất nhiều. Đó là một loại ánh sáng phát ra từ chính con người cô.

Chương Lệ Lị bỗng nhiên tràn ngập mong đợi với bài hát Lý Hi Hạnh sắp mang tới.

Lý Hi Hạnh cúi đầu gảy dây đàn, tiếng hát vang lên.

"Họ luôn nói chúng ta quá liều lĩnh / Bốc đồng bước đi dễ bị tổn thương /

"Chúng ta đều giống nhau /Vấp ngã trên con đường theo đuổi mơ ước /

"Lúc bạn cần tôi nhất, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn /

Lúc tôi hạnh phúc nhất , cũng muốn cùng bạn sẻ chia "

Ba vị lãnh đạo của Văn hóa Khuynh Thành cầm bản nhạc, người thì rung đùi, người thì gật gật đầu theo tiếng đàn của cô. Chương Lệ Lị không nhịn được, nhẹ nhàng ngâm nga theo lời bài hát.

"Nụ cười bạn cho tôi sức mạnh / Năm tháng chứng kiến chúng ta cùng trưởng thành /"

"Sau mưa gió sẽ có ánh mặt trời mỹ lệ /Tương lai chính là phần thưởng của chúng ta /"

Lý Hi Hạnh hát xong câu cuối cùng, lại không tiếp tục đàn đoạn kết. Cảm hứng đột nhiên ùa đến, ánh mắt cô rời khỏi bản nhạc, ngón tay như bay trên dây đàn, ngẫu hứng solo một đoạn ghita. Đoạn solo kết thúc, cô lại đàn nốt đoạn kết của bản nhạc ban đầu, trôi chảy hoàn thành bài hát.

Kết thúc bài hát, cô đặt tay lên dây đàn, ngừng những dư âm còn sót lại. Tiếng đàn đột nhiên biến mất, nhưng vài người trong phòng vẫn còn đắm chìm trong bản nhạc chưa thể thoát ra.

Chu Tiêu Đồng xúc động rất muốn vỗ tay, nhưng đây là phòng họp của Văn hóa Khuynh Thành, cũng là nơi Lý Hi Hạnh phỏng vấn, cô vốn không nên xuất hiện ở đây, nếu giờ tùy tiện vỗ tay có thể sẽ phá hỏng không khí.

Trong lúc cô con đang phân vân, đã có tiếng vỗ tay vang lên.

Người đầu tiên vỗ tay là Chương Lệ Lị, trên mặt cô ấy mang theo nụ cười khẳng định, không hề che giấu cảm xúc, nhìn cũng biết cô ấy rất vừa lòng với màn trình diễn này. Sau đó, Lục Phong và Phùng Thành cũng vỗ tay theo, nhưng hai người họ bình tĩnh hơn rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.

Lúc này Chu Tiêu Đồng mới vui sướng vỗ tay, còn bí mật giơ ngón tay cái với Lý Hi Hạnh.

Lục Phong nhàn nhạt nói: "Bài hát này khá tốt."

Giọng nói và đánh giá này khiến Chu Tiêu Đồng nhịn không được chửi thầm trong lòng: "Rõ ràng là tuyệt vời như vậy, mà chỉ "khá tốt", yêu cầu có cao quá không thế?

Nhưng cô ấy không biết là, lúc trước Lý Hi Hạnh hát ba bài, đối phương chưa từng vỗ tay, ngoại trừ khách sáo nói vài câu lúc Lý Hi Hạnh rời đi thì không có một lời động viên nào, đánh giá như bây giờ đã là rất cao rồi.

"Bài hát này em viết lúc nào? Sao lúc trước không lấy ra?" Chương Lệ Lị hỏi.

"Tầm hai ba tháng trước ạ." Lý Hi Hạnh thành thật trả lời.

Chương Lệ Lị gật đầu. Tác phẩm này chắc chắn hoàn thành chưa lâu, nếu không, tác phẩm xuất sắc như vậy không có lý do gì Lý Hi Hạnh không cho nó vào album.

Cô ấy lại hỏi: "Vì sao lúc tôi hỏi em còn tác phẩm nào khác không em lại không lấy nó ra? Sau khi đi rồi mới trở lại?"

Lý Hi Hạnh liếc nhìn Chu Tiêu Đồng một cái.

"Lúc sáng tác xong bài hát này em đã rất thích, đặc biệt mời bạn của em viết lời cho nó. Cô ấy không có kinh nghiệm viết lời bài hát, vì thế đã học hỏi rất nhiều, mất rất nhiều công sức và thời gian. Sau khi cô ấy viết xong, em đã hứa với cô ấy, bài hát này sẽ thành bài hát chủ đề album tiếp theo của em. Cho nên lúc ấy em không muốn lấy nó ra, sợ phụ tấm lòng của cô ấy...rất xin lỗi các vị tiền bối, làm mất thời gian của mọi người".

Chu Tiêu Đồng nghe Lý Hi Hạnh một hơi thành thực kể hết mọi chuyện, nhịn không được trong lòng thầm toát mồ hôi thay.

Người này quá thành thật. Trên đường tớt đây, Chu Tiêu Đồng đã bảo Lý Hi Hạnh, nếu các tiền bối hỏi đến, cô hãy nói là vì bài hát này nhờ bạn viết lời hộ, nên không thể tự ý ra quyết định, sau khi trở về trao đổi cùng bạn mới cảm thấy bài hát này rất thích hợp. Bây giờ Lý Hi Hạnh lại thành thật bày tỏ tình cảm của họ với bài hát này, lỡ đâu Chương Lệ Lị cảm thấy nếu cô không bỏ được tôi bỏ thì làm sao bây giờ.

Quả nhiên, Chương Lệ Lị nhăn mày.

"Nếu tôi thực sự nhận bài hát này của em". Cô ấy nói, "Không phải là đang cướp đoạt thứ yêu thích của người khác sao?"

Chu Tiêu Đồng lo lắng nhìn kẻ thẳng tính không biết ăn nói Lý Hi Hạnh này, hận không thể tự ra trận nói thay. Nhưng thân phận hiện tại của cô lại không thể tùy tiện mở miệng, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

"Chắc chắn em sẽ luyến tiếc", Lý Hi Hạnh nói, "Bởi vì đây là ca khúc xuất sắc nhất trong các tác phẩm của em, còn có sự góp sức của bạn em, cho nên em muốn giữ lại cho chính mình".

Chu Tiêu Đồng tiếp tục toát mồ hôi. Lời nói này, không thèm giấu dốt, còn đem cả việc đây là bài hát xuất sắc nhất ra kể nữa?

"Xin thứ lỗi vì thái độ này của em ạ, em nghĩ --- đây chính là bản chất của con người". Lý Hi Hạnh nói tiếp, "Nhưng một câu nói của bạn em đã đả động đến em. Em không chỉ là một ca sĩ, em cũng là một nhạc sĩ, nếu tác phẩm của em được Chương tiền bối ưu ái, được tiền bối biểu diễn, có lẽ giá trị của nó sẽ phát huy tốt hơn rất nhiều so với việc để lại cho em. Hơn nữa, em cũng vô cùng mong muốn được hợp tác với quý công ty".

Những lời này của Lý Hi Hạnh khiến một hơi nghẹn ở cổ họng của Chu Tiêu Đồng cuối cùng cũng thở ra được. Xem ra tiếp xúc lâu với Tả Thiên Dương, nghệ thuật nói chuyện của Lý Hi Hạnh đã nâng lên một tầm cao mới. Hơn nữa lời của Lý Hi Hạnh không phải lời khen tặng, mà là lời nói thật --- dù sao xét về cả độ nổi tiếng và khả năng ca hát mà nói, giá trị của ca khúc do Chương Lệ Lị biểu diễn chắc chắn sẽ cao hơn Lý Hi Hạnh.

Không chỉ Chu Tiêu Đồng, vẻ mặt của ba vị lãnh đạo Văn hóa Khuynh Thành đối diện cũng thoải mái hơn.

"Tôi hiểu suy nghĩ của em!" Phùng Thành gật đầu, nói: "Tác phẩm là bảo bối của tác giả, luyến tiếc cũng rất bình thường. Với lại bài hát này – thực sự không tồi!"

Ông ấy là giám đốc âm nhạc của Văn hóa Khuynh Thành, tuy không hát, nhưng thường xuyên tham gia công việc biên khúc, cho nên ông ấy cũng là một tác giả. Vì không phải ca sĩ, nên chưa từng nghĩ đến chuyện giữ ca khúc lại cho mình, nhưng nếu ông ấy viết được ca khúc vừa ý, cũng sẽ mang theo tâm tư riêng, muốn đưa bài hát này cho ca sĩ nổi tiếng, hoặc nếu ca khúc ấy có khả năng ai hát người đó hot thì chắc chắn ông sẽ đưa cho bạn bè có mối quan hệ thân thiết nhất. Thế nên đôi khi có tình huống viết ca khúc cho A nhưng lại để B hát, tâm tình Lý Hi Hạnh ông hoàn toàn hiểu được.

Chương Lệ Lị cũng gật gật đầu, không còn cảm xúc không vui: "Tôi hiểu."

"Thế này đi". CEO Văn hóa Khuynh Thành - Lục Phong bỗng nhiên đứng dậy: "Hai bạn đợi ở đây, chúng tôi sang bên cạnh thảo luận một chút. Đợi một lát chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho các bạn".

Lý Hi Hạnh vội nói: "Vâng!"

Sau khi ba vị lão đại ra khỏi phòng họp, đóng cửa phòng họp lại, Chu Tiêu Đồng và Lý Hi Hạnh đồng thời lộ ra nụ cười rạng rỡ --- có kết quả tốt!!!

Tuy rằng vẫn là "chờ kết quả", nhưng không giống mấy tiếng trước! Ba người họ đều lên tiếng khẳng định bài hát này, mà cũng không bắt các cô trở về nhà chờ, để các cô chờ tại đây, chứng tỏ khả năng cao chút nữa hợp đồng sẽ được mang đến!

"Tôi biết bài hát này sẽ được mà!! Nó tuyệt vời như vậy!!" Chu Tiêu Đồng ngồi xuống bên cạnh Lý Hi Hạnh, "Xong rồi xong rồi! Buổi tối đừng đến tiệm lẩu của Tả Thiên Dương, chúng ta phải đi ăn một bữa tiệc thật lớn! Cô phải mời khách!! Mỗi người không được dưới một ngàn!!"

"Được". Đôi mắt Lý Hi Hạnh lấp lánh ánh sáng, "Muốn ăn gì cũng được, cô cứ chọn đi!".

Chu Tiêu Đồng lập tức lấy di động ra tìm nhà hàng thật sang trọng ở Thượng Hải.

Hai người thảo luận nửa ngày phải ăn gì làm gì để chúc mừng thắng lợi, đang vui sướng thì cửa phòng họp bị đẩy ra.

Chương Lệ Lị, Phùng Thành đã quay lại, Lục Phong không tới, nhưng thay thế cho ông là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, đeo kính đen, trang điểm rất sắc sảo.

"Vị này là Giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của chúng tôi – Cô Lưu". Chương Lệ Lị giới thiệu, "Lục tổng có việc nên đã đi trước".

Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng đứng lên chào hỏi giám đốc Lưu. Tuy rằng hai người họ muốn duy trì hình tượng rụt rè, nhút nhát nhưng nụ cười suиɠ sướиɠ trên mặt không thể giấu đi được. Đôi mắt Chu Tiêu Đồng không rời khỏi nổi tập hồ sơ trong tay giám đốc Lưu, nội tâm điên cuồng hò hét bản mẫu hợp đồng! Bản mẫu hợp đồng! Bản mẫu hợp đồng tới rồi!!

Nhưng sau khi mọi người ngồi xuống, bên Chương Lệ Lị không lập tức nhắc tới chuyện ký hợp đồng, cũng không đem bản mẫu hợp đồng cho Lý Hi Hạnh xem qua, mà lại nhắc đến bài hát kia.

"Tôi rất thích bài hát đó," Chương Lệ Lị nói đùa, "Nếu em bỏ được nó, tôi sẽ cho nó vào album của tôi."

Lý Hi Hạnh gật đầu. Chu Tiêu Đồng liều mạng gật đầu bên cạnh.

"Nhưng về lời bài hát......" Chương Lệ Lị hơi dừng lại.

Nghe đến mấy chữ lời bài hát, Chu Tiêu Đồng không khỏi sửng sốt, đầu đang gật điên cuồng cũng dừng lại.

Lời bài hát này vốn là viết cho Lý Hi Hạnh. Bây giờ bài hát này dành cho người khác, nếu Chương Lệ Lị nhận cả lời bài hát, đối với Chu Tiêu Đồng là chuyện tốt – giống như lúc trước cô từng nói, người nghe nhạc của Chương Lệ Lị rất nhiều, nếu bài hát hot, độ nổi tiếng của cô cũng tăng lên. Nhưng cô càng hy vọng bài hát này có thể để Lý Hi Hạnh hát, vì nó được viết cho Lý Hi Hạnh...

Thật phức tạp.

"Tiền bối." Lý Hi Hạnh nói, "Có thể xin cô nhận cả lời bài hát không ạ?"

Chu Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn về phía Lý Hi Hạnh.

"À......" Chương Lệ Lị nói, "Lời bài hát này có vấn đê."

Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng đồng thời ngẩn ra. Không rõ cô ấy có ý gì.

"Ý nghĩa lời bát hát rất hay. Nó miêu tả tình cảm của hai người bạn, là chuyện của hai người đúng không?" Chương Lệ Lị nhìn hai cô gái, cười: "Tôi vừa thảo luận với Phùng Thành, chúng tôi nhất trí cho rằng, lời bài hát này nên sửa một chút. Đổi thành – song ca, có phải sẽ càng thể hiện được tình cảm mà hai bạn muốn miêu tả không?"

Lý Hi Hạnh và Chu Tiêu Đồng không thể tưởng tượng mà cùng mở to mắt.

Song ca?!