Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 68




Mới bắt đầu làm việc nên tiền lương chỉ được vài ngàn ít ỏi, ấy vậy mà mỗi tháng còn phải chi trả nào là tiền thuê nhà, điện nước, tiền linh ta linh tinh nên tiền dư chẳng được bao nhiêu. Mộc Mộc bắt đầu học cách tính toán chi li, cố gắng tích cóp từng tí một.

Để tiết kiệm tiền, cô bắt đầu học nấu ăn. Nhưng hầu như những món ăn cô làm đều là món Trầm Ngang thích, có món cô không hề thích ăn, nhưng lại làm rất ngon.

Bởi vì cô là người mới cho nên khi vào công ty bị không ít người bắt nạt, trở thành tên sai vặt suốt ngày phải bưng trà rót nước. Mới đầu Mộc Mộc tủi thân thường ôm chăn khóc, sau quen rồi, cũng học được cách kiên nhẫn và đáp trả. Nhịn không được thì cứ cười trừ, sau lưng thầm mắng người ta rồi tiếp tục sống qua ngày.

Lúc này mới hiểu được, hóa ra cuộc sống cực khổ như thế.

Nhưng càng cực khổ càng giúp cô không phải nhớ đến Trầm Ngang.

Kể từ lần nói hai người nên suy nghĩ một thời gian, Trầm Ngang không gọi điện tới cho cô nữa, tựa như đã bốc hơi khỏi trái đất này rồi vậy.

Mộc Mộc thầm nghĩ, có lẽ đây là chính thức chia tay.

Có đôi khi phải đi nhậu cùng đồng nghiệp, sau khi uống bia cô sẽ nhớ đến những kỷ niệm ngọt ngào hạnh phúc với Trầm Ngang. Đến khi tỉnh dậy, phải trở về hiện thực luôn làm cô đau buồn vô tận.

Trái tim như bị hòn đá lớn đè ép, chỉ thấy vô vọng.

Cô phải thừa nhận rằng cô rất nhớ Trầm Ngang, nhưng vẫn hiểu được giữa cô và anh có quá nhiều thứ không thể vượt qua.

Cho nên cô luôn cố gắng kiềm chế khao khát muốn chạy đến tìm anh.

Có đôi khi không thể kiềm chế, cô sẽ đổi chế độ điện thoại sang chế độ máy bay, sau đó bắt đầu liên tục gửi tin nhắn cho Trầm Ngang.

“Hôm nay ở chỗ em mưa to, rất lạnh, chỗ anh thì sao?”

“Hôm qua em lại mơ thấy anh, trong mơ là cảnh anh đợi em ở ký túc xá lần đó, em nhảy xuống tường, anh đón được em nhưng không buông tay, chúng ta cứ như vậy ôm nhau đến già. Nhưng tỉnh lại mới nhận ra, chỉ là mơ thôi.”

“Hôm nay em lại nhớ anh, rất muốn chạy đến ôm anh, hôn anh, nhưng khi mặc xong quần áo chạy ra cửa, mới ý thức chúng ta đã chia tay, em chỉ có thể ngồi xuống cửa khóc thật lâu.”

“Em rất yêu anh, nhưng chỉ có thể buông tay anh ra.”

Mộc Mộc biết bản thân luôn nhớ thương anh chính là hành động tự ngược, nhưng cô không thể ngừng lại.

Nỗi đau lớn nhất của con người đó là không thể kiểm soát được bản thân, mà niềm vui lớn nhất cũng là không thể kiềm chế.

Mộc Mộc thầm nghĩ không ổn, cô phải quên anh đi. Do đó sau ba tháng chia tay, một hôm có một chị ở công ty muốn giới thiệu cho cô một đối tượng xem mặt.

Mộc Mộc đứng trên cửa sổ quan sát dòng người tấp nập dưới đường -- thế giới sôi động là thế, nhưng cô lại hiu quạnh như vậy sao.

Chẳng lẽ đời này cô phải hiu quạnh suốt đời? Nghĩ đến đây, Mộc Mộc không rét mà run, vội vàng gật đầu đồng ý.

Cô muốn chứng minh rằng mình còn sống.

Địa điểm xem mặt là một nhà hàng khá nổi tiếng, đối tượng thân mật là một chàng trai hai mươi sáu tuổi, hiện đang làm nhân viên lập trình cho một công ty điện tử.

Da trắng sáng, hơi nhút nhát -- đây là ấn tượng của Mộc Mộc đối với anh chàng này.

Xem chừng nhân viên lập trình này rất hài lòng với Mộc Mộc, có điều mỗi câu nói của anh ta đều có bóng dáng một người phụ nữ khác -- mẹ tôi.

“Mẹ tôi nói, tìm bạn gái là phải tìm cô gái dịu dàng hiền lành, giống như cô.”

“Mẹ tôi nói, tìm bạn gái phải tìm người làm văn phòng hoặc giáo viên, như vậy mới đơn giản.”

“Mẹ tôi nói, sau khi kết hôn phải sinh hai đứa, một trai một gái.”

“Mẹ tôi nói, nên ăn ít thịt bò, phải ăn nhiều thịt heo, như vậy mới tốt cho sức khỏe.”

Mộc Mộc thầm nghĩ, nếu tiếp tục qua lại với anh ta, chắc chắc sẽ cô nghe thấy những câu đại loại nhế này: “Mẹ tôi nói chúng ta nên kết hôn” Hoặc là “Mẹ tôi nói chúng ta nên ly hôn”.

Xem ra cô và anh bạn lập trình viên cuồng mẹ mình này không có cơ hội phát triển rồi.

Bởi vì cô thích ăn thịt bò nhất.

Nếu không thể tiếp tục phát triển, Mộc Mộc quyết định thanh toán bữa cơm này theo kiểu AA cho công bằng, đang nhẩm tính cô phải trả bao nhiêu tiền đột nhiên phía sau vang lên tiếng ‘bốp’, ngay sau đó là một giọng nữ tức giận hét lên: “Phó Dịch Phong, anh thật vô sỉ!”

Phó Dịch Phong?

Mộc Mộc nhìn sang nơi phát ra tiếng, quả nhiên thấy Phó Dịch Phong với đôi mắt lươn ngả ngớn.

Anh ta giơ tay xoa bên má bị tát, khóe miệng nở một nụ cười bất cần đời, chẳng hề quan tâm người bạn gái đã tức giận bỏ đi.

Nhìn bộ dáng của cô gái kia hẳn là người có học, chắc là tiểu thư khuê các. Có thể khiến tiểu thư khuê tức giận đến mức đánh người, có thể thấy được công lực khiến người người chán ghét của Phó Dịch Phong đã tăng lên một bậc.

Nhược điểm lớn nhất của Mộc Mộc đó là không bao giờ rút được kinh nghiệm từ những bài học lịch sử -- mỗi lần xem náo nhiệt nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Quả nhiên, sau khi đợi cô tiểu thư khuê các kia đi, Phó Dịch Phong bỗng đứng dậy...... Đi đến bàn của Mộc Mộc.

“Chào anh, anh có chuyện gì sao?” Anh chàng lập trình viên vẫn chưa biết mình đang phải đối mặt với một loại động vật nguy hiểm đến cỡ nào.

“Mộc Mộc, em thật khiến anh thất vọng, sao em lại là người phụ nữ hám của như vậy chứ!” Phó Dịch Phong ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

“Mộc Mộc, cô quen người này sao?” Anh chàng lập trình viên ngây thơ hỏi.

Mộc Mộc cuống quít giải thích: “Anh ta trước đây là sếp của tôi, bọn tôi......”

Nhưng lời giải thích của cô lập tức bị Phó Dịch Phong cắt ngang: “Tôi là bạn trai chung sống với cô ấy năm năm, vốn chúng tôi sắp kết hôn, ai ngờ nhà tôi xảy ra chuyện, vỡ nợ, cô ấy tàn nhẫn bỏ đi đứa con mới được ba tháng của chúng tôi, còn muốn chia tay với tôi.”

Nhìn biểu cảm của Phó Dịch Phong cực kỳ đau khổ, Mộc Mộc không khỏi cảm phục khả năng diễn xuất cao siêu -- anh chàng này nên đi làm diễn viên mới đúng.

Anh chàng lập trình viên nghe vậy liền chạy trối chết.

Phó Dịch Phong thuận thế ngồi xuống vị trí của anh chàng lập trình viên, gọi phục vụ, kêu nguyên một bàn ăn mới.

Nhìn ánh mắt rực lửa của Mộc Mộc, anh ta cười nói: “Yên tâm, bữa cơm này tôi mời, đừng nhìn tôi như vậy.”

“Tôi thấy anh rất thích diễn kịch nhỉ?.” Mộc Mộc châm chọc.

Phó Dịch Phong không chút để ý, hỏi lại: “Nghe nói Trầm Ngang lại đá cô?”

“Là tôi đá anh ấy.” Mặt mũi rất quan trọng, Mộc Mộc vội vàng thanh minh.

“Đừng giả bộ, người ta bây giờ suốt này anh anh em em với Mạc Quyên, rất vui vẻ. Còn cô chỉ là một miếng thịt non nớt, ăn không ngon nên mới bị ném đi mà thôi.” Phó Dịch Phong độc ác nói.

Những lời này như một mũi tên xuyên thủng trái tim Mộc Mộc, khiến cô vô cùng đau đớn.

Tuy rằng đã rất nhiều lần cô cũng từng nghĩ Trầm Ngang và Mạc Quyên sẽ hợp lại, nhưng nghĩ là một chuyện, chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.

Mộc Mộc đứng dậy, cười gượng: “Tôi còn có việc, nói chuyện với anh sau.”

Nói xong cô liền chạy ra khỏi nhà ăn.

Đây mới chân chính gọi là chạy trối chết.

Bên ngoài đã lên đèn, cô bị vây giữa muôn vạn ánh điện rực rỡ nhưng lại cảm thấy vô cùng cô đơn hiu quạnh, khó chịu muốn chết.

Đau khổ khiến cô hoảng hốt, suýt nữa đâm vào chiếc xe hơi đối diện.

May thay phía sau có người kéo cô, sau đó tiếng hét của Phó Dịch Phong truyền vào tai cô: “Cô muốn chết sao?!”

Nếu có thể chết cũng tốt lắm, Mộc Mộc bi ai nghĩ, như vậy cô sẽ không phải đối mặt với sự thật đã mất đi Trầm Ngang.

Phó Dịch Phong kéo cô lên xe anh ta, hỏi địa chỉ của cô, sau đó quyết định đưa cô về nhà.

“Tôi thật không biết Trầm Ngang thích cô ở điểm gì? Không đặc biệt xinh đẹp, lại lúc nào cũng lóng nga lóng ngóng.” Trên xe, Phó Dịch Phong vẫn không quên châm chọc.

“Bây giờ anh ấy tỉnh ngộ rồi, cho nên mới ném tôi đi.” Mộc Mộc thì thào, tựa như chẳng còn tí cảm xúc.

“Cũng đúng, tôi mà là Trầm Ngang, tôi cũng sẽ chọn Mạc Quyên chứ không chọn cô.”

Lời này của Phó Dịch Phong như một mồi lửa, đốt trúng đuôi Mộc Mộc, nhất thời khiến cô bùng nổ: “Phó Dịch Phong, anh rảnh rỗi quá à, mẹ anh không dạy anh không được xen vào việc của người khác sao?”

Phó Dịch Phong luôn trưng ra bộ dáng bách độc bất xâm (không có độc nào có thể xâm nhập được vào cơ thể), Mộc Mộc vốn nghĩ lời này sẽ chẳng ảnh hưởng được đến anh ta. Ai ngờ nghe xong, sắc mặt anh ta đột nghiên tối sầm lại: “Không được nói đến mẹ tôi!”

Mộc Mộc đang nổi nóng, không thèm để ý nói lớn: “Tôi nói đấy!”

Phó Dịch Phong tức giận, một tay giữ vô lăng, một đưa lên muốn cho Mộc Mộc một bạt tai. Nhưng đột nhiên giống như không thể hô hấp, lồng ngực phập phồng dữ dội, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

Tay anh ta rời khỏi vô lăng, xe không người lái, mà đúng lúc này phía trước bỗng xuất hiện một chiếc xe tải, đang chạy tới đây!