Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 60




Tưởng tượng thấy bộ dáng suy sụp tinh thần của Mục Nham, tưởng tượng thấy anh một mình chịu đựng đau khổ đi ra khỏi sự đau khổ, An Dĩ Nhược vô cùng đau lòng. Cô hơi quay mặt đi, đưa ánh mắt rưng rưng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiêu điểm ở bên ngoài không biết núi xa thế nào sông xa bao nhiêu.

Đối với Hà Tư Tuệ, anh là yêu sâu đậm, nếu không thì sẽ không cầm cự kéo dài nửa năm cũng không có nhẫn tâm nói ra lời nói muốn chia tay, lại càng sẽ không trải qua bảy năm dài lắng động lại mới đi ra khỏi khói mù.

Hóa ra, tính cách bình tĩnh trầm ổn cũng chẳng phải bẩm sinh, ở sau khi trải qua nội tâm đau triệt để, anh mới thay đổi. Mà tim của anh, cũng đã từng bị máu tươi rửa tội qua.

Đột nhiên, cô cũng không biết là đang khủng hoảng vì tình yêu sâu đậm của Mục Nham đối với Hà Thư Tuệ, hay là lại sợ ở tình yêu dành cho anh địch không lại mười mấy năm tình cảm của bọn họ.

Bóng đêm của thành phố A vẫn sáng chói như vậy, từng ngọn đèn đường vẩy xuống ánh sáng vàng, chiếu rọi bụi đất li ti trôi nổi trong không khí. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược gắng sức đạp mạnh chân ga, xe lao đi vùn vụt như một mũi tên, trong nháy mắt chôn vùi ở trong màn đêm tối đen.

Nơi góc xó nào đó của thành phố, tràn ngập cám dỗ. Linh hồn yếu ớt bị thương thao thao bất tuyệt, ẩn ở dưới bóng đêm cùng ánh đèn lờ mờ, mặc sức để lộ ra một mặt dịu dàng trong bổn tính cuồng dã của con người.

An Dĩ Nhược say, tâm trí cũng trở nên mơ hồ.

Cô gối tay nằm bò ở quầy bar, xa xa nhìn sang, bóng dáng gầy yếu bi thương và bất lực, cùng tất cả bầu không khí hừng hực khí thế của quán bar hoàn toàn không hợp nhau.

Di động càng không ngừng ong ong vang lên, cô lục lọi hồi lâu mới móc ra được, để tới bên tai.

"Sao không nghe điện thoại? Đang ở đâu?" Mục Nham tìm cô mấy tiếng đồng hồ, đi khắp tất cả các nơi cô thường đi và có thể đi, lòng nóng như lửa đốt, giọng nói liền không tự giác nghiêm khắc vài phần.

Lúc nghe được giọng nói của anh, cô đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào mà thì thầm lời nhỏ vụn, "Mục Nham, em sợ sẽ lại yêu anh, cũng địch không lại mười mấy năm tình cảm của bọn anh..."

Cô tựa hồ sợ không nắm bắt được cả trái tim của anh, rồi lại nhịn không được đau lòng anh đeo gánh nặng trong nhiều năm qua. Tâm tình mâu thuẫn giày vò đến cô bàng hoàng và bất lực.

Tiếng khóc của cô hòa lẫn với tiếng nhạc sống động cực mạnh, lọt vào trong tai Mục Nham có loại ưu thương uất ức nói không rõ nhìn không thấy. diendanlequydon.comAnh ngồi ở trong xe, ngực xoắn lại đau đớn, tay cầm điện thoại vì quá dùng sức nên khớp xương cũng đã trở nên trắng bệch. Ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, anh cất giọng mềm mỏng, "Nghe lời, đừng khóc. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh lập tức tới ngay."

Lúc Mục Nham dùng tốc độ 120 chạy tới quán bar "Thiên Lại Thôn", liếc thấy có hai tên lưu manh côn đồ đang đỡ An Dĩ Nhược đi ra ngoài, một tên trong đó dường như muốn đưa tay sờ vào bên eo của cô.

Đáy mắt đột nhiên dâng lên tức giận, cơn tức đốt thẳng lên tới ót với tốc độ sét đánh, làm sao còn có lý trí để nói. Anh bước nhanh xông đến như cơn gió, liền vung tay đấm một cái, sức lực rất mạnh khiến người đàn ông ngã văng ra đến ba thước.

Bàn kính lân cận bị đụng lật, tiếng kêu sợ hãi trong quán bar nổi lên bốn phía.

Một người đàn ông khác lập tức nổi đóa, ôm người phụ nữ bước chân phù phiếm vào trước người, kêu gào về phía Mục Nham.

Thuận tay đoạt lấy túi tài liệu trong tay Đại Lệ bên cạnh, bốp một tiếng đánh vào trên má người đàn ông, giọng nói cực lạnh mà ngắt lời của anh ta, "Buông tay."

Người đàn ông bị đỏ nửa bên mặt, miệng còn tỏ ra không yếu thế, "Dám cùng bố mày giành phụ nữ..."

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ trong tay bị kéo ra khỏi ngực, đồng thời, trên mặt đã trúng một đấm rất mạnh, sau đó không đợi anh ta đứng lên, đã bị người níu chặt cổ áo xách lên, lúc ngẩng đầu bị ánh mắt âm hàn lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Nham dọa sợ, nét mặt lộ vẻ kinh sợ, "Đại, đại ca..."

"Cút!" Mục Nham nhắm mắt, cố đè xuống tức giận vọt lên trên ngực, hất anh ta ra.

Bảo vệ nghe tiếng đi tới, đỡ người khách bị đánh dậy, giọng nói cực kỳ không tốt, "Xảy ra chuyện gì? Các người làm cái gì thế?"

"Cảnh sát làm việc, mọi người lấy chứng minh thư ra." Đại Lệ nghiêm mặt, đỡ An Dĩ Nhược về trong lòng Mục Nham, lập tức lấy ra giấy chứng nhận.

Mục Nham ôm lấy An Dĩ Nhược, đi thẳng ra "Thiên Lại Thôn". Đến bên ngoài, cô không an phận giãy giụa.

Ôm cô lại, Mục Nham để tùy cô nháo, đỡ cô đi đến bên cạnh xe.

Không biết là gió đêm hơi lạnh khiến cô tỉnh táo, hay là mùi vị quen thuộc trên người anh gọi ý thức còn sót lại của cô trở về, An Dĩ Nhược nhận ra người bên cạnh là Mục Nham. diendanlequydon.comCô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, chủ động hôn lên môi của anh, có chút hoảng loạn, có chút vội vàng.

Cô muốn chứng minh, anh ngay tại bên cạnh cô, chưa từng có rời khỏi.

Mục Nham ôm chặt cô, chặt đến như muốn ôm cô khảm vào trong ngực, trong hôn trả đan xen thương tiếc, lưu luyến, và tình yêu khắc sâu trong lòng.

Dưới ánh đèn đường vàng, một đôi tình nhân hôn đến không coi ai ra gì, triền miên tận xương.

Sau đó anh ôm cô trở về căn hộ, sau khi vào cửa xoay người đè cô ở trên cánh cửa, đưa tay xé nát quần áo mỏng manh trên người cô, kịch liệt khao khát cắn và hôn qua mỗi một tấc da thịt của cô, hoàn toàn quên mình dây dưa cùng cô, làm như muốn kết hợp đến trời tàn đất tận, cho đến chết đi...

Bọn họ đều có một đoạn quá khứ rốt cuộc vẫn là lần đầu gặp phải sóng gió trên con đường tình cảm. Đối với chuyện xảy ra bảy năm trước, Mục Nham không có giải thích tốt hơn. diendanlequydon.comAnh nghĩ, An Dĩ Nhược cần đủ thời gian tiêu hóa quá khứ của anh, giống như anh năm đó cũng dùng thời gian rất dài rất dài lắng đọng lại ký ức đau đớn.

Ngay tại lúc bọn họ hao tổn tinh thần vì tình yêu, cảm giác thành phố A có gió thổi mưa giông nổi lên. Trong một tháng lại có thể xảy ra ba án mạng, người chết ngoại trừ có hai kẻ nghiện thuốc, còn có một nhân viên cảnh sát.

Mục Nham bỗng chốc bắt đầu bận rộn. Thân là người phụ trách của đội chống ma túy, anh tham gia vào trong vụ án, phối hợp với tổ chuyên án, toàn lực truy xét tăm tích hung thủ. Nhưng dù vậy, anh vẫn bận tâm đến an toàn thân thể của An Dĩ Nhược. Sau khi trong lòng bắt đầu có suy đoán nào đó, anh càng lúc càng chú ý đến mọi thứ về Hàn Vũ Đình, nhất là ở lúc cùng Thịnh Hạ gặp nhau, sau khi trong lúc vô tình nghe cô ấy nói qua một câu "Sau cuộc tai nạn xe anh ấy không chỉ thay đổi hình dáng, ngay cả tính cách cũng thay đổi, xa lạ đến tôi hoàn toàn không nhận ra", dường như anh nghĩ thông suốt cái gì đó.

Hôm nay trở về từ hiện trường vụ án, Mục Nham lại lật xem tài liệu của Hàn Vũ Đình. Lúc nhìn đến thời điểm anh ta xảy ra tai nạn, trong đầu lướt qua một đoạn ngắn nào đó, anh lẩm bẩm: "Tháng năm, lại là tháng năm..."

Trong tháng năm, Tiêu Vũ bị bắn chết ngay tại chỗ; Trong tháng năm, Tiêu Nhiên kiềm kẹp Thần Thần bắn anh bị thương; Trong tháng năm, An Dĩ Nhược bị Cố Dạ bắt tới Myanmar; Trong tháng năm, trải qua một cuộc đọ sức liều chết, anh cứu ra An Dĩ Nhược; Trong tháng năm, Cố Dạ trốn thoát, đến nay không rõ tung tích.

Hết thảy đều xảy ra ở tháng năm.

Khép lại tài liệu, sau khi nhiều lần cân nhắc anh gọi điện cho Mục Thịnh, "Bố, bố có thể giúp đỡ con hay không?" Mục Nham là người rất coi trọng nguyên tắc, nhưng anh cũng không phải người bảo thủ, khi ý thức được có một số việc không phải dựa vào sức lực của bản thân mà có thể giải quyết, anh biết nên nhờ ai ra mặt.

"Chuyện gì?" Mục Thịnh hỏi.

"Con muốn xin lấy chìa khóa vàng từ cấp trên để điều tra, càng nhanh càng tốt." Chìa khóa vàng là vật chứng cực kỳ quan trọng, lần trước sau khi tìm được từ trên người Tiêu Vũ đã nộp lên trên, bây giờ được lưu giữ trong tủ bảo hiểm vật chứng trong cục cảnh sát. diendanlequydon.comLúc Mục Nham đi Vân Nam vốn không có mang theo trên người, nếu như dựa vào thủ tục thông thường, ngoại trừ có đầy đủ lý do, càng phải có đủ thời gian, nhưng cái thời gian đó của anh, ngay cả một ngày cũng không đợi được.

"Trước khi tan việc sẽ chuyển lên, thủ tục vẫn là bình thường. Bố sẽ gọi điện cho chú Trịnh của con, nhờ chú ấy thông báo cho con đi lấy."

Nói xong công việc, Mục Thịnh nhìn lịch ngày, nhắc nhở: "Ngày mai là sinh nhật của mẹ con, buổi tối nhớ đưa An Dĩ Nhược về ăn cơm."

Bận rộn đến ngay cả sinh nhật cũng đã quên. Mục Nham vỗ trán, thẳng thắng đáp lại, "Con biết rồi." Cúp điện thoại, lúc này mới nhớ tới An Dĩ Nhược đi vùng khác, sau khi do dự, bấm gọi di động của cô.

"Triển lãm bán hàng đã kết thúc chưa? Khi nào thì trở về?" Anh hỏi.

"Còn có ngày mai, nửa ngày kia, tối mới về." An Dĩ Nhược bên kia có chút ồn ào, hẳn là cô đang ở hội trường, nghe điện thoại của anh vẫn còn không quên dặn dò công việc, "Treo bộ lễ phục tơ lụa màu trắng bên kia lên, đúng, chính là cái đó..."

Mục Nham nhíu mày, tưởng tượng ra bộ dáng bận rộn của cô ở hiện trường, có chút đau lòng, "Đừng quá mệt mỏi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Cô thuận miệng ừ một tiếng, do dự một chút, hỏi: "Anh, có chuyện gì sao?" Nếu như không có chuyện quan trọng, anh sẽ không gọi điện cho cô vào ban ngày. Cô biết anh gần đây vì tra án thời gian nghỉ ngơi có chút hỗn loạn, hơn nữa công việc của cô đột nhiên nhiều hơn, bận đến cũng không có quan tâm anh quá nhiều, hai người đã có mấy ngày không gặp nhau rồi.

Cào cào tóc, anh nói: "Ngày mai là sinh nhật mẹ anh, muốn đưa em về nhà." Làm như sợ cô từ chối, ngay sau đó nói: "Em bận việc của em đi, chờ lúc quay về lại hẹn thời gian gặp nhau, cũng không phải là chuyện lớn gì."

Không khó nghe ra trong câu trước ẩn chứa mong đợi và trong câu sau mơ hồ thất vọng, trong lòng An Dĩ Nhược có chút khổ sở, đang muốn nói lại bị trợ lý cắt ngang, "An tiểu thư, Thịnh tổng mời chị qua một chút."

"Buổi tối anh lại gọi tới." Mục Nham chuẩn bị cúp máy, lại bị cô gọi lại, "Mục Nham?"

"Huh?" Cảm thấy được cô muốn nói lại thôi, trong lòng Mục Nham tràn đầy mong chờ ngưng cả hô hấp. Từ khi biết chuyện của anh và Hà Thư Tuệ, An Dĩ Nhược trầm mặc rất nhiều, như có như không mà lạnh nhạt làm anh vừa nóng ruột vừa bất đắc dĩ. diendanlequydon.comLúc này nắm điện thoại, dường như không biết phải nói gì, nhưng anh có thể cảm giác được, ăn ý vẫn tồn tại.

Trầm mặc vài giây, cô nhẹ nhàng nói: "Vụ án có tiến triển không?"

Trải qua tình cảm đau xót cũng giống như ở sau khi say rượu nháo qua An Dĩ Nhược vẫn giữ lại một phần lý trí hiếm có, cô đang cố gắng học để dành cho anh sự tôn trọng lớn nhất về mối tình đầu. Mục Nham làm sao không hiểu.

Hơi cong môi, anh nói: "Tạm thời còn chưa có manh mối."

Như là không lời nào để nói, An Dĩ Nhược không lên tiếng. Mục Nham cũng lặng im một lúc, sau đó thở dài, cất giọng dịu dàng, "Hai ngày này đều ở hội trường sao? Có mệt hay không?"

"Không sao, có trợ lý giúp đỡ. Anh thì sao?"

"Anh làm sao?" Anh giống như không hiểu, chờ đợi sự quan tâm của cô.

"Anh, ăn cơm chưa?" Muốn hỏi anh có khỏe hay không, muốn dặn anh khi chấp hành nhiệm vụ phải cẩn thận, mở miệng thì lại đổi ý.

Ăn cơm? Mục Nham nhìn thời gian, ba giờ chiều, cô hỏi là bữa ăn?

Lặng lẽ mỉm cười, anh nói thẳng ra lời nhớ nhung, "Dĩ Nhược, anh nhớ em." Nhớ sự làm nũng trẻ con của cô, nhớ nụ cười tinh khiết của cô, nhớ hết thảy mọi thứ của cô.

"Ừ, em, biết..." Đối với chính mình An Dĩ Nhược chỉ không nói gì, phải nói gì chứ, cô gần đây cũng không được bình thường, cú điện thoại này càng lộ ra hỏng bét.

Mặt đột nhiên nóng lên, cũng không chờ Mục Nham nói chuyện, cô vội vàng nói: "Em đi làm việc." Sau đó cạch một tiếng, trong điện thoại truyền ra tín hiệu bận.

Mục Nham ngớ ra, cô lại cứ như vậy mà cúp điện thoại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Nham nhận được điện thoại của người phụ trách tổ chuyên án, đi xe đến cục cảnh sát.

"Báo cáo đã có. Như anh dự đoán, viên đạn quả thật đã từng tiến hành mài xử lý đặc biệt, lực sát thương rất yếu. Bằng không theo rãnh mềm của đầu đạn mà nói, sau khi xuyên vào cơ thể người không thể nào chỉ tạo thành vết thương nhỏ như vậy." Bởi vì mở rãnh, sẽ nở hoa hoặc phá nát trong cơ thể người.

"Hung thủ cố ý đánh lừa chúng ta." Mục Nham hạ mắt, vẻ mặt nặng nề, "Nhưng hắn phạm vào một sai lầm trí mạng."

"Có lẽ hắn là vì che giấu nguồn gốc viên đạn, lại cố tình nhắc nhở cho chúng ta." Đại Lệ nhìn chằm chằm vào bản báo cáo, rãnh rang tiếp lời, "Nếu như không giải phẫu căn bản không thể phát hiện trong cơ thể đang có mảnh đạn thừa, từ vẻ ngoài của vết thương xem ra sẽ cho rằng là viên đạn bình thường."

Mục Nham liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng giật giật, "Loại đạn này thường thấy nhất ở đâu?"

Đại Lệ ngầm hiểu, nhếch miệng nở nụ cười, "Em sẽ dẫn anh đi thăm dò."

Mấy ngày liên tiếp không có điều tra được manh mối cuối cùng cũng có tiến triển, y theo Mục Nham phỏng đoán pháp y tiến hành giải phẫu thi thể người chết, phát hiện viên đạn có chỗ khác nhau. diendanlequydon.comGiang Hồng theo ngành cảnh sát gần hai mươi năm nhìn người trẻ tuổi điển trai trước mắt, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Khó trách vụ án quan trọng như thế lại để cho đại đội của đội chống ma túy tham gia, rốt cuộc ông cũng hiểu được ý tứ của cấp trên. Mục Nham, quả nhiên không tầm thường.

Bận rộn một ngày, lúc chạng vạng tối Mục Nham và Đại Lệ cùng trở lại trong đội.

"Nghĩ hết mọi biện pháp tìm thông tin, không thể để cho manh mối bị đứt đoạn như vậy." Đi vào đại sảnh, Mục Nham còn đang dặn dò Đại Lệ.

Trương Hằng thấy anh trở lại, vội vàng đón chào, cười hề hề thần bí, "Đại đội trưởng, có người tìm anh."

Mục Nham không hiểu, đang muốn hỏi là ai, di động vang lên, liền vừa nghe điện thoại vừa ba bước lại hai bước lên lầu đi về phía văn phòng của mình.

Mục Thịnh làm như có chút không vui, giọng nói trong điện thoại rất trầm, "Khi nào thì về nhà?"

Nhìn đồng hồ, Mục Nham nói: "Trước bảy giờ." Còn 25 phút, thay quần áo ra sức đạp chân ga hai lần, thời gian vậy là đủ rồi.

"An Dĩ Nhược đến không?" Mục Thịnh sợ vợ thất vọng, nhịn không được hỏi trước một chút.

"Cô ấy..." Mục Nham muốn nói cô đi công tác hôm nay không về được, nhưng lúc đẩy cửa văn phòng ra, lại đột nhiên ngẩn ra.

"Đại Mộc?" Sau một lúc lâu không có nghe thấy con trai nói chuyện, kiên nhẫn của Mục Thịnh bị mất sạch, trầm giọng gọi biệt danh của Mục Nham.

"A, cái đó..." đại đội trưởng Mục lắp bắp dừng một chút, ánh mắt dừng ở trên người phụ nữ nằm sấp trên bàn làm việc của anh ngủ thiếp đi, nói, "Chúng con cùng về."

Mục Thịnh hài lòng cúp điện thoại. Mục Nham đi tới ôm An Dĩ Nhược ngồi ở trên đùi, hôn tóc của cô, "Không phải nói ngày mai mới về sao?"

An Dĩ Nhược mệt muốn chết rồi, bởi vì đi rất gấp không có đặt được vé máy bay đã ngồi xe một ngày. Tự nhiên mà ôm lấy eo hẹp của anh, cô mơ mơ màng màng nói: "Em đi về trước." Rõ ràng vốn không muốn cố tình lạnh nhạt xa lánh anh, cô lại làm sao nỡ làm anh thất vọng chứ?

Đáy lòng dâng lên xúc động, ở trước khi hôn cô Mục Nham thì thầm, "Nếu như trong lòng không thoải mái đánh ai mắng anh đều được, đừng một mình kìm nén." Sợ cô có khúc mắc, anh rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

Nếu như không phải thực sự yêu, người đàn ông trước nay cường ngạnh có thể nào bỏ xuống tư thái như vậy. diendanlequydon.comNghĩ đến trong bảy năm qua, anh âm thầm chịu đựng nhiều áp lực, An Dĩ Nhược vô cùng đau lòng, nhịn không được ôm anh càng chặt hơn, ở giữa môi và răng anh nỉ non, "Đều đã qua..."

Đúng vậy, đều đã qua. Về sau có cô cùng ở bên người anh.

Yêu là bầu trời bao la, để cho bọn họ cùng nhau chống lên.

Lúc Mục Nham dẫn An Dĩ Nhược về đến nhà, má Mục đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Nhìn thấy cô con dâu xinh xắn trang nhã, bà cười không khép miệng, lôi kéo tay của cô hỏi han ân cần một hồi, thân thiết đến giống như con gái về nhà vậy.

"Cô, hôm nay là sinh nhật cô." trước khi ngồi vào chỗ ngồi, An Dĩ Nhược lấy ra một cái hộp được gói đơn giản lịch sử tao nhã đưa tới trong tay má Mục, khuôn mặt ửng đỏ nói: "Đây là tặng cho cô. Nghe nói ngọc có hiệu ứng quang điện có thể sinh ra chỉnh sóng với cơ thể người, xúc tiến máu tuần hoàn, cháu chọn một chiếc vòng tay, cũng không biết cô có thích hay không."

Trong mắt má Mục chứa đựng nụ cười yêu thương, liên tục nói: "Thích thích..." Nhận được ánh mắt ra hiệu của ông xã, bà mở ra cái hộp trước mặt.

An Dĩ Nhược nghiêng đầu nhìn Mục Nham, mà anh chính là đang mím môi cười, làm như lặng lẽ khích lệ. Bên má cô ửng đỏ, đeo chiếc vòng ngọc vào tay má Mục, kích cỡ vừa vặn.

Trong bữa cơm, bà liên tục gắp thức ăn cho cô, mức độ nhiệt tình vượt quá sức tưởng tượng, khiến cho Mục Thịnh và Mục Nham bị chịu sự lạnh nhạt.

Sau bữa tối, Mục Nham theo Mục Thịnh đi vào thư phòng. An Dĩ Nhược vừa giúp má Mục thu bọn bát đũa vừa nghe bà nói chuyện hồi nhỏ của Mục Nham.

"Đừng nhìn thằng bé bây giờ rất ra dáng, lúc nhỏ nghịch ngợm giống như con khỉ con. Buổi sáng cô mới thay quần áo cho nó xong, tan học về giống như rơi vào trong đống bùn." Má Mục hơi nhíu mày, khóe miệng lại chứa đựng ý cười.

"Có phải anh ấy rất nghịch hay không?" An Dĩ Nhược cười hỏi.

"Nghịch ngợm vô cùng, căn bản nói không nghe." Má Mục phụ họa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó vừa cười vừa nói, "Nhưng nó sợ chú Mục của cháu. Có một lần nó và Tử Việt thi leo cây, cô gọi cả buổi cũng không chịu xuống. Sau đó bố nó về chỉ vào nó nói, xuống cho bố, nó sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống cây, bộ dáng đó thật sự là lộn nhào."

Hóa ra, anh lại là một nhân vật vết xấu loang lỗ. Tưởng tượng thấy bộ dáng leo cây của Mục Nham, An Dĩ Nhược phì cười. diendanlequydon.comCô không khỏi nghĩ, cuộc sống là một quyển sách, mỗi một trang đều có lưu dấu chân trưởng thành, mà quyển sách này của Mục Nham, đáng để cô dùng thời gian cả đời tỉ mỉ nghiên cứu.

Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, An Dĩ Nhược cùng Mục Nham dắt tay nhau đi bộ về căn hộ, đây là lần đầu tiên cô ngủ lại ở nơi của anh sau khi biết chuyện của anh và Hà Thư Tuệ.

Lúc rạng sáng, An Dĩ Nhược đột nhiên giật mình tỉnh giấc, Mục Nham bật đèn bàn ôm cô vào trong ngực, "Làm sao vậy? Nằm mơ?"

Cô thở dốc, sợ hãi ôm chặt lấy eo của anh, người run nhè nhẹ, mở miệng nói, "Thật là nhiều máu..." Khuôn mặt Tiêu Nhiên dữ tợn, còn có một gương mặt xa lạ dính máu không ngừng hiện lên, cô sợ, trên mặt bị rút không còn một giọt máu.

Hôn nhẹ lên trán rịn mồ hôi của cô, Mục Nham ôm cô vào trong ngực giống như ôm một đứa trẻ yếu ớt, tay vỗ nhẹ lưng của cô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói, "Đừng sợ, có anh ở đây." Giọng nói vẫn kiên định như vậy, quen thuộc như vậy, gần trong gang tấc.

Một câu "Có anh ở đây" đem cảm xúc tích tụ nhiều ngày ở dưới đáy lòng trút ra hết, An Dĩ Nhược rốt cuộc bật khóc ở trước mặt của anh, nước mắt nóng hổi rơi vào trên ngực của anh, ngừng cũng không ngừng được.

"Đừng khóc, anh ở đây, anh ở đây." Mục Nham thì thào dỗ dàng cô, tình cảm dịu dàng trong đôi mắt ẩn chứa tràn đầy đau lòng.

Cô khóc đến càng lúc càng lợi hại, sau đó lại rút tay ra dùng sức đánh anh, tay không ngừng đánh vào trên người anh, miệng càng không ngừng mắng, "Đều tại anh, đều là lỗi của anh. Tiêu Nhiên muốn giết em, Thịnh Hạ nhằm vào em, tại sao chứ, em yêu anh cũng sai sao... Anh có biết em sợ chúng ta yêu nhau nhiều hơn nữa cũng không bù được mười mấy năm tình cảm của bọn anh hay không... Cô ấy đã mất, em muốn tranh cũng không thể nào bắt đầu, anh vốn không biết em sợ mất đi thế nào..."

Kiên cường gượng chống bị tan rã, An Dĩ Nhược đem nội tâm yếu đuối không hề giữ lại mà bày ra ở trước mặt của Mục Nham.

Hóa ra, ngoại trừ đau lòng, cô còn sợ anh tâm linh lạc đường.

Trong lòng Mục Nham vô cùng khó chịu, không tránh không né mà mặc cho cô đánh, mãi đến cô khóc đến không còn sức. diendanlequydon.comAnh đau lòng ôm chặt cô, cúi xuống bên tai cô, giọng khàn khàn nặng nề, "Đồ ngốc, em không cần tranh với bất cứ ai. Anh rất tỉnh táo, biết rõ mình yêu là ai." Thở ra một hơi thật dài, anh kiên định nói, "Anh nói rồi, anh sẽ ở bên cạnh em. Sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không."

Con đường tình cảm gặp phải sóng gió là chuyện cực kỳ bình thường, rất nhiều đôi tình nhân không có duyên phận đi đến cuối cùng, có khi chỉ là bởi vì nhất thời bị kích động. May mà An Dĩ Nhược và Mục Nham đều là người lí trí, bọn họ biết quý trọng có được, không có vướng víu quá khứ đã đi xa, càng không có tùy tiện nói ra lời xa nhau.

Một câu "Đều đã qua" vẽ lên dấu chấm hết cho cuộc sóng gió này.