Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 23




Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài, Tiêu Hủ biết rõ Bách Doãn đang đứng trước cửa.

Vòi nước đã đóng lại, không có âm thanh ào ào để che giấu lo lắng khẩn trương của anh. Tiêu Hủ run run mà nắm lấy tay cầm, tim nhảy loạn xạ, cố sức mà nghĩ sau khi mở cửa làm sao đối mặt với Bách Doãn, đầu óc lại như bị một đoàn chất dính sền sệt dán lại, càng nghĩ càng mơ hồ.

Anh chậm chạp ngồi xuống, vùi khuôn mặt đang vừa đỏ vừa nóng vào trong cánh tay.

Bỗng nhiên, tiếng chuông đột ngột truyền đến, Tiêu Hủ ngẩng đầu lên, nghe thấy ngoài cửa Bách Doãn đang chần chờ một lát rồi đi đến hướng phòng khách.

Bách Doãn cũng không biết chính mình tại sao lại muốn canh giữ ở toilet. Rõ ràng không có lập trường chất vấn Tiêu Hủ, nhưng ngọn lửa trong lòng lại không thể nào áp chế được. Trong nháy mắt, hắn thậm chí muốn một cước đá văng cửa toilet, thô bạo mà đem Tiêu Hủ kéo về phòng ngủ, một phát đẩy lên giường, kéo ngăn kéo ra hỏi: "Anh dẫn người khác tới nơi này là làm gì hả?"

Một tay kẹp điếu thuốc lá vẫn chưa châm khói, một tay day day cái trán, Bách Doãn nghĩ không ra việc bản thân mình bận tâm là "Tiêu Hủ cùng người khác làm", hay là "Tiêu Hủ ở chỗ này làm..."

Có lẽ cả hai đều có đủ cả.

Này thực mẹ nó buồn cười. Hắn không tiếng động mà cười lạnh ___ không nói đến mình cùng Tiêu Hủ còn không có bất kỳ quan hệ gì, điểm mấu chốt chính là, bản thân mình căn bản không thích Tiêu Hủ, nhiều lắm là bởi vì tiếp xúc da thịt mà có chút để tâm. Lẽ nào cũng bởi vì một điểm lưu ý này, liền muốn nhúng tay vào cuộc sống của Tiêu Hủ?

Thuốc lá ở đầu ngón tay bị bóp đến cong, buông ngón tay đang ấn trán xuống, đang muốn tiến lên gõ cửa, nói với Tiêu Hủ một tiếng là mình phải về rồi, chợt nghe thấy chuông di động Tiêu Hủ vang lên trong phòng khách.

Trong toilet không có động tĩnh gì, hắn do dự chốc lát, quyết định lấy điện thoại đưa cho Tiêu Hủ.

Hiện trêи màn hình, là hai chữ "Chương thiếu" có chút quen mắt.

Bách Doãn cầm điện thoại di động, nhớ tới người này lần trước Tiêu Hủ có tình cờ nhắc đến.

Hắn nhìn góc phải màn hình, đã gần 10 giờ, giờ này còn gọi tới, có thể là hẹn đi chơi bời.

Nội tâm rất không thoải mái, cũng không đến mức biểu lộ ra, hắn bước nhanh tới hướng phòng vệ sinh, giọng nói không mang bất cứ tâm tình gì: "Có một người tên Chương thiếu tìm anh".

Tiêu Hủ chống tay cầm cửa đứng lên, tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, mở cửa nhận di động từ tay Bách Doãn, cuống quýt bắt máy, âm thanh lớn đến mức có chút khoa trương: "Chương thiếu, đã trễ thế này có việc gì không?"

Bách Doãn lạnh mặt đứng tựa một bên, đem tư thái lúc này của Tiêu Hủ thu hết vào mắt.

Tiêu thiếu gia có vẻ rất phấn khởi, trêи mặt trêи cổ đều đọng nước, cái trán ướt nhẹp, âm thanh nói chuyện lúc cao lúc thấp.

"Rảnh a, người nào?"

"Ách, cái gì mà tôi không để ý đến các người hả? Tôi đây không phải là gọi liền đến sao?"

Bách Doãn híp nửa mắt, câu kia của Tiêu Hủ "Gọi liền đến" khiến mắt hắn phát lạnh.

"Ở đâu?"

"Hạm Uyển? Được, tôi lập tức tới ngay."

Hạm Uyển, là một trong những nơi nhóm nhị đại Trọng Thành ăn chơi chè chén. Bách Doãn chưa từng đến đó, nhưng Cố Diệp Canh là ông chủ, hắn ít nhiều cũng đã từng nghe nói qua cảnh tượng xa hoa đồi trụy nơi đó.

Tiêu Hủ có lẽ là khách quen ở đó.

Bách Doãn khẽ thở dài một cái, đột nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi tức giận vì thấy dầu bôi trơn thật giống một kẻ ngu.

Tiêu Hủ cúp máy, nuốt nước miếng hai cái, xác định tâm tình của mình rốt cuộc đã bình thường hơn một chút mới xoay người, gượng gạo cười nói: "Tiểu Doãn, hôm nay thật cám ơn cậu, chờ tôi một chút..."

"Có việc phải đi? Tôi nghe được", Bách Doãn nhàn nhạt mà cắt ngang: "Tại Hạm Uyển?"

"A..." Tiêu Hủ lúng túng cười, "Cậu chờ tôi ít phút, tôi đi sửa soạn một chút, chúng ta cùng đi."

"Cùng đi?" Bách Doãn hơi hất cằm lên, trong mắt hiện lên mấy phần hờ hững: "Anh đi chơi đi, tôi đi trước."



"Chờ đã!" Tiêu Hủ cuống lên: "Tôi đưa cậu về."

Bách Doãn đi tới cạnh cửa, không quay đầu lại: "Anh mau đi đi, đừng để bạn anh chờ quá lâu."

"Bách..."

"Đúng rồi", cửa mở ra, Bách Doãn không lập tức rời đi, trầm giọng nói: "Anh tửu lượng không tốt, uống ít một chút."

Lời này nói ra chính hắn cũng cảm thấy đắng chát. Vốn định đi thẳng một mạch, nhưng vẫn là không nhịn được dặn dò một câu.

Cửa khép lại, Tiêu Hủ ngây ngốc đứng trong phòng khách, hai mắt mở thật lớn, tim ầm ầm nhảy loạn.

Trong giây lát, anh ngồi xuống đất, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào không khí.

Hình như lại hỏng rồi.

Anh ảo não ôm lấy đầu, không biết nên làm gì. Vốn tưởng rằng Chương thiếu gọi điện tới có thể cứu mình khỏi "dầu sôi lửa bỏng", nhưng nhìn phản ứng của Bách Doãn, lại cảm thấy hỏng bét hết rồi.

Tất cả đều không đúng, chỗ nào cũng không đúng!

Nếu như không nhận cuộc hẹn kia thì biết làm thế nào? Thành thật mà ở nhà giải thích với Bách Doãn trong tủ đầu giường vì sao lại có dầu bôi trơn, áo mưa cùng RUSH?

Sự việc phát sinh hôm nay hết thảy đều quá đột ngột, Tiêu Hủ giống như chưa kịp xem kịch bản đã bị đẩy lên sàn diễn.

Anh căn bản diễn không tốt, ngay cả chân tay cũng không biết đặt vào đâu!

Không lâu, Chương thiếu lại gọi tới, thúc giục anh mau mau tới. Tiêu Hủ vốn không muốn tham gia mấy loại hẹn kiểu này, nhưng đầu óc quá loạn, đơn giản thay quần áo khác, đến tiệc vui mà mua say.

Ý nghĩ "mua say" vừa xuất hiện, vết thương ở cánh tay và bắp chân bông nhiên tề rần một cái. Bước chân chợt dừng lại, nhớ tới lúc nãy Bách Doãn rời đi có nói __

"Anh tửu lượng không tốt, uống ít một chút".

Tiêu Hủ dùng lực mím môi, hít sâu một hơi, hờn dỗi lại bất đắc dĩ mà tự nói: "Cậu cũng không có thích tôi, ngày đó nếu tôi không giả bộ uống say, chúng ta làm gì có chuyện phát sinh tình một đêm đó."

Đã quá lâu không đến Hạm Uyển, trong lòng lại ôm tâm tư, Tiêu Hủ đem chìa khóa xe giao cho bồi bàn, sau đó sửng sốt vài giây, anh vậy mà không biết nên đi hướng nào đây. Mấy cuộc chơi của Chương thiếu từ trước đến nay luôn rất náo nhiệt, quần áo thân hình tóc tai, loại người gì cũng có. Tiêu tiểu thiếu gia là khách quý, vừa đến liền được mọi người vây quanh. Tiêu Hủ cũng không phải không quen xã giao, nhưng hôm nay một chút tâm tình cũng không có, tới đây chỉ vì muốn chạy trốn cảm giác cô đơn trống rỗng mà thôi, không muốn nói chuyện, chỉ muốn uống rượu.

Chương thiếu đuổi mấy người vây quanh anh đi, cười nói: "Ra đây chơi một chút?"

Tiêu Hủ bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, khoát tay nói: "Đừng quản tôi, cậu cứ chơi với bọn kia đi."

"Sao vậy? Thật vất vả mời cậu một lần, kết quả cậu lại trong lòng lo nghĩ đến người khác sao?"

"Để tôi yên tĩnh uống vài ly khó khăn thế sao?" Tiêu Hủ thập phần hiếm thấy mà lộ ra vẻ mong mỏi.

Chương thiếu nhướn mày, liếc anh một lát: "Được, vậy cậu uống ở đây uống đi, tôi ở sát vách, có gì cứ gọi. Đừng uống quá chén, không thì tôi không có cách nào giao cậu cho anh cậu được đâu."

Tiêu Hủ lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi muốn say một lần cũng không được đấy chứ."

Chương thiếu cười, vỗ vai Tiêu Hủ nói: "Được rồi được rồi, biết cậu sức uống rất cừ rồi. Không muốn chơi thì cứ an tâm uống đi, muốn về tôi sẽ an bài người cho cậu."

"Tôi không muốn người." Anh nhíu mày: "Đừng đưa người lung tung tới."

"Cậu nghĩ gì vậy hả?" Chương thiếu nói: "Biết rõ cậu không thích mấy loại kia, mấy năm nay tôi đâu có miễn cưỡng đưa người cho cậu đâu chứ? Yên tâm đi, anh em có chừng mực."

Tiêu Hủ đỡ trán, nhìn chằm chằm vào ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, một lát sau im lặng thở dài.

Bách Doãn không về nhà, một mình trêи đường đi bộ không mục đích.



Vừa rồi ở trước mặt Tiêu Hủ giả vờ lạnh lùng, nhìn như có vẻ không sao cả, nhưng ngọn lửa khó chịu trong lòng lại càng bùng nổ.

Tự hỏi mình vốn không thích Tiêu Hủ, nhưng sau khi phát sinh quan hệ thân thể liền có sự thay đổi, chiếm hữu Tiêu Hủ một lần, liền cố chấp mà không muốn người khác đụng chạm tới nữa, loại ɖu͙ƈ vọng ham muốn chiếm hữu kì quái này làm hắn khó chịu, rất muốn lơ đi, nhưng không cách nào làm được.

Hắn đã từng đối với ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Cố Diệp Canh khịt mũi coi thường, không ngờ được rằng mình so với Cố Diệp Canh rốt cuộc là hơn chứ không kém.

Cố Diệp Canh yêu Vinh Quân, có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu cũng không có gì lạ, nhưng hắn không yêu Tiêu Hủ, chỉ là bị chất rượu gây mê nên mới làm mà thôi.

Gần 11 giờ, đường xá trung tâm thành phố vẫn đèn đuốc sáng trưng. Bách Doãn ngồi xuống ghế dài trêи con đường dành cho người đi bộ, lấy ra gói thuốc lá cùng một cái bật lửa__đây đều là lấy từ ngăn kéo phòng Tiêu Hủ, lúc rời đi quên trả lại.

Nhớ tới mấy thứ đặt cùng chỗ, lập tức cảm thấy chướng mắt, càng thêm nghiện thuốc lá. Hắn châm một điếu, tại trong sương khói mà thất thần nhìn về phía trước.

Đường dành cho người đi bộ có một con phố Dạ Đêm, càng đến tối càng náo nhiệt ồn ào. Rượu ở đây và rượu pha chế ở Hạm Uyển khác nhau, cấp bậc kém hơn, ai cũng có thể uống.

Hút xong điếu thứ nhất, Bách Doãn trông thấy một chiếc xe xịn đậu trước một quán bar, một cô gái quần áo hở hang được một nam nhân viên phục vụ đỡ đi ra, cửa xe mở ra, người đàn ông thân mặc áo polo tiếp nhận cô gái, hôn lên môi đối phương một cái. Cô gái kia dường như tỉnh táo hơn một chút, lắc ʍôиɠ giãy dụa, người đàn ông cười cười, mở cửa sau xe, đẩy cô gái vào trong.

Bách Doãn ánh mắt thu vào, lập tức nghĩ tới Tiêu Hủ.

Tiêu Hủ và cô gái kia kỳ thực không thể so sánh được. An ninh ở Hạm Uyển cùng quán bar ven đường Dạ Đêm không thể giống nhau được, với thân phận của Tiêu Hủ, sẽ không có người dám không biết tự lượng sức mình mà làm bậy với anh.

Không cần phải lo lắng cho Tiêu Hủ, đã 28 tuổi, không đến nỗi ý thức an toàn cơ bản cũng không có.

Nghiện thuốc lá, Bách Doãn liên tiếp hút non nửa hộp, cảm giác lo lắng càng ngày càng nặng.

Tại cửa quán bar, không ngừng có nam nữ uống say được đưa đi, có người gây ồn ào, có người chỉ lo cười nói vui vẻ.

Tóm lại là làm trò hề.

Còn Tiêu Hủ thì sao?

Tiêu Hủ tửu lượng kém như vậy, uống say sẽ ra cái dạng gì? Người đưa Tiêu Hủ về có ôm eo anh không, anh có ở trêи thân người kia mà thì thì thầm thầm, lại như...

Lại giống như ngày đó tại tiệc sinh nhật Vinh Quân?

Sau đó thì sao? Liền muốn say rượu mất lý trí, sau khi tỉnh lại nói với người nọ "Chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi"?

Đầu bắt đầu thấy đau, Bách Doãn nội tâm càng thêm loạn, vội vội vàng vàng đứng dậy đón xe, lúc nói "Đi Hạm Uyển", không nhận ra được giọng nói chính mình đầy phẫn nộ cùng khẩn trương.

"Hạm Uyển? Là Hạm Uyển kia sao?" Tài xế taxi trong thành thị tám chín phần mười nóng lòng tò mò, "Anh bạn, nhìn cậu khẩn trương như vậy, là bị "triệu hoán" hả?"

Bách Doãn trong đầu chỉ nghĩ đến Tiêu Hủ, không muốn trả lời, tài xế tựa hồ cũng không lúng túng, suốt đường đi nói liên miên không ngừng, đến nơi còn "hảo tâm" dặn dò: "Những người bên trong kia a, chơi bời đặc biệt lỗ mãng, anh bạn nên cẩn thận.."

"Ầm!" Bách Doãn dùng sức đóng cửa lại, bước nhanh đến cửa lớn Hạm Uyển.

Nơi đây quản lý cực nghiêm, cũng không phải ai cũng có thể vào, Bách Doãn nói tên Cố Diệp Canh, bồi bàn cả kinh, gọi tới ban chủ quản, sau khi xác nhận, mới có thể vào bên trong.

Tiêu Hủ khó chịu ngồi uống rượu cả buổi, không có chút cảm giác say, dần dần thấy vô nghĩa, cùng Chương thiếu chào một tiếng rồi trở về. Chương thiếu cũng không miễn cưỡng anh, lập tức gọi người đến, dặn cậu ta đưa Tiêu Hủ về nhà.

Người được gọi tới là Tiểu Hạ, Tiêu Hủ nhìn qua liền biết cậu ta là tân sủng của Chương thiếu.

Tiêu Hủ không có say, không cần dìu, cùng Tiểu Hạ cách một khoảng đi tới bãi đậu xe.

Trong lòng trống rỗng, cồn rượu cũng không pha loãng được phiền não, cảm giác trống rỗng ngược lại càng sâu hơn trước khi đến.

Tiêu Hủ cảm thấy huyết dịch quanh thân như thủy triều rút, oanh oanh ầm ầm, ngoại trừ mệt mỏi cùng cô đơn, không để lại thêm thứ gì.

Nhưng đi tới sảnh, lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt Bách Doãn đang ngồi dựa vào ghế sofa, Tiêu Hủ bỗng nhiên cảm giác được -- toàn bộ huyết dịch vừa rút xuống đều chạy thẳng đến tim.