Nghề Vương Phi

Chương 263: Lên tiếng cầu xin




Vũ Lâu tò mò nhìn vào trong phòng: “Bên trong có người bệnh à?”

Phương Lâm vội đứng dậy, đuổi Vũ Lâu ra ngoài: “Không còn sớm nữa, cô mau hồi cung đi, không thì Hoàng thượng sẽ phái người tới đón cô là phiền lớn đấy.” Thấy nàng đứng im, hắn liền kéo tay áo nàng, lôi ra ngoài.

Vũ Lâu càng tò mò hơn: “Rốt cuộc là ngươi giấu ai trong phòng thế? Ngươi đuổi ta như vậy, ta càng muốn xem.” Nàng có võ công, nên dù Phương Lâm lôi kéo nàng cũng không động đậy chút nào: “Ngươi thần thần bí bí như vậy, chắc chắn có gì đó kỳ quái. Nếu ngươi không nói, ta sẽ sai người huỷ cái hắc điếm này của ngươi.”

“Được rồi được rồi! Ta nói cho cô biết là được chứ gì! Đi theo ta!” Hắn không có cách nào, thở dài lắc đầu: “Ta vốn không muốn cho ai biết.”

Khi hai người bước vào trong, Vũ Lâu thấy một nam nhân người đầy bùn đất mặc áo vải thô quỳ rạp trên mặt đất, khó khăn mấp máy môi. Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, hắn ta hơi ngửa đầu, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng chỉ phát ra được âm thanh ô ô đơn giản.

“Giờ chưa nói được đâu, qua một canh giờ nữa mới có thể lên tiếng được.” Phương Lâm nói với người kia, rồi đỡ hắn lên giường, đặt hắn nằm xuống. Sau khi buông màn, hắn đột nhiên xoay người, nắm tay, kích động nói: “Cuối cùng cũng thành công! Cuối cùng cũng thành công!”

“Hắn là ai vậy? Ngươi lại làm trò ma quỷ gì thế?” Vũ Lâu ngửi thấy mùi bùn đất hôi thối.

Phương Lâm đắc ý cười nói: “Đây là tên khất cái ta dùng bạc mướn về. Mấy hôm trước, ta cho hắn ăn đan dược, rồi chôn sống hắn. Qua ba ngày mới đào hắn lên, thế mà vẫn còn sống.”

“Bí thuật dân gian sao?” Trước đây Vũ Lâu đã từng nghe thấy loại bí thuật giả chết này, nhưng cũng chỉ nghe thấy chứ không nghĩ là có thật. Không ngờ Phương Lâm lại chế ra được.

Phương Lâm tiếp tục kích động đi qua đi lại: “Thế mà hắn lại thật sự tỉnh lại, trước khi ta nói chuyện với cô, hắn vẫn còn đang hôn mê. Không ngờ, không ngờ lại thành công.”

Vũ Lâu cũng rất bình tĩnh: “Có tác dụng gì không? Việc gì cũng phải có lợi ích riêng, ngươi nghiên cứu bí thuật này, muốn giả thần giả quỷ làm gì sao?”

“…” Phương Lâm như bị tạt một chậu nước lạnh: “Ta nghiên cứu hơn năm năm, nhưng cũng không nghĩ đến lợi ích của nó… Nhưng mà, có thể nghiên cứu ra bí thuật của riêng mình thì cũng nên vui mừng, không phải sao?”

Nàng không thể hiểu được cái người mà cứu người không lo lại đi lo nghiên cứu mấy thứ bàng môn tả đạo này: “Tóm lại là chúc mừng ngươi.”

Phương Lâm khoát tay cười: “Chỉ là chút thành tựu bé nhỏ không đáng kể thôi.”

“Chút thành tựu mà còn cao hứng vậy à…” Vũ Lâu nhỏ giọng nói.

Mình phủ nhận thì được, nhưng bị người khác phủ nhận thì không chịu được. Phương Lâm nghiêm mặt nói: “Cô có biết để nghiên cứu bí thuật này, ta đã vượt bao nhiêu núi sông, nghiên cứu bao nhiêu sách vở, mua bao nhiêu tên khất cái, tử tù không?”

Vũ Lâu phát hiện ra điểm mấu chốt: “Những người trước kia đều thất bại nên chết hết rồi à?”

“…” Phương Lâm không nói gì.

“Ngươi ngươi…!” Vũ Lâu tức giận chỉ hắn: “Đúng là coi mạng người như cỏ rác!”

Phương Lâm nhướng mày nói: “Bọn họ tự nguyện mà, trước khi uống thuốc, ta cũng nói với bọn họ, có thể sẽ không tỉnh lại.” Vừa dứt lời, nghe trong màn truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, Phương Lâm vội vàng chạy quá, nhưng đáng tiếc, tên khất cái nằm trong màn đã không còn hít thở được nữa, hai mắt vì thiếu không khí mà như lồi ra, miệng há hốc muốn hớp lấy vài ngụm không khí, rốt cuộc hắn cũng không trụ được, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.

Phương Lâm giật mình đứng bên giường, chậm rãi nói: “… Lại thất bại…”

Vũ Lâu cũng trầm mặc, không biết nên an ủi hắn hay nên trách cứ hắn.

“Vũ Lâu, không còn sớm nữa, cô thật sự phải đi rồi.”

“Được, ta đi, khi nào có thời gian sẽ quay lại thăm ngươi.”

Khi nàng vừa xoay người, nàng nhìn thấy Phương Lâm ngẩn người ngồi bên giường, chán nản nhìn vật thí nghiệm thất bại của mình.

***

Xuất cung thì dễ, hồi cung thì khó. Kiểm tra lúc hồi cung phức tạp hơn khi xuất cung rất nhiều, suýt nữa Vũ Lâu để lộ tung tích, cũng may nàng phản ứng nhanh, trả lời thông minh lại có lệnh bài bảo hộ, mới thuận lợi vào cung.

Việc đầu tiên phải làm là đi thăm con trai. Chỉ mới một ngày không gặp nàng đã nhớ không chịu nổi. Nàng vừa cởi quần áo tự cho hai con bú thì nghe thái giám bên ngoài báo: “Hoàng thượng giá lâm—.”

Vũ Lâu lúng túng, nàng không muốn để Lam Tranh nhìn thấy bộ dạng nàng thế này, nhưng hai đứa nhỏ còn chưa ăn xong, đang lúc khó xử thì Lam Tranh bước vào. Thấy nàng đang lộ ngực ra cho con bú, còn định lảng tráng hắn, hắn liền cười ngồi xuống cạnh nàng, nói với đứa bé trong lòng nàng: “Xem ra con có phúc hơn phụ hoàng nhiều.”

Vũ Lâu đỏ bừng mặt: “Đừng nói bậy.”

Lam Tranh nói: “Đây là…” Thiên Thiên? Hay Mạch Mạch? Mặc giống nhau như đúc, dáng vẻ cũng giống nhau như đúc, không nhận ra được.

Nàng cúi đầu, nói với đứa bé trong lòng: “Phụ hoàng của con không nhận biết được các con kìa, thật đáng thương mà.”

“Ai bảo nàng sinh hai đứa.” Hắn xốc yếm của đứa bé lên, thấy có vết bớt liền hừ giọng: “Sao lúc nào nàng cũng ôm Mạch Mạch thế, bất công!”

“Đâu có, ta đối xử bình đẳng mà.”

Lam Tranh ôm lấy con trai trưởng ở bên cạnh, ghé sát vào mặt hắn nói: “Không sao, có Phụ hoàng rồi. Chờ một thời gian nữa, phụ hoàng sẽ phong con làm Thái tử.”

Vũ Lâu nghe xong, trong lòng rất hồi hộp lo lắng. Nhớ đến chuyện ca ca ám sát Tấn vương, phá vỡ kế hoạch của Lam Tranh, nếu hắn biết liệu có bỏ qua cho ca ca không?!

“Hoàng thượng…”

“A?” Lam Tranh nhíu mày, không thể tiếp nhận cách xưng hô kỳ lạ này.

“Lam Tranh.” Nàng vội sửa lại: “Gần đây có tin tức gì của Tấn vương không?”

Hắn cố tình gây sự: “Nàng nhớ thương tên tiểu bạch kiểm đó à?”

Nàng chột dạ, nghe giọng điệu của hắn không tốt, nên lựa chọn né tránh, không muốn đấu võ mồm với hắn. Cho hai con ăn xong, nàng giao cho nhũ mẫu đưa xuống dỗ dành, rồi im lặng sửa sang lại quần áo, không nói gì cả. Trong lòng nàng thầm tính toán, nên mở miệng cầu xin hắn thế nào đây.

“Vũ Lâu…” Lam Tranh tựa vào vai nàng nói: “Ta vừa đăng cơ, nên lạnh nhạt với nàng, nàng đừng trách ta…”

Nàng hừ lạnh: “Lạnh nhạt? Chàng có biết Phương Lâm nói thế nào không? Nếu chàng còn cư xử lỗ mãng nữa, thì Thiên Thiên và Mạch Mạch sẽ là hai đứa con duy nhất của chúng ta đấy.”

Lam Tranh ngồi thẳng dậy, nhướng mày: “Cái gì? Nàng đi gặp Phương Lâm? Còn nói chuyện này với hắn? Biết vậy thì ta đã không cho nàng ra ngoài.”

“Trọng điểm ta muốn nói không phải là Phương Lâm, mà là có thể ta sẽ không thể mang thai nữa!” Vũ Lâu giận dữ đẩy Lam Tranh ra: “Chàng là tên quỷ ích kỷ! Chàng chỉ nghĩ đến thoải mái cho mình, không hề lo lắng cho ta chút nào hết!”

Lam Tranh vội vàng tươi cười, sát lại gần dỗ dành nàng: Ta biết ta sai rồi, ta còn muốn nàng sinh cho ta một cô con gái nữa mà, nếu lỗ mãng làm nàng bị thương, không thể sinh con nữa, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.”

Hết chương 263.

***