Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 65




Khi thế giới chỉ còn lại thời gian của chính mình, lại nói sợ cô đơn, đã ban đêm.

Trong suốt thời gian đau khổ giãy giụa này, mỗi đêm khuya, An Dĩ Nhược đều ngồi dựa ở trước cửa sổ ngẩn người. Đoạn ký ức ngắn ngủi không thể khống chế được mà hiện ra, trước mắt không ngừng hiện ra bộ dáng Mục Nham mặt đầy máu, nhìn cả người anh bị bao bọc ở trong biển màu đỏ, tinh thần cô đều rạn nứt.

Cái loại đau này, đau đến thấu xương.

Nhớ rõ khi đèn phòng mổ sáng lên, bên ngoài đột nhiên hạ xuống cơn mưa như trút nước, giọt mưa lạnh băng đập vào kính, phát ra tiếng vang giòn giã, lộp bộp... lộp bộp... Tẩy nhuộm bầu trời, ẩm ướt cả vùng đất, cọ rửa đi bùn lầy, nhưng bất kể thế nào cũng không mang đi được khoảnh khắc đau thương và nặng nề kia.

Bên trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo thê lương và thiếu sức sống. An Dĩ Nhược đau đớn nhìn cửa phòng mổ, Mục Nham nằm ở bên trong.

Nước mắt giọt giọt lăn xuống, rơi ở trên mặt đá cẩm thạch lạnh băng, trong suốt vở thành từng mảnh từng mảnh, trái tim mỏng manh như thủy tinh, thoáng chốc bị chấn động đến chia năm xẻ bảy.

Thế giới này có rất nhiều gian khổ. Ông trời sao mà tàn nhẫn, vừa cho bọn họ cùng xuất hiện duyên phận, lại keo kiệt thành toàn bọn họ trọn đời gần nhau. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược không hiểu, một lần biến chuyển số phận, trong nháy mắt thế giới sao lại sụp đổ rồi? Cái gọi là yêu, chẳng lẽ nhất định phải dùng sinh ly tử biệt để tế điện?

Trước mắt không hiểu sao rơi vào bóng tối, cô hoảng hốt đến không biết hôm nay là hôm nào.

Sau hồi lâu, cô yếu ớt dựa vào vách tường trượt xuống ngồi ở trên đất lạnh băng, làm như đang chờ đợi vận mệnh tuyên án lần cuối cùng.

Đêm sâu thẵm, sâu đến nỗi lòng bồi hồi tại bên bờ sống chết.

Bầu không khí trong thành phố lan tràn ra ưu thương đau đớn, mất đi đầy sao làm đẹp phía chân trời tối đến giống như tấm màn đen, đèn neon lúc sáng lúc tối không thể nào chiếu sáng.

Thời gian đau khổ từng giây từng phút trôi qua, giống như là tiêu hao tính mạng của Mục Nham.

Lòng An Dĩ Nhược nhanh chóng chìm xuống, rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng u ám lạnh lẽo thấu xương.

Sáu giờ sáng, rốt cuộc đèn phòng mổ cũng tắt.

Bác sĩ vẻ mặt mệt mỏi đi ra, nhìn sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, chạm vào ánh mắt mù mờ trống rỗng của cô, thở dài nặng nề.

"Đầu trúng đạn còn có thể sống sót đã là kỳ tích. Cô phải có chuẩn bị tâm lý, cậu ấy có thể tỉnh tỉ suất không tới 5%. Có thể đột nhiên có một ngày đi đến bước kết thúc sinh mạng, có lẽ, kế tiếp chính là một quá trình rất dài..."

Ngửa đầu nhìn bác sĩ, An Dĩ Nhược không nói gì, tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Lúc Mục Nham được đẩy vào phòng vô khuẩn để theo dõi, cô cố gắng đứng lên, vịn vách tường đi tới bên ngoài phòng theo dõi. diendanlequydon.comNhìn thấy anh bị chôn vùi ở trong một đống dụng cụ, trên đầu trên người cắm đầy ống dẫn, nước mắt ngừng cũng không ngừng được, mà rơi.

An Dĩ Nhược mệt mỏi chống trán ở trên kính, mặc cho cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền đến tim, trong tim bị khoét ra một lổ máu, trống rỗng không thấy đáy.

Đây chính là kết cục?!

Vụ án buôn lậu thuốc phiện chấn động cả nước trải qua thời gian hai năm rưỡi truy xét rốt cuộc cũng đã triệt phá.

Trọng phạm Cố Dạ bất ngờ chết ở dưới súng của An Dĩ Nhược.

Mà đặc cảnh Mục Nham, trở thành người thực vật.

Chờ đợi quả thực là một quá trình lâu dài. Nhất là ở trong thấp thỏm bất an, chờ đợi càng là một loại hành hạ vô hình. diendanlequydon.comNhưng, cũng là phần chờ đợi này giúp An Dĩ Nhược vượt qua một lần lại một lần mặt trời mọc và mặt trời lặn.

Có lẽ, rất nhiều người cũng đã quên, người phụ nữ nhìn như yếu đuối này có được một phần chấp niệm chưa tới phút cuối cùng chưa thôi.

Đối với tình yêu, thái độ của cô trước sau kiên quyết dứt khoát, bất chấp hết thảy.

Ở lúc tất cả mọi người khóc lóc nỉ non vì Mục Nham ngủ say, cô lựa chọn mỉm cười.

Nắm lấy tay má Mục, cô nhẹ giọng nói: "Anh ấy còn sống. Chỉ cần còn sống thì có hy vọng."

Vành mắt Mục Thịnh đỏ, dùng sức ôm chặt vợ, áp chặt tiếng khóc của bà vào trong ngực.

Đúng vậy, con ông còn sống, bọn họ làm sao có thể từ bỏ hy vọng.

Mễ Ngư khóc, ôm chặt eo Đàm Tử Việt, rốt cuộc không nói nên một lời an ủi.

Vào giờ phút này, ngôn ngữ trở nên cứng nhắc và bần cùng, không có chút ý nghĩ nào.

Nhìn người phụ nữ mảnh khảnh tiều tụy trước mắt, Đàm Tử Việt không nén nổi hốc mắt cũng đã ẩm ướt.

Sau một thời gian rất dài, mỗi lần chạm vào ánh mắt của An Dĩ Nhược, Đàm Tử Việt đều cảm thấy nơi đó tràn đầy thê lương và tang thương.

Anh biết, nụ cười của cô, đau hơn bất cứ ai khác. Song, cô lại lựa chọn dùng kiên cường mỉm cười nghênh đón khó khăn gian khổ mà vận mệnh trao cho cô, giống như là người mù lần mò bước đi ở trong bóng tối, chờ đợi hy vọng của ánh sáng ban mai.

Là tình yêu, là Mục Nham, để cho cô dũng cảm.

Lúc đi tới phòng bệnh, An Dĩ Nhược đang đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt của cô rất xa xôi, giống như một bức tranh tuyệt đẹp đến không cách nào chạm vào.

Đàm Tử Việt im lặng, ký ức bỗng chốc được kéo về đến rất nhiều năm trước kia.

Sau khi Hà Thư Tuệ rời đi, Mục Nham cũng thường đứng ở phía trước cửa sổ rất lâu, giống như hồi tưởng, giống như lắng đọng. diendanlequydon.comBóng lưng cô đơn và thẳng tắp được che phủ ở trong ánh hoàng hôn, có loại đau thương nói không rõ nhìn không thấy.

Bọn họ, đúng là rất giống nhau. Ngay cả vẻ mặt đau khổ cũng giống nhau như đúc.

Đàm Tử Việt giật mình bừng tỉnh, có lẽ, bọn họ mới là người yêu viễn viễn của nhau.

"Anh đã đến rồi." An Dĩ Nhược xoay người lại, khóe môi chứa đựng nụ cười nhợt nhạt, như thể người đắm chìm trong ưu thương trước đó vốn không phải là cô.

Đàm Tử Việt cười cười, đi tới bên giường của Mục Nham ngồi xuống, "Cậu ấy thế nào, ngủ vẫn ổn chứ?"

Sau khi Mục Nham xảy ra chuyện anh thường đến bệnh viện, đối mặt với An Dĩ Nhược trông coi ở đây mỗi ngày, đã không biết có thể nói gì nữa.

Ánh mắt dịu dàng như ánh trăng dừng ở trên gương mặt đẹp trai này, An Dĩ Nhược vươn tay dịu dàng sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của Mục Nham, giống như là vỗ về đứa nhỏ bị thương, giọng nói hòa nhã lộ ra đau xót nồng đậm, "Vẫn như cũ, nói chuyện với anh ấy đều phớt lờ."

Lúc cúi đầu, nhìn thấy bên ngoài chăn mỏng trên ngón tay Mục Nham có đeo một chiếc nhẫn màu trắng, Đàm Tử Việt rõ ràng do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải hỏi: "An Dĩ Nhược, nói thật, cô còn có thể đợi bao lâu?"

Ba năm, tình trạng cơ thể của Mục Nham cũng không hề lạc quan. Mấy ngày hôm trước An Dĩ Nhược muốn đưa anh đi ra ngoài phơi nắng, lúc Đàm Tử Việt ôm anh mới phát hiện anh gầy đi rất nhiều, cách bởi quần áo đều có thể chạm vào xương sườn nhô lên. diendanlequydon.comCho dù bác sĩ không nói rõ, anh làm sao không hiểu gầy gò như vậy là có ý nghĩ gì. Anh là thật sự sợ nếu như Mục Nham đi rồi cô sẽ không chịu nổi. Nếu như có thể, anh thật hy vọng bây giờ cô từ bỏ.

Tóm lại, Đàm Tử Việt đã không biết làm thế nào mới có thể giúp được không gian cho bọn họ.

Đau lòng lướt lên lồng ngực, anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lòng rất loạn, sự rối loạn trước nay chưa từng có.

Tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp một chút, dường như không ngờ tới anh ta sẽ có nghi vấn như vậy, ngay sau đó nắm lấy bàn tay dày rộng của Mục Nham, âm thanh nhè nhẹ lướt qua một sự kiên định không thể nghi ngờ, "Một ngày anh ấy không tỉnh tôi sẽ đợi một ngày, một năm anh ấy không tỉnh tôi sẽ đợi một năm. Nếu như cả đời này anh ấy cứ ngủ như vậy, thì, cả đời của tôi cũng chỉ đành phải chờ đợi và làm bạn để vượt qua..." diendanlequydon.comHơi ngừng một chút, cô còn nói, "Ai bảo anh ấy đã từng nói chúng tôi phải vĩnh viễn ở cùng nhau..."

Bọn họ đã nói, lúc cô mệt mỏi anh cõng cô đi.

Bọn họ đã nói, nắm tay nhau cùng nhau già đi.

Cô luôn tin rằng, anh không nỡ bỏ cô, tuyệt sẽ không bỏ cô.

Ánh mắt khóa chặt ở hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ trên tay và ở cái nắm tay nhau ấy, chiếc nhẫn màu trắng cùng kiểu dáng chói mắt như vậy, giống như là hứa hẹn và tuyên thệ không bao giờ phai màu.

Im lặng vài giây, Đàm Tử Việt thở dài nói: "Trước đây Đại Mộc đã nói với tôi rằng cô và Hà Thư Tuệ không giống nhau, không cho tôi lấy các cô ra làm sự so sánh, tôi còn rất không phục. Bây giờ tôi đã hiểu."

Năm đó, lúc Hà Thư Tuệ và Mục Nham tranh cãi anh cũng có mặt. Anh nhớ rõ Hà Thư Tuệ nói: "Mục Nham, em yêu anh. Anh không thể ích kỷ mà bảo em chịu đựng tất cả như vậy, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không vượt qua được cuộc sống hốt hoảng lo sợ này."

Khi đó, anh cảm thấy cô ấy nói rất có lý. Nhưng giờ này khắc này, anh chợt phát hiện cái loại tình yêu ấy mới là rất ích kỷ. Ích kỷ đến nhân danh tình yêu mà yêu cầu người khác từ bỏ tín ngưỡng.

Mục Nham lúc ấy là cái biểu cảm gì Đàm Tử Việt cũng không còn nhớ rõ, anh chỉ biết anh ta nhìn chăm chăm vào Hà Thư Tuệ, ánh mắt ấy là anh của ngày mười năm sau mới nhìn mà biết được một thứ gọi là "Bất lực".

"Nếu quả có một ngày An Dĩ Nhược đưa ra yêu cầu giống vậy, cậu làm thế nào?" Sau khi Mục Nham và An Dĩ Nhược yêu nhau, Đàm Tử Việt hỏi anh.

Mục Nham theo thói quen nhíu mày, ngay sau đó lại cong môi cười, cho ra câu trả lời cực kỳ khẳng định, "Cô ấy sẽ không."

"Tại sao? Cậu là bạn trai của cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không sợ cậu gặp phải nguy hiểm?" Đàm Tử Việt khó hiểu, "Trừ phi cô ấy không yêu cậu."

Lông mày từ từ giãn ra, ánh mắt lộ ra đặc biệt dịu dàng, Mục Nham mỉm cười, "Cô ấy càng yêu tôi thì sẽ càng tôn trọng sự lựa chọn của tôi."

Đàm Tử Việt đang muốn phản bác, lại nghe anh nói, "Dĩ Nhược rất dũng cảm, bất kể là đối với tình yêu hay là đối với thế sự. Cô ấy sẽ không mở miệng yêu cầu tôi vì cô ấy mà rời khỏi cảnh đội, bởi vì cô ấy biết tôi ngoại trừ yêu cô ấy, cũng yêu nghề nghiệp của tôi. Cô ấy đã lựa chọn tôi, thì khẳng định đã chuẩn bị tốt việc chấp nhận tất cả của tôi, bao gồm thân phận cảnh sát."

Cho nên, mặc dù lo lắng an toàn thân thể của anh, An Dĩ Nhược cũng chỉ là thành kính xin bùa bình an, chưa từng có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì vì tình yêu sâu lắng của anh đối với cô, chưa từng có.

Khi đó Đàm Tử Việt cũng không hiểu vì sao Mục Nham lại nắm chắc như vậy. Cho đến hôm nay, nhìn An Dĩ Nhược dịu dàng vén lên chăn mỏng, thuần thục mà giúp Mục Nham mát xa chân bị đạn bắn làm tổn thương. Đàm Tử Việt không thể không thừa nhận, quả thực cô và Hà Thư Tuệ không giống nhau.

Hai người phụ nữ cùng yêu Mục Nham, nhưng phần yêu này lại khác hẳn. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược yêu rất sâu nặng, hơn nữa là được xây dựng trên sự tôn trọng và hổ trợ, cô có dũng khí cùng Mục Nham trải qua bất kỳ nguy hiểm không thể biết trước được, giống như ở chuyện của Cố Dạ, cô đã lựa chọn cùng anh sóng vai chiến đấu.

Mục Thịnh đã từng nói, không có An Dĩ Nhược nhử dụ, Cố Dạ tuyệt đối không thể ở vị trí tự loạn chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế. Cho dù Mục Nham bố trí chu đáo chặt chẽ hơn nữa, muốn một lần bắt được nói thì dễ làm mới khó làm sao. Về vấn đề này, người con gái nó yêu không có một mực chịu sự che chở của nó, mà là ngoài dự dự đoán của mọi người đi vào ván cờ.

Người phụ nữ như vậy, đáng để Mục Nham liều mạng.

"Có cô chờ đợi, Đại Mộc sẽ tỉnh." Trước khi rời đi, Đàm Tử Việt vẻ mặt nặng nề nói.

An Dĩ Nhược nở nụ cười, khóe mắt lướt qua một ánh sáng lóng lánh, không coi ai ra gì mà dán sát gò má vào Mục Nham, nhẹ giọng nỉ non, "Anh ấy đương nhiên sẽ tỉnh, tôi chờ anh ấy đây..."

Lúc này An Dĩ Nhược đã có một loại nhận thức nào đó, đó chính là:

Khi bạn yêu một người, bạn sẵn lòng dùng một đời đi chờ đợi.