Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”




Chủ tiệm ngạc nhiên, nghĩ đây là người thiếu đầu óc nhưng không thiếu tiền bạc, khuyên ngăn cách mấy cũng hạ quyết tâm muốn mua?

Ông nhấn mạnh, “Lời tôi đã nói xong, tôi đây chỉ là bán giùm, tiền vào tay tôi sẽ được đưa cho bà lão đó, nếu như cậu đổi ý, cho dù có đặt đồ trước mặt tôi thì cũng không thể lấy lại tiền!”

Dư Niên lễ phép nói, “Cám ơn ông chủ, nhưng mà tôi quả thật rất muốn mua cái ly này.”

Sờ hai cọng râu, chủ tiệm cũng không khuyên nữa, dẫu sao dê béo đưa tới trước cửa ngu gì không thịt, “Ok, tôi bán cho cậu. Cậu xem tiệm của tôi một chút đi, cậu còn muốn mua gì không, tôi giảm giá cho cậu! Cậu nhìn đồ cẩm thạch tráng men này...”

Dư Niên kiên nhẫn nghe vài câu, đúng lúc chen vào, “Không cần, tôi chỉ mua thứ này, những thứ khác tôi không muốn mua.”

“Ừ, để tôi gói lại cho cậu!” Chủ tiệm còn hỏi một câu, “Cậu có muốn tôi rửa lớp bùn trên ly cho cậu không?”

“Cảm ơn ông chủ, bọc lại là được, không cần phiền vậy đâu.”

Đạo diễn vẫn còn đang khoa tay múa chân thương lượng với chuyên viên ánh sáng, Dư Niên cầm ly sứ vừa mua đi tìm Mạnh Viễn, “Mạnh ca, anh có thể giữ nó giúp tôi một lúc được không?”

Mạnh Viễn thấy Dư Niên nghiêm túc, tò mò, “Vừa nãy nhân viên làm việc có nói cậu vung hai mươi lăm ngàn mua một cái bát sứ mẻ, chính là cái bát này hả? Nó có lai lịch gì không?”

“Không phải bát sứ, là ly sứ. Nhưng mà cụ thể tôi cũng không chắc chắn lắm, phải về nghiên cứu một chút.”

Nghe được câu này, Mạnh Viễn cũng biết vật này nhất định có chút lai lịch, đồng ý, “Được, cậu cứ an tâm chụp quảng cáo, tôi giữ giúp cậu, nhất định không sứt mẻ thêm miếng nào.”

Nhưng mà bên Dư Niên còn chưa quay xong quảng cáo, trên mạng tin Dư Niên vung hai mươi lăm ngàn mua cái bát mẻ ở tiệm đồ cổ trong phố cổ Ninh thành nhanh chóng được các tài khoản doanh tiêu lớn share lại.

Một tài khoản tên là “Tin hot mỗi ngày” đăng weibo đầu tiên, “Có tin lúc Dư Niên quay phim quảng cáo không nghe lời khuyên, bỏ hai mươi lăm ngàn mua cái bát mẻ ở tiệm đồ cổ trong phố cổ Ninh thành, mọi người thấy thế nào?”

“—— nhiều tiền quá không có chỗ xài hả? Đồ phố cổ cũng dám tin? Còn bỏ hai mươi lăm ngàn mua một cái chén sứt, hai mươi lăm tui đã thấy đắt rồi! Tiền mua não à!”

“—— cái này là bị lừa rồi còn đâu, nhất định ông chủ đã ba hoa nói đây là đồ cổ một ngàn tám trăm năm về trước, còn được hoàng đế dùng qua! Vô cùng đáng tiền! Không chỉ huề vốn mà còn tăng giá trị! Lời như vậy, tui có thể bịa ra một trăm phiên bản, thường thức và IQ của minh tinh giới giải trí đúng là thấp không thể chịu nổi!”

“—— Dư Niên đang chăm chỉ xây dựng hình tượng của cậu ta à? Mới ra mắt thì thiết lập tính cách quý công tử, sau đó bị lộ chuyện không mua nổi đồ ăn ngoài nhưng vẫn cần cù xây dựng. Không hiểu sao sau đó lại để lộ không ít tin tức, chắc là đoàn đội không muốn bỏ cái tính cách quý công tử đó, bắt đầu đi hướng cậu ta đi con đường phung phí tiền của vào đồ cổ. Nhưng mà vung hai mươi lăm ngàn mua đồ vỉa hè ở phố cổ, thiết lập tính cách này cũng thái quá rồi!”

Cũng không lâu sau thì có người tới phố cổ phỏng vấn ông chủ tiệm đồ cổ, hỏi tình huống cặn kẽ. Chủ tiệm không giấu giếm, tỉ mỉ lặp lại y đúc đoạn đối thoại. Sau khi đoạn phim phỏng vấn được tung ra, #Dư_Niên_bị_lừa nhanh chóng leo lên hot search.

“—— #Dư_Niên_bị_lừa a a a Niên Niên! Chúng ta có tiền nhưng không phải xài theo cách đó! Ông chủ đã nói ai mua thì người đó là 250 rồi, vì sao cậu lại ngốc như vậy!”

“—— #Dư_Niên_bị_lừa xong rồi, ông chủ nói đã đưa tiền cho bà lão đó rồi, không tìm lại được nữa rồi, thương Niên Niên! Mua về rửa sạch chắc cũng cầm uống nước được, nhưng mà trước khi rót nước vào nhớ khủ trùng nha ba! Trời mới biết bà lão lòng dạ đen tối đó rốt cuộc tìm được cái chén mẻ này từ chỗ nào!”

“—— #Dư_Niên_bị_lừa cái này cũng có thể lên hot search? Tôi nói này, người này quá mức tự tin đi? Chủ tiệm tận tình khuyên bảo đừng có mua, bị lừa đó, Dư Niên vẫn khăng khăng muốn mua. Được rồi, ai bảo người ta có tiền, chắc là muốn khoe khoang ánh mắt của mình rất lợi hại, có thể đào được kim cương trong cát!”

Mạnh Viễn lướt bình luận, tổng kết, “Fans cậu tiếc tiền cho cậu, lo cậu bị lừa gạt, bảo cậu ngây thơ cố chấp, người ta đã ngăn cái tay lấy tiền ra của cậu rồi nhưng cậu vẫn không chịu. Còn người châm chọc, căn bản là người đi đường và antifan cũng chỉ có mấy câu đó thôi.”

Nói xong, thấy Dư Niên đang cẩn thận cầm ly sứ nhìn, Mạnh Viễn tò mò, “Niên Niên, vật này chỉ đáng hai mươi lăm ngàn thôi hả?”

Hắn đầu tư vào việc sưu tầm đồ cổ, bị thua lỗ rất nhiều tiền, tự biết nhãn lực của mình không tốt. Nhưng mà hắn tin Dư Niên —— một người mua quần áo cả lố thì không thể nào xài tiền bậy bạ được.

Tầm mắt Dư Niên cố định trên ly sứ, vẻ mặt bình tĩnh. Nghe Mạnh Viễn hỏi, cậu lắc đầu, “Hơn.”

Mắt Mạnh Viễn sáng lên, “Hơn? Vậy là hai trăm năm chục ngàn hả? Cậu mua được món hời đó!”

Dư Niên vẫn lắc đầu, “Hơn.”

Hô hấp Mạnh Viễn cứng lại, dè dặt thăm dò, “Hai triệu năm trăm?”

Dời mắt, đuôi mắt Dư Niên cong lên, nốt ruồi dưới đuôi mắt lộ ý cười. Cậu cười nói, “Mạnh ca, anh nên đoán nhiều hơn.”

Mạnh Viễn run rẩy, đầu ngón tay run run chỉ cái ly sứ bẩn thỉu trong tay Dư Niên, “Hai... Hai mươi lăm triệu?”

Lắc đầu, Dư Niên mở miệng, nói ra một con số, “Hai trăm năm chục triệu.”

Đôi mắt Mạnh Viễn dại ra, một lúc lâu cũng không tìm được giọng nói của mình, “Bao... bao nhiêu? Cậu nói bao nhiêu?”

Dư Niên kiên nhẫn lặp lại, “Hai trăm năm chục triệu. Đây là ly đá họa tiết hình con gà, nếu như cầm đi đấu giá, giá khởi điểm chắc cũng khoảng một trăm tám mươi triệu. Vậy nên tôi định giá cho nó là hai trăm năm chục triệu, giá sau cùng có thể cao hơn, nhưng sẽ không vượt qua ba trăm triệu.”

Một lúc lâu sau, Mạnh Viễn ngẩn ngơ nói, “Tôi luôn cảm thấy sau khi tôi hợp tác với cậu, ngưỡng tiền kích thích tôi càng ngày càng cao!”

Hắn cảm thấy sau này cho dù mình có đối mặt với núi vàng núi bạc, chắc cũng sẽ cảm thấy, thường thôi. Dẫu sao hắn cũng từng cầm cái ly sứt trị giá hai cá trăm triệu, mà còn cầm nửa ngày trời!

Nghe xong lời của Mạnh Viễn, Dư Niên bật cười, “Nhưng mà tôi cũng chưa xác định được đây là đồ thật hay giả, phải trở về nghiên cứu một chút.”

Mạnh Viễn tiếp lời, “Đánh cuộc một lần?”

“Cũng không hẳn là đánh cuộc, cho dù cái này chỉ là hàng bắt chước, nhưng bắt chước rất khá, cũng hoàn toàn đáng giá hai mươi lăm ngàn, thậm chí còn hơn hai mươi lăm ngàn.”

Dư Niên nhăn mày, cảm thấy kỳ lạ, “Nhưng mà lời giải thích của chủ tiệm cứ khiến tôi cảm thấy sai sai. Nếu như người nhờ bán giùm là chủ nhân của chiếc ly đá họa tiết hình con gà, thì bà ấy không có khả năng không biết giá trị chân chính của chiếc ly này, càng không thể tùy tiện nhờ một sạp nhỏ ven đường ở phố cổ bán giùm được. Hơn nữa, xét lời giải thích của chủ sạp thì chủ nhân chiếc ly này cho ông ta một ấn tượng vô cùng tệ.”

Mạnh Viễn không nghĩ nhiều như vậy, “Nếu đây đúng là hàng thật thì cũng may là đã được cậu mua về, nếu không bảo vật cứ mãi thất lạc trong nhân gian, thậm chí sơ sẩy một chút sẽ bị đánh vỡ, thật đáng tiếc!”

Vẫn còn nhiều thời gian mới tới buổi công chiếu, Dư Niên dứt khoát gọi điện thoại, hẹn Vinh Nhạc ăn cơm tại nhà hàng tư nhân đó.

Trong phòng riêng, Vinh Nhạc chưa tới, Trầm Vị đi lên từ bếp sau gặp Dư Niên, trên mặt tràn đầy vui mừng, “Tiểu thiếu gia đã lâu chưa tới!”

Dư Niên nhã nhặn mỉm cười, “Xin lỗi bác Trầm, đúng là đã lâu rồi con chưa tới, khoảng thời gian trước bận quá, làm việc không ngừng.”

“Là bộ phim diễn cùng tiểu thư Úc Thanh hả? Bác đọc tin có thấy tạo hình cổ trang của tiểu thiếu gia rất đẹp, tiểu thư Úc Thanh diễn nữ tướng quân, cũng là diễn bản thân cô ấy.”

Dư Niên ăn bánh ngọt Trầm Vị đặc biệt làm cho cậu, cười lên, “Đúng vậy, khi chị còn bé vẫn luôn muốn làm nữ tướng quân, nữ hiệp, dù sao cũng đều là loại cầm đao kiếm đánh người!”

Hai người nhắc tới chuyện cũ ở biệt thự Tư Ninh, cười vang.

Vinh Nhạc tới rất nhanh, vừa vào cửa đã luôn miệng nói, “Niên Niên, cháu nhặt được bảo bối gì vậy? Chú đọc tin thấy nói là cháu mua được ở sạp hàng đồ cổ ven đường trong phố cổ?”

Dư Niên mời Vinh Nhạc ngồi xuống, nói thẳng, “Là một chiếc ly đá họa tiết hình con gà.”

Vinh Nhạc hít khí lạnh, một lúc lâu sau mới thở bình thường lại, “Thật... thật hay giả vậy?”

Dư Niên đặt chiếc ly lên vải lụa, chắc chắn, “Có 80%, cháu không nhìn sai.”

“Cái gì mà 80% chứ, ánh mắt cháu rất lợi hại, vừa liếc qua vật gì cũng biết là đồ thật hay giả! Còn nữa, từ nhỏ cháu đã luôn đi theo ông ngoại cháu, không cần biết là đồ mới được đào lên hay là triển lãm trong viện bảo tàng, ít nhất cháu đã từng nhìn thấy, chạm vào rồi đúng không? Cháu nói có 80%, vậy nhất định đó là hàng thật!”

Nhìn ly sứ dính bùn trước mặt Dư Niên, Vinh Nhạc nhẹ nhàng hô hấp, “Chú chỉ mới nghe qua vật này, còn chưa từng thấy nó.”

Dư Niên: “Đúng vậy, “Ghi chép cuộc sống thường ngày” đã từng ghi, ‘Vua Cao Tông có một đôi ly đá họa tiết hình con gà, đáng giá một trăm ngàn’. Vật này, vốn là ly rượu vua dùng, từ trước cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi cung lưu lạc dân gian, gần như không có truyền lại. Lúc cháu nhìn thấy ở bên đường cũng rất kinh ngạc.”

“Vẫn là ánh mắt của Niên Niên lợi hại, nếu đổi thành chú chắc soi xét từng chi tiết một cũng không nhận ra.” Vinh Nhạc lại khen ngợi, “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ ven đường cũng hốt được món hời!”

Thấy Vinh Nhạc đang chăm chú quan sát ly đá họa tiết hình con gà, Dư Niên nghiên cứu một hồi, hỏi, “Chú Vinh, chú biết bao nhiêu về Tiếu gia Ninh thành?”

“Tiếu gia?” Vinh Nhạc suy nghĩ, “Chú không biết nhiều về Tiếu gia nhưng có nghe qua. Tứ đại gia tộc của Ninh thành, Thanh Sơn Dư thị của cháu định cư ở Ninh thành đã lâu, là một nhà. Thịnh gia có quan hệ thông gia với nhà cháu là một nhà, còn lại Liễu gia và Tiếu gia, mỗi một đời lại dần suy vong, Liễu gia cũng đã sớm không còn người, ngôi nhà gia truyền cũng sắp thành chỗ tham quan rồi.”

Hắn cẩn thận nhớ lại, “Còn về Tiếu gia, chú có nghe người khác nhắc qua, Tiếu gia còn dư lại một người con cháu, tên là Ứng Khác, chắc đã năm sáu chục tuổi, thân thể không tốt, không biết bây giờ còn sống không.”

Dư Niên trầm tư, “Chủ tiệm nói, người nhờ bán là một bà lão tóc hoa râm, nói chồng mình họ Tiếu.”

“Không thể nào.” Vinh Nhạc lắc đầu, kết luận, “Phu nhân đời trước của Tiếu gia ba mươi mấy tuổi đã qua đời. Còn vị Tiếu Ứng Khác này, căn bản không có lấy vợ!” Hắn hỏi Dư Niên, “Cháu cảm thấy cái ly này được truyền ra từ Tiếu gia sao?”

“Vâng, Tiếu gia coi như sa sút, không có con cháu, chắc cũng còn một hai món giấu trong nhà.”

Vinh Nhạc suy nghĩ một chút, “Chú có người quen, để chú hỏi thăm cho cháu.”

Lúc này, điện thoại của Dư Niên reo lên. Cậu nhìn thấy tên trên màn hình liền mỉm cười, trong mắt giống như ẩn chứa ánh sao và đom đóm chói lòa rực rỡ.

Nghe Dư Niên dịu dàng nói chuyện, Vinh Nhạc trố mắt.

“Em ở nhà hàng đó, ừ, chính là nhà hàng có hoa tường vi nở rất đẹp.” Khuôn mặt Dư Niên thả lỏng, lắng nghe giọng nói của Tạ Du.

“Công chiếu tối nay?”

“Ừ, vậy nên tối nay chắc em sẽ làm việc tới tối, sau khi xem buổi công chiếu xong còn phải trả lời phỏng vấn nữa, anh đừng chờ em, đi ngủ trước đi.”

Vài giây sau bên Tạ Du mới truyền tới thanh âm nhẹ nhàng, “Niên Niên, anh rất nhớ em.”

Lông mi Dư Niên run run.

Cậu biết, cuộc điện thoại này, có nghĩa là Tạ Du đang thử tin tưởng cậu, tin vào tình cảm giữa bọn họ.

Nơi đầu trái tim giống như được ngâm trong nước nóng, Dư Niên không nhịn được càng cười sâu hơn, “Em cũng rất nhớ anh. Lúc đến buổi công chiếu rồi thì em chỉ là vai phụ thôi, không có nhiều đất diễn, đến lúc đó có thể nhắn tin tám chuyện với anh rồi.”

Nói thêm vài câu, Dư Niên cúp điện thoại rồi nghe Vinh Nhạc trêu ghẹo hắng giọng một cái. Dư Niên cũng bắt chước hắng giọng một cái, tiếp nối chủ đề vừa nãy, “Chú Vinh, sau khi cháu giám định cái ly này xong sẽ đem đi đấu giá.”

Vinh Nhạc rất kinh ngạc, “Cháu không giữ lại?”

Dư Niên lắc đầu, thản nhiên nói, “Cháu thiếu tiền. Huống chi cháu cũng không có chấp niệm với cái ly này, mà cháu cũng không tin phong thủy, không tin ly rượu đã được hoàng đế dùng qua sẽ có long khí.”

Mặc dù Vinh Nhạc ủng hộ, nhưng tim vẫn rỉ máu, đấm ngực, “Tim của chú, vỡ thành tám mảnh rồi!”

Ăn cơm tối tại nhà hàng xong rồi vào bếp tạm biệt Trầm Vị, Dư Niên ngồi xe tới buổi công chiếu. Đi vào phòng nghỉ đơn, cậu vừa mới ngồi xuống trước gương makeup, cửa bị gõ.

Thi Nhu mở cửa, hưng phấn gọi “Thanh tỷ”.

Dư Niên quay đầu, “Chị, sớm vậy?”

Úc Thanh đã makeup xong, khoác một cái áo khoác mỏng ngoài đầm dạ hội, nhìn thấy Dư Niên, cô không khách khí ngồi xuống ghế salon bên cạnh, “Xảy ra chuyện gì vậy? Khắp nơi đều nói em chị là người coi tiền như rác, không chỉ bị hại thảm mà còn vui vẻ như kẻ ngu vậy.”

Dư Niên chớp mắt, “Không bị lừa, là đồ tốt.”

Úc Thanh không am hiểu những đồ cổ văn vật này lắm, nhưng cô rất tin Dư Niên, nghe được lời này bèn kích động, thấp giọng xích lại gần hỏi, “Ngay cả tiểu thiếu gia Dư gia cũng nói là đồ tốt, vậy đồ này trị giá bao nhiêu?”

Dư Niên giơ hai ngón tay.

Ngớ người một giây, Úc Thanh nhướng mày, hiểu, cười to lên, “Còn có người nói em đã ngu mà còn cố thiết lập tính cách tay chơi đồ cổ như cục cứt, bỏ hai mươi lăm ngàn mua cái chén mẻ cũng phải xài tiền mua hot search PR! Thiết lập tính cách cục cứt hả, quần què!”

Mạnh Viễn đang xử lý công việc, nghe vậy bỏ ra chút thời gian tiếp lời, “Hot search thật sự không phải là tụi tôi mua, fans Niên Niên spam lên đó.”

Úc Thanh vui vẻ, tiếp lời, “Đúng vậy, dẫu sao Niên Niên của chúng ta cũng là lưu lượng!”

Mạnh Viễn cố ra vẻ xúc động, “Đúng vậy, coi như là lưu lượng, không hot search thì sao gánh team được.”

Tới mười hai giờ đêm, chương trình bắt đầu, Dư Niên ngồi vào vị trí. Úc Thanh ngồi ngay bên cạnh cậu, nhân lúc phim chưa chiếu, nhỏ giọng nói, “Vương Nịnh Tuyết thật sự không tới, cái này không phải Từ đạo nói, là quản lý của Vương Nịnh Tuyết nói, Vương Nịnh Tuyết rút khỏi lịch trình, không tới đây.”

Dư Niên đang nhắn tin nói chuyện phiếm với Tạ Du, nghe vậy gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Không tiếp tục đề tài này nữa, Úc Thanh vô cùng phấn khởi, “Nói thật, chị còn chưa xem trọn vẹn bộ phim nữa, thật mong đợi!”

Dư Niên, “Em cũng vậy!”

Ngay sau đó, ánh đèn hiện trường tối lại. Trên màn hình lớn xuất hiện hoang mạc mênh mông vô bờ, khắp nơi đều là cát vàng, tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng chim kêu vang vọng từ xa tới gần. Úc Thanh diễn nữ tướng quân Diệp Thanh, mặc áo giáp, ánh mắt sắc bén, tay cầm một thanh đao lớn cán dài, cưỡi trên lưng ngựa, hiên ngang lẫm liệt.

Đột nhiên cô ra hiệu với quân lính đằng sau, chân kẹp chặt bụng ngựa. Ngay lúc này, kẻ thù tấn công, vô số mũi tên bắn ra từ chỗ mai phục của hai bên, ngay sau đó mấy chục quân địch nhào tới, mục tiêu tấn công là Diệp Thanh!

Diệp Thanh ghìm ngựa, khuôn mặt sắc bén như đao, chợt giơ tay mạnh mẽ phóng trường đao ra xa, vang lên tiếng “Xoẹt”, trường đao xé gió, xuyên qua cổ họng kẻ thù, mang theo vết máu đỏ tươi đâm sâu vào cát vàng.

Giọt máu lăn dọc theo lưỡi đao chảy xuống cát vàng, ống kính quay đặc tả cảnh đó, hình ảnh và thanh âm bỗng nhiên biến mất, hai chữ “Cổ Đạo” mạnh mẽ cứng cáp, xuất hiện trên màn hình.

Vai diễn của Dư Niên là công tử nhánh chính của một gia tộc trâm anh thế gia ở Đông đô, thuở nhỏ đã tài năng hơn người, từng được chính miệng kim thượng tán dương, Huyền Ninh Cố gia, chi lan ngọc thụ*, thiên chất tự nhiên, ngay thẳng như tùng trên đá, nụ cười tựa trăng sáng trong lòng.

Khi biết trong triều có gian thần cấu kết với dị tộc, mưu tính tấn công cửa sông Kinh thì y đi suốt đêm từ Đông đô tới cửa ải biên cương, báo tin cho tướng quân Diệp Thanh.

Sau đó lúc nguy cấp thì quạt giấy gấp nhẹ, bước lên cổng thành, tự mình dẫn quân thủ thành chống địch. Bảo vệ dân chúng bình an, nhưng lại không thể sống sót trở về.

Sau khi buổi công chiếu nửa đêm kết thúc không lâu, “Cổ Đạo” đã dẫn tới nhiệt độ thảo luận cực lớn, đề tài liên quan tới “Cổ Đạo” chiếm hết bốn hot search trong top 5.

“—— #Ca_khúc_cuối_phim_Cổ_Đạo nghe bài hát này tui khóc không thở nổi trong rạp chiếu phim, trôi hết makeup rồi! Điên cuồng PR phim! Bài hát trong phim hay lắm! Khó nghe thì tui chém đầu! Người sáng tác là Dư Niên, hát là Úc Thanh, đều là thần tiên hạ phàm!”

“—— #Đông_đô_Cố_Huyền_Ninh hu hu hu biên kịch đi ra! Đừng có để y chết có được không! Thành chấp niệm rồi! Thấy Cố Huyền Ninh trúng tên ngã xuống cổng thành, chết ở cửa ải biên cương cát vàng khắp trời, trong nháy mắt nước mắt đầm đìa! Hu hu hu Huyền Ninh chi lan ngọc thụ của Cố gia!”

“—— #Đông_đô_Cố_Huyền_Ninh một ca sĩ ôm mộng tưởng dấn thân vào điện ảnh thì kỹ năng diễn có thể tốt đến mức nào, nhiệt độ cao như vậy nhất định cũng chỉ do marketing lợi hại! Nhưng tui không ngờ diễn xuất chạm tới lòng người! Thật, Dư Niên diễn nhân vật Cố Huyền Ninh này vô cùng sống động! Chờ tui spam xong hai, ba lần nữa sẽ đi xem lại Huyền Ninh của Cố gia QAQ!”

Ngày thứ tư sau khi “Cổ Đạo” ra rạp, phòng vé đột phá ngưỡng mười lăm trăm triệu, xét đề tài phim cổ trang chính kịch, đã là thành tích vô cùng chói mắt. Chấm điểm của các hệ thống vô cùng cao, điện ảnh và ca khúc chủ đề cùng tên cũng nhảy dù xuống các bảng xếp hạng lớn, mà tag #Đông_đô_Cố_Huyền_Ninh này giống như rễ cây vậy, vẫn luôn bám chặt trên top 3, độ hot vẫn đang tăng lên không ngừng.

Mạnh Viễn đối mặt với nhiệt độ này, ngẩn người, nói đùa, “Niên Niên, hay chúng ta nhận thêm bộ phim nữa nhé?”

Dư Niên hiểu rõ, “Mạnh ca, thật ra thì tôi không có thiên phú đặc biệt trong diễn xuất đâu, chỉ là do đạo diễn tốt, đoàn phim tốt, thiết lập tính cách của nhân vật ‘Cố Huyền Ninh’ vô cùng tốt nên độ thảo luận mới cao như vậy thôi. Nhưng nếu như đổi một đoàn phim khác đổi một thiết lập tính cách khác, chắc cũng phải giảm 50%.”

Mạnh Viễn nhìn ảnh gif Cố Huyền Ninh tràn ngập trang đầu weibo, vô cùng luyến tiếc, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, cũng hiểu lời Dư Niên nói, gật đầu, “Nghe cậu.” Nhìn thời gian một chút, hắn lại nói, “Cũng sắp đến lúc rồi, phải lên đường tới lễ trao giải Kim Khúc thôi.”

“Ok, ” Dư Niên đứng dậy, cùng lúc đó điện thoại vang lên, cậu nhấn nhận, “Chú Vinh?”

“Chuyện Tiếu gia cháu nhờ chú tra, chú đã tra xét gần như rõ ràng rồi.”

———————————————————

*chi lan ngọc thụ: thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình hữu hảo