Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 26




Edit: Lam Nhi Nam

Ăn xong cơm trưa, Lâm Hoan Hỉ và Từ Tinh Tinh trao đổi số điện thoại di động và Wechat.

Vừa tiễn khách đi xong, người nãy giờ vẫn đang nhàm chán trong phòng - Cảnh Dịch, cuối cùng cũng đi xuống.

Cảnh Kính Nham trắng mắt liếc nhìn Cảnh Dịch, vòng qua anh chuẩn bị rời khỏi, đi chưa được hai bước, đã bị Niếp Lan gọi lại.

"Cảnh Kính Nham, chúng ta nói chuyện."

Trên mặt Niếp Lan không có ý cười, sắc mặt nghiêm túc.

Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Dịch trao đổi ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế sa lon không dám nhúc nhích.

"Nói chuyện gì." Cảnh Kính Nham nói, "Tôi hơi mệt."

"Ông qua đây."

Cảnh Kính Nham không tình nguyện quay lại ngồi xuống, gương mặt vẫn như trước: "Nói, chuyện gì."

"Cảnh Dịch con cũng đến đây."

Cảnh Dịch nhếch nhếch mày, thong thả ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoan Hỉ.

Niếp Lan đặt hai tay ngang trên đầu gối, lưng rất thẳng, hai mắt bà không chớp một lần nào nhìn Cảnh Kính Nham, khiến Cảnh Kính Nham bị nhìn như thế không khỏi mất tự nhiên, Niếp Lan lên tiếng.

"Bây giờ ông nói xin lỗi với Cảnh Dịch và Hoan Hỉ."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Kính Nham đều sửng sốt.

Bầu không khí trầm mặc quỷ dị mấy giây, Cảnh Kính Nham tức giận: "Bà bảo tôi xin lỗi con mình sao? Tại sao lại muốn tôi phải xin lỗi?"

"Vì sao thì trong lòng ông phải rõ ràng." Niếp Lan nói, "Ông vuốt lương tâm của mình rồi nói xem, từ lúc Hoan Hỉ đến nhà chúng ta, ông có cho con bé sắc mặt tốt bao giờ chưa?"

"Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi." Niếp Lan giận dữ, "Hoan Hỉ cùng Cảnh Dịch đã đăng ký, thì con dâu của tôi, trừ khi Hoan Hỉ ngoại tình, em sẽ không để cho bất kỳ một người con gái nào bước vào Cảnh gia, bây giờ ông phải nói xin lỗi với Hoan Hỉ, sau này không làm những chuyện như vậy nữa; hoặc là cùng tôi ly hôn, tôi dọn đi ở cùng con trai, con dâu của tôi, tự ông chọn đi."

Vừa nghe lời này, Cảnh Kính Nham liền luống cuống, ngồi không yên.

Trước đây ông đối với Niếp Lan là nhất kiến chung tình, tốn bảy năm mới có thể theo đuổi bà, thậm chí vì Niếp Lan mà tranh cãi với mẹ, sau khi kết hôn thì coi Niếp Lan như cả sinh mệnh, bà nói đi hướng đông ông không dám đi hướng tây, mọi việc đều do Niếp Lan làm chủ, thẳng cho đến khi chuyện của Lâm Hoan Hỉ phát sinh biến hoá.

Cảnh Kính Nham liếc mắt sang Lâm Hoan Hỉ, cứng rắn nói: "Có nói xin lỗi cùng là con trai bà nói xin lỗi với tôi ban đầu ai gạt tôi lấy đi giấy hộ khẩu?"

Mặt Niếp Lan không biểu cảm: "Tôi lấy, làm sao?"

Thế nào...

Còn có thể thế nào chứ!

Đã nói thế, dứt khoát coi như không có đạo lý đi.

Cảnh Kính Nham hừ lạnh một tiếng: "Tôi mặc kệ, chuyện này tôi không sai."

Niếp Lan hít sâu một hơi: "Không sai đúng không?"

"Không sai."

"Ông nói thật đi, sở dĩ ông muốn Cảnh Dịch đi yến hội đó, có phải muốn giật dây bắc cầu Cảnh Dịch và Tinh Tinh? Nghĩ lúc lão Từ còn chưa biết ép Cảnh Dịch và Hoan Hỉ ly hôn, rồi sẽ cùng con bé ấy ở chung một chỗ?"

Cảnh Kính Nham không nói chuyện.

Niếp Lan mắt đỏ lên vì tức: "Tôi xem như đầu ông bị nước vào! Coi như Cảnh Dịch có cùng suy nghĩ với anh, Tinh Tinh chưa chắc để mắt đến con trai tôi."

Cảnh Kính Nham lớn giọng: "Làm sao lại không để mắt con tôi?"

"Coi trọng cái rắm!" Niếp Lan không nhịn được liền nói thô tục, "Ông cho rằng con trai Ông là bảo vật hoàng kim vạn lượng người người đều muốn có? Ông có phần đề cao nó quá, tôi nghĩ mắt của Hoan Hỉ bị mỡ lợn che hết rồi mới gả cho nó!"

"..."

"Mẹ." Cảnh Dịch nhẹ nhàng chen vào nói, "Xin mẹ không nên nghi ngờ ánh mắt của vợ con."

"Con câm miệng."

"... Dạ."

"Ông nhìn đức hạnh của nó xem." Niếp Lan chỉ vào Cảnh Dịch nói, "Từ nhỏ đến lớn miệng mồm độc ác, có chuyện hay không có chuyện gì đều khiến người khác không thoải mái, lúc đến trường không biết làm khóc bao nhiêu bé gái, kết quả đến một người bạn cũng không có. May mà vào vòng giải trí, có một nhóm fan não tàn, bằng không thì công ty nào muốn nó."

Mặt Cảnh Kính Nham nóng hừng hực, lời nói của Niếp Lan một từ cũng không sai.

Nhớ lại khoảng thời gian đi họp phụ huynh, Cảnh Kính Nham luôn luôn là người ra cuối cùng, không ít những lời phê bình đứa con này không phù hợp (giao du) với bạn bè, đối với bạn bè không thân thiện, ngay cả phụ huynh nhà người khác cũng ba ngày hai ngày đến phàn nàn, không thể ép bản thân, Cảnh Kinh Nham chỉ có thể đưa Cảnh Dịch ra nước ngoài học trường nội trú.

Cảnh Kính Nham cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi: "Là tôi dạy con không đúng, xin lỗi."

Niếp Lan trong lòng hừ một tiếng nói: "Biết là tốt rồi."

Cảnh Dịch: "..."

Lâm Hoan Hỉ: "..."

"Bây giờ nói xin lỗi với Hoan Hỉ."

"Tôi chính là muốn có một người con dâu có dòng dõi Nho học."

"Thôi đi, người nào có con gái thư hương chịu gả cho con trai ông."

Cảnh Kính Nham quay đầu đi: "Chuyện này tôi không sai, chính là con trai bà trộm họ khẩu của tôi trước, nói sai cũng là nó sai."

"Đi." Niếp Lan đứng lên, hướng Lâm Hoan Hỉ nói, "Dọn dẹp đồ đi, chúng ta cùng quay về A thành."

Sau đó nhìn về phía Cảnh Kính Nham: "Cảnh Kính Nham tiên sinh, mấy ngày nữa luật sư của tôi sẽ liên hệ với ông trao đổi về chuyện ly hôn."

Dứt lời, liền cao ngạo xoay người.

Lúc này Cảnh Kính Nham thực sự ngồi không yên, không chút do dự nào rống lên: "Cảnh Dịch cha sai rồi, cha không nên phá hoại hôn nhân của các con, tha thứ cha, được không?"

"Còn có."

Còn có...

Cảnh Kính Nham ngước mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ, quai hàm đỏ lên: "Hoan Hỉ... Hoan Hỉ, cha..."

"Không cần đâu." Hoan Hỉ nhanh chóng cản lại Cảnh Kính Nham, "Cha, ngài... Ngài đừng nói xin lỗi, con không chịu nổi."

Nói xong, cô đứng dậy kéo cổ tay Niếp Lan, ôn nhu nói: "Mẹ cùng đừng nóng giận, chúng con thật không nên lén lấy đi hộ khẩu, huống gì cha cũng chưa làm chuyện gì quá đáng."

Có Lâm Hoan Hỉ thay ông nói, Cảnh Kính Nham liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ về nói: "Bà cũng đừng làm rộn, chúng ta đều là vợ chồng già lại nói ly hôn, truyền đi nghe không được tốt."

Niếp Lan cười khẩy nói: "Vậy ông cho rằng mai mối cho con trai đã kết hôn của ông thì dễ nghe đúng không?"

"Tôi không nên, là tôi già rồi hồ đồ, hơn nữa cũng chưa thành công, bà cũng đừng..."

"Vậy ông còn dám không?"

"Tôi không dám, không dám nữa, bà tha thứ cho tôi được không?" Cảnh Kính Nham vừa xấu hổ lại thẹn thùng, "Con cái đều nhìn kìa..."

Trên mặt Niếp Lan một lần nữa nở nụ cười, gió xuân quất vào cả mặt Cảnh Kính Nham: "Ông sớm như vậy không phải tốt sao? Người một nhà nên hoà thuận là tốt nhất, không nên học bộ dáng của mẹ ông. Ngày hôm nay ông cũng thấy đấy ngay cả Tinh Tinh cũng thích Hoan Hỉ, rõ ràng nói Hoan Hỉ nhà chúng ta không thể nào đem so với những người con gái khuê các khác, ông còn có gì mà không hài lòng?"

"Tôi chính là muốn cho con trai tôi một người như vậy..."

Cảnh Kính Nham thấp giọng nói.

Niếp Lan tuy sinh ra không bằng nhà ông, nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, khí chất như lan.

Cảnh Kính Nham từ lần đầu tiên thấy Lâm Hoan Hỉ lền không thích, khi đó Lâm Hoan Hỉ nhuộm một đầu màu đỏ diễm lệ như lửa, cùng với phụ nữ đàng hoàng không có chút nào quan hệ, lại nghe nói cô còn chọn đi vào làng giải trí, đối với cô càng không sinh được hảo cảm gì.

Hôm nay bởi vì Niếp Lan, ông cũng chỉ có thể tuỳ bọn nó.

Niếp Lan nói không sai, một cô gái hiểu chuyện như Tinh Tinh cũng thích cô, trên người cô cũng có điểm mà ông không thấy.

"Được rồi, cha lên nghỉ ngơi trước. Ngày sau của các con, tuỳ các con làm sao mà sống, về sau muốn trở về thì trở về, không muốn trở về cũng không sao, cha cũng không xen vào nữa." Cảnh Kính Nham khoát khoát tay, khẽ thở dài đi lên lầu.

"Mẹ đi lên xem cha con một chút." Niếp Lan cười với hai người, xoay người đi theo.

Nhìn theo hai bóng dáng đã đi xa, Lâm Hoan Hỉ cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ thật lợi hại."

Hai ba lần liền thu phục được một lão già ngoan cố.

Cảnh Dịch hơi nhướn mày: "Em gọi mẹ vẫn thuận miệng."

Lâm Hoan Hỉ nghe xong mặt đỏ lên: "Anh gọi mẹ tôi càng thuận miệng hơn."

Cảnh Dịch trầm thấp cười nhẹ vài tiếng, nói: "Vừa rồi thật thông minh, ngày hôm nay em cho cha một bậc thang đi xuống, sau này anh cũng không dám làm khó dễ em."

Mặt Lâm Hoan Hỉ nhăn lại: "Anh đang nói cái gì thế, cha anh tuổi tác đã cao, cũng không thể để ông nói xin lỗi tiểu bối được. Hơn nữa, anh cái người này thật sự là không hiểu chuyện, lại đi trộm hộ khẩu."

Cảnh Dịch mỉm cười thật sâu: "Trộm giấy hộ khẩu là chủ ý từ em ra."

Lâm Hoan Hỉ: "..."

"Lúc đó em nói muốn lập tức ở cùng anh, từng giây từng phút cũng không thể bỏ lỡ."

Lâm Hoan Hỉ: "..."

"Lệnh vợ làm khó, anh chỉ phụng mệnh."

"Anh, câm miệng!" Lâm Hoan Hỉ nghe được trên mặt đỏ bừng, nhào đến che đi cái miệng của anh.

Cảnh Dịch thuận thế kéo cặp tay mềm mại nhỏ bé kia, vững vàng kéo cô vào trong ngực.

"Trước kia 24 tiếng đồng hồ em đều phải quấn quít lấy anh, bây giờ đến lượt anh 24 tiếng đồng hồ quấn quít lấy em, trừ khi anh cũng bị tai nạn giao thông mất trí nhớ, nếu không có sẽ không buông em ra, hiểu không?"

Ánh mắt anh nhìn cô loé lên một ánh sáng cực nóng, nhiệt độ ấy gần như muốn làm cho cô tan chảy.

Dường như từ trong ký ức có một hình ảnh không trọn vẹn loé lên trong đầu cô, lại rất nhanh biến mất, nhưng Lâm Hoan Hỉ rất rõ ràng nghe được một giọng nói ở bên tai nói____

[Cô rất thương anh ấy.]

[Đừng rời bỏ anh ấy.]

Đang muốn nhớ lại, thì huyệt thái dương lần thứ hai truyền đến từng cơn đau kịch liệt, Lâm Hoan Hỉ kêu lên, thẳng người, gương mặt không còn chút máu.

"Làm sao vậy?"

"Đau đầu."

Cảnh Dịch nghe xong vội vàng đem cô ôm lên đặt trên ghế sa lon, cẩn thận từng chút đè xuống huyệt vị trên đầu cô.

Bàn tay anh dày rộng, kìm nén khiến độ mạnh yếu không nhẹ cũng không nặng, Lâm Hoan Hỉ thở phào chậm rãi, không khỏi nhắm mắt lại lẳng lặng cảm nhận được sự thư thích mà xoa bóp mang đến.

Đợi đến khi Lâm Hoan Hỉ buồn ngủ, thì điện thoại trong túi áo rung lên.

Cẩn thận nhìn sang Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch đi ra xa nghe máy: "A lô, Chu Châu."

"Dịch ca anh khi nào thì trở về? Bộ phim < Tao Nhã> phải mở máy rồi, ngày hôm nay đao diễn vừa gọi điện thoại đến thúc dục."

"Ngày mai anh sẽ về, giúp anh nói với Quách đạo diễn, nghi thức khởi động máy anh không tham gia được, đến lúc đó anh trực tiếp đi đến phim trường."

"Được, chị dâu thế nào rồi?"

"Tốt hơn rồi, anh nghĩ qua mấy ngày nữa để cho cô ấy đến công ty."

"Được thôi, Dịch ca anh về nhanh một chút, em sẽ giúp anh kéo dài vài ngày."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Cảnh Dịch vừa nghiêng đầu liền bắt gặp được tầm nhìn của Lâm Hoan Hỉ đang nhìn sang bên này.

Anh đi đến bên người Lâm Hoan Hỉ, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"

"Chuyện công việc phải không?"

"Lúc trước có nhận một bộ điện ảnh cổ trang, chuẩn bị mở máy, đạo diễn muốn anh quay về."

Lâm Hoan Hỉ nghe xong, vùng xung quanh chân mày nhíu chặt lại: "Tôi... có phải tôi cũng phải theo về không?"

"Lúc trước đúng là muốn đi theo." Cảnh Dịch nói, "Bình thường sẽ có ký giả và fan hâm mộ, em phải giúp anh tiếp nhận phỏng vấn và xử lý mọi chuyện, cho dù hiện tại..."

Cảnh Dịch mím môi: "Hiện tại em có thể ở nhà, rảnh rỗi thì anh sẽ về thăm em."

Lâm Hoan Hỉ chậm rãi ngồi dậy, hai bàn tay để trên đầu gối nhìn xuống dướimặt đất.

Trầm tư trong chốc lát, Lâm Hoan Hỉ hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Tôi cũng đi."

Cô nói: "Nếu là công việc, thì không thể tuỳ tiện qua loa."

Cảnh Dịch nghe xong nở nụ cười, cô vợ nhỏ nhà anh tuy rằng mất trí nhớ, nhưng căn bản vẫn là một người nghiêm túc có trách nhiệm.