Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 38: 38: Bắt Đầu! 2






Nhóm dịch: Thiên TuyếtThủ lĩnh lại nói: "Liễu Bình, ngươi chỉ là một tiểu nhị trong quán rượu, hầu hết người tu hành sẽ không ăn đồ ăn trong phàm thế, cho nên nhân vật này của ngươi rất an toàn! hiện tại ngươi đi tới quán rượu đi, thời không bí ẩn sắp tới rồi.

""Rõ.

" Liễu Bình nói.

Khi mấy người còn đang nói chuyện, tường thành thép đã dần dần chui xuống đất, biến mất không thấy gì nữa.

Hoang dã cùng những quái vật bọ cạp kia cũng cùng biến mất theo.

Ngoài trấn nhỏ lại có thêm mấy con đường, cũng không biết thông tới nơi nào.

Liễu Bình chạy chậm vào trong quán rượu.

Chưởng quầy chính là Người bán rượu trong quán rượu.

Khi Người bán rượu thấy hắn tới thì cười cười, nói: "Trong bếp có thức ăn, ngươi đi ăn chút đi, sau đó hãy tới cửa quán rượu.

""Không cần, ta ở đây luôn đi.

" Liễu Bình đứng tại cửa quán rồi nói.

"Không cần lo lắng, người tu hành sẽ không tới nơi này ăn đồ ăn phàm thế, quán rượu của chúng ta là nơi an toàn nhất.

" Người bán rượu nói.

Liễu Bình nhìn về phía hắn ta.


Tự tin của các ngươi là từ đâu tới?Những năm đó điều ta thích nhất chính là trà trộn trong quán rượu của phàm thế, thực sự là ở đó rất thoải mái, thả lỏng.

Mà những tên tà ma ngoại đạo cũng rất thích tới quán rượu phàm thế ăn uống!.

Hình như có gì đó không đúng.

Hắn thuận miệng hỏi: "Vậy những nơi khác thì sao?""Những người khác cũng đều là người bình thường, nghề nghiệp trong thế giới hiện thực của họ là gì thì ở đây cũng làm những việc đó, chỉ cần làm tốt chức nghiệp của bản thân là được! Ngươi xem, ta cũng làm chưởng quỹ của quán rượu đây, nghề cũ.

" Người bán rượu nói, tiện tay lấy một bàn tính ra, tính toán khá nhanh nhẹn.

"Như vậy, đã có người nào chết chưa?" Liễu Bình hỏi.

Người bán rượu dừng việc tính toán lại.

Hắn ta cười nói: "Nếu như có chuyện bất ngờ diễn ra, làm sao lại không có người chết được chứ.

"Liễu Bình gật đầu, ngồi lên chiếc ghế gần cửa quán, sử dụng Liễm Tức Quyết.

So với bộ quần áo tích hợp hệ thống ẩn giấu gợn sóng sinh vật đang mặc trên người, hắn lại càng tin tưởng phương thức đối phó với người tu hành của bản thân mình hơn.

Sau khi làm xong chuyện này, hắn mới bình tĩnh nhìn về phía bên ngoài.

Có rất nhiều người xây dựng đã đi tới những kiến trúc sụp đổ kia, bắt đầu gõ vang đinh đang.

Thủ lĩnh Người gác đêm mặc bộ trường bào, chắp hai tay, đi tới đi lui trên đường phố dưới sự bảo vệ của hộ viện, sư gia và nô bộc.

Các cô nương trong lầu xanh thì vẫy khăn đỏ, ngoắc ngoắc mời gọi những người đang đi trên đường.

Thực sự là một cảnh tượng náo nhiệt.

Keng! keng! keng!Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Dòng suy nghĩ của Liễu Bình bị cắt đứt, không khỏi nhìn về phía hư không.

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện trước mặt hắn:[Đã hoàn thành việc kết nối thời không.

][Ám Vụ trấn sắp tiến vào một thời không bí ẩn nào đó, trở thành một bộ phận trong đó.

][Thời gian tới hửng đông: Hai giờ.

][Thời gian dự tính ở lại: Hai giờ.

]Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất.

Lại có từng hàng chữ lớn màu đỏ máu đột ngột xuất hiện:[Chú ý!][Ám Vụ trấn ở giữa hai thời không bí ẩn, nó sắp bị một thời không bí ẩn trong số đó hút vào trong!]Liễu Bình ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tới.

Trên bầu trời có hai cảnh tượng hư ảo đặt song song với nhau.

Một cảnh tượng là một vùng đất bao la, trong đó có cả thôn xóm và đồng ruộng, chúng sinh trong phàm thế cũng ở trong đó, cảnh tượng vui sướng phồn vinh.


Còn trong một cảnh tượng khác, lại hiện lên vô số thi thể cùng xương trắng, đại quân nhân tộc chém giết kịch liệt với đại quân yêu ma.

Sẽ tiến vào trong thời không bí ẩn nào đây?Liễu Bình đang suy nghĩ, đã thấy Người bán rượu quỳ xuống cạnh hắn, trên trán toát ra vô số mồ hôi lạnh, điên cuồng cầu nguyện:"Trời đất, xin đừng để chúng ta tiến vào thời không chiến tranh cấp độ S, nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết.

""Xin đừng để chúng ta tiến vào thời không chiến tranh, nếu không chúng ta đều phải chết sạch!""Xin vận mệnh hãy thương xót cho chúng ta.

""Hãy để chúng ta tiến vào thời không cấp E đi, xin ngài!"Ngay sau đó! Hai màn ảnh trên bầu trời biến mất.

Cửa lớn của thị trấn mở ra, có lượng lớn người lập tức tràn vào nơi này.

Liễu Bình quan sát một lát, mới phát hiện những người này đều là người bình thường.

Có người gánh sọt hàng, trong sọt đều là trứng gà, có người thì đẩy xe đẩy, trên xe treo biển có hai chữ "bánh nướng" lớn; còn có một số người bán củi lửa, bán cá, tìm viêc làm, nhiều như rừng, muôn hình muôn vẻ.

Liễu Bình nhìn về phía Người bán rượu.

Người bán rượu thở hổn hển, mềm oặt trên mặt đất, nói: "Thần linh phù hộ, chúng ta không tiến vào trường chiến tranh kia.

""Đúng vậy! " Liễu Bình trầm ngâm nói: "Chiến tranh với quy mô như vậy, thị trấn nhỏ này không thể chịu đựng nổi.

"Người bán rượu chỉ về phía cửa thành, nói nhỏ: "Đây là thời không bí ẩn cấp độ E, trong thế giới Tử Vong này, phần lớn là người chết bình thường, chúng ta vừa xuất hiện thì trong trí nhớ của bọn họ cũng có thêm cái thị trấn này, cho nên mới tới nơi này bán hàng, chờ tới hửng đông thì chúng ta có thể trở về.

""Cấp E là có ý gì?" Liễu Bình hỏi.

"Nhiều nhất là chết một đám người, kiến trúc cũng bị đổ vỡ một chút, thị trấn không có nguy cơ bị hủy diệt.

" Người bán rượu nói.

Sẽ không bị hủy diệt! Liễu Bình nhìn về phía cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.

Nếu như so với màn sáng thứ hai mà nói, đây thật giống với thiên đường.

Liễu Bình cũng cảm thấy may mắn.

Hắn cùng Người bán rượu ngồi tại cửa quán rượu một lát.


Không lâu lắm, trong bầu trời tăm tối, có một giọng nói kinh ngạc vang lên:"Hả? Có một trấn nhỏ.

"Từng luồng sáng từ trời rơi xuống, xuất hiện trên thị trấn.

Mấy người này mặc một bộ áo trắng của người tu hành, nhìn qua cũng khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ phong thái của bọn họ đều là hiên ngang lẫm liệt, trong tay cầm theo các loại vũ khí, đứng trong thị trấn quan sát mọi thứ.

"Chúng ta đi thôi, những phàm nhân này đang sửa phòng ở, bụi bẩn như vậy, không có gì vui cả.

" Một nữ tu sĩ che mũi nói.

"Lý tiên tử nói đúng, chúng ta đi thôi.

" Một nam tu sĩ nói.

"Đúng vậy, nơi này thì có gì vui chứ? Sư tỷ muốn đổi chỗ chơi, chúng ta sẽ đổi chỗ khác.

" Nam tu sĩ thứ hai nói.

"Đi thôi đi thôi.

" Nam tu sĩ thứ ba cũng nói.

"Nơi này chả có gì thú vị cả, đi!" Nam tu sĩ thứ tư nói.

Mấy người lại bay lên trời, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt.

.