Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 36




"Anh Hủ a...." nghĩ tới việc buổi sáng mình đùa giỡn người ta cuối cùng lại bị đùa ngược lại, Tiêu Hủ than thở một tiếng, đập trán vào gối ôm, vùi mặt hoàn toàn vào, nắm tay đập hai cái trêи bàn làm việc.

Cộng thêm lần làm tình kia, anh cùng với Bách Doãn tổng cộng chỉ làm có ba lần. Loại tư thế "khẩu giao" này còn chưa có làm. Bách Doãn đột nhiên nói một câu như vậy, quần ngủ còn nhô lên, anh tất nhiên là lòng rối như tơ vò.

Thực tế, anh một chút cũng không bài xích làm loại chuyện này vì Bách Doãn. Thích Bách Doãn, thích đến tận xương tủy, lúc Bách Doãn đem anh ôm vào trong ngực an ủi, anh cũng muốn đụng đụng vào chỗ đó, giúp Bách Doãn giải quyết. Nhưng từ lúc xác nhận quan hệ tới nay, anh cũng không có không biết thẹn mà sờ sờ một cái, bình thường đều giả vờ bình tĩnh, ở trêи giường làm tình không quan tâm tới chuyện khác, chỉ có duy nhất một lần cầm qua là vào lúc "tình một đêm" đó.

Vì hoạt động khá tích cực, quyền hạn trêи diễn đàn của anh tăng một cấp, có thể vào khu "kĩ thuật của những người khá chuyên nghiệp".

Thật ra đêm trước đó đã bị trêu về chuyện "dùng miệng", anh tùy tiện mở vài bài post có tương tác cao, vừa xem liền mặt đỏ tim đập, nhanh chóng thoát ra, ngay cả "Cảm ơn đã chia sẻ" cũng không ghi lại.

Không lợi dụng chút quyền hạn tốt này anh lại không cam lòng, chọn trái chọn phải, kϊƈɦ vào một bài post mới "dùng miệng thay tay", nhưng mới xem được một nửa, Bách Doãn ở phòng bếp gọi đến ăn khuya, anh vội vã gõ một câu "Cảm ơn đã chia sẻ, bài viết tốt, đã học được rồi", để điện thoại xuống đi đến nhà bếp. Sau khi ăn uống no nê liền quên mất việc "học tập", nào nghĩ tới vừa tỉnh dậy liền nghe "dùng miệng" từ Bách Doãn.

Này cũng quá không đúng lúc, anh nghĩ, mình còn chưa có học được, vội vàng làm nhất định sẽ bị lộ tẩy.

Tay tình trường già đời, dù sao cũng không đến nổi ngay cả cái cơ bản nhất "dùng miệng" cũng không biết được!

Hai ngày nay anh chăm chú xem bài post, còn xem không ít bài viết kĩ năng liên quan. Càng xem càng muốn thực hành, muốn khẩu giao cho Bách Doãn, cũng muốn Bách Doãn hôn hôn chỗ đó của mình. Nhưng vế sau không quá thực tế, Bách Doãn khẳng định không muốn.

Rất nhiều bạn bè nói yêu đương không nhất thiết bình đẳng, bên lớn tuổi hơn, bên yêu trước cần phải nỗ lực càng nhiều, anh rất tán thành, tính toán lần sau làm tình sẽ chủ động một chút, tuy rằng không thể nuốt sâu, nhưng ɭϊếʍ ɭϊếʍ hôn hôn một cái vẫn làm được.

Nhưng phiền muộn chính là, Bách Doãn đã chừng mấy ngày không đề cập tới chuyện "yêu".

Rõ ràng nói một tuần 3 lần, bây giờ cách lần trước đã 4 ngày!

Tại sao còn không làm?

Sáng nay họp, anh đều suy nghĩ việc này, vài tên trưởng bộ phận báo cáo công tác với Tiêu Sạn, anh mắt nhìn phía trước, mặt không cảm xúc, con ngươi không chuyển động, suy nghĩ trong đầu tất cả đều là -- Lần trước Bách Doãn không thoải mái? Chê mình làm tệ? Hay là nhanh như vậy liền ngán rồi?

Nghĩ đến nhập thần, lúc Tiêu Sạn gọi anh, anh đều không phản ứng, quản lí ngồi một bên ho hai tiếng, anh mới mơ hồ nhìn về phía Tiêu Sạn.

Đáng đời bị phê bình.

Thức dậy quá sớm, anh có chút mệt mỏi, mới nằm úp sấp liền ngủ thiếp đi, không bao lâu liền bị điện thoại đánh thức.

Bách Doãn cư nhiên lại gọi điện tới vào lúc này.

Anh lập tức tỉnh táo tinh thần, hắng giọng, luyện ba tiếng "Alô", mãi đến lúc cảm thấy chút ý vị vân đạm phong khinh (điềm tĩnh, nhẹ nhàng), mới ấn nút trả lời.

Nhưng thời gian chờ quá dài, chuông tự động cắt.

"Tôi phi!" anh nhìn chòng chọc di động, do dự có gọi lại không. Gọi đi! Có vẻ anh hơi gấp gáp, không thấy gọi lại, trong lòng nén hoảng sợ. Đang lo lắng, điện thoại lại rung.

Vẫn là Bách Doãn.

Anh câu khóe môi, thầm nghĩ: Đây là cậu vội tìm tôi đó nha.

"Alô?" Nghe máy, khẩu khí không khác lắm so với lúc luyện tập.

"Có bận không?" Bách Doãn hỏi.

"Vẫn tốt." Anh đè cổ họng, "Có chuyện gì à?"

"Nhậm Phong hôm nay tới rồi, đến thăm bạn cấp ba của hắn." Bách Doãn nói: "Anh có nhớ Nhậm Phong không? Ở sát vách phòng tôi, cao cao gầy gầy."

Anh suy nghĩ một chút, "Là cái cậu rất đẹp trai kia?"

"Ừm. Tôi nhờ hắn mang theo vài cuốn sách, tối nay mời hắn và bạn học hắn dùng cơm."



"Ồ..." cho nên cậu là đang muốn nói với tôi, tối nay không làm thức ăn khuya cho tôi được sao?

Má nó, còn tưởng hắn muốn nói tối nay ăn cơm xong cùng chơi một chút, chúng ta đêm nay cũng không làm?

Đêm nay không làm, chính là không làm 5 ngày rồi a!

"Anh tối nay có việc gì không?" Bách Doãn hỏi.

"Không có." Giọng anh trong nháy mắt hạ xuống.

"Vậy tôi đến công ty đón anh tan làm được không?"

"Hả?"

"Anh đi cùng tôi."

Ánh mắt vừa trầm xuống liền lập tức sáng lên, Tiêu Hủ suýt chút nữa cao giọng nói "Được", hô hấp cũng tăng lên, nửa chừng phanh lại, ổn định hơi thở nói: "Ừm, đến thì gọi cho tôi."

Để điện thoại xuống, tâm tình nhất thời rất tốt.

Bên kia, Bách Doãn nhìn màn hình dần tối lại, khẽ thở dài.

Qua mấy ngày ở chung, hắn rõ ràng cảm thấy, phân lượng của Tiêu Hủ trong lòng mình đang dần mất khống chế. Trước đây nhìn Tiêu Hủ, luôn cảm thấy người này quá yếu ớt, không có trách nhiệm. Hiện tại nhìn lại, cư nhiên cảm thấy yếu ớt cũng là một loại đáng yêu. Còn không có trách nhiệm, Tiêu Hủ tạm thời hình như cũng không cần chịu trách nhiệm cái gì.

Cùng Tiêu Hủ ở chung một chỗ, hắn thường xuyên đối với kĩ thuật diễn vụng về của thiếu gia kim quý này mà trêu một chút.

Tỷ như lúc Tiêu Hủ ở trêи giường khóc lóc cầu hắn dừng lại, ngược lại hắn càng làm dữ dội hơn; tỷ như hai ngày trước mới vừa tỉnh ngủ, nói đùa bảo Tiêu Hủ khẩu giao.

Rõ ràng dọa sợ Tiêu Hủ.

Lại nói, chuyện này cũng không hoàn toàn trách hắn được. Ngày hôm trước hắn như thường lệ xem bài post của "Hủ Hủ Nho Sinh" trêи diễn đàn, bài mới nhất lại là "Khẩu giao cho Tiểu Chó Săn thoải mái".

Vừa nghĩ tới thời điểm chính mình ở nhà bếp chiên lạp xưởng, Tiêu Hủ trốn ở phòng sách học "khẩu giao", hắn liền cảm thấy cả người khô nóng.

Tiêu Hủ còn nhắn lại nói cái gì mà "Bài viết tốt, có thể học", chẳng trách thảo nào tối hôm đó người này cứ sờ soạng cổ nhiều lần, hóa ra là đang nghĩ lúc ngậm có thể nuốt sâu bao nhiêu.

Bởi vì lần thứ hai làm quá kịch liệt, hắn lo lắng Tiêu Hủ không chịu nổi, mấy ngày nay định nghỉ một chút, mà Tiêu Hủ hình như rất muốn làm, ăn xong bữa khuya liền bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, sau khi tắm xong không mặc quần ngủ, để hai chân trần lắc lư ở phòng khách, rõ ràng mong hắn mở miệng, hắn lại sinh ra tâm tư trêu đùa, khăng khăng không nói, xem Tiêu Hủ có thể chịu được bao lâu.

Tiêu Hủ thấy hắn không có phản ứng, chẹp chẹp miệng, đành phải đến phòng sách đắp mặt nạ. Muốn lại ủy khuất không nói, quả thực trong lòng có chút ngứa ngáy.

Ban đêm hắn từ phía sau ôm Tiêu Hủ, Tiêu Hủ cứng người một cái, vai đều run lên, vẫn giả bộ ngủ, thậm chí nhỏ giọng ngáy vài tiếng.

Quá ngoan. Hắn kìm lòng không được hôn sau ót Tiêu Hủ một cái, tiếng ngáy sứt sẹo kia liền dừng lại, thay vào đó là tiếng tim đập thình thịch.

Tỉnh dậy, cậu ấm bình thường đều ở lì trêи giường không chịu dậy nay lại đã rửa mặt xong xuôi, còn dương dương đắc ý tới trêu chọc hắn, hắn mới vừa tỉnh, nhớ tới tối hôm đó xem "Khẩu giao cho Tiểu Chó Săn thoải mái", nhất thời kϊƈɦ động, mạo muội nói câu kia một chút, sau đó vừa nghĩ, cảm thấy Tiêu Hủ có thể sẽ tức giận, kết quả vừa lên diễn đàn xem, lại thấy "Hủ Hủ Nho Sinh" để lại vài câu "Cảm ơn đã chia sẻ" tại mấy bài post liên quan đến "khẩu giao".

Thật là, không biết phải làm thế nào để anh chịu thẳng thắn với hắn nữa.

Bốn ngày không làm rồi, Bách Doãn cảm giác mình có chút quá phận -- biết rõ Tiêu Hủ muốn, lại cứ không thỏa mãn, hứng thú mỗi buổi tối nhìn Tiêu Hủ giả vờ cấm ɖu͙ƈ mà đi tới đi lui.

Dường như việc trêu đùa Tiêu Hủ này so với làm tình còn thú vị hơn.

Nhưng việc gì cũng có giới hạn, hắn không quá mức xấu ý, vốn định đêm nay cùng Tiêu Hủ làm, không ngờ Nhậm Phong hôm qua nói muốn tới Trọng Thành tìm bạn học, hôm nay liền đi tàu cao tốc tới.

Nói xong mời dùng cơm, hắn đương nhiên không thể từ chối, nhưng cũng không muốn để Tiêu Hủ ở nhà một mình, vì vậy gọi điện thoại nói Tiêu Hủ cùng đi.

Tâm tư muốn lúc nào cũng mang theo Tiêu Hủ bên người, khiến hắn có chút sốt ruột.



Tiêu Hủ tâm tình rất tốt, buổi trưa đến phòng làm việc của Tiêu Sạn ăn chực cơm, nghĩ tối cùng Bách Doãn và bạn học dùng cơm cần phải dè dặt cao ngạo một chút, khẳng định ăn không no, liền ăn thêm một chén cơm, uống thêm hai chén canh.

Tiêu Sạn nhìn hộp đồ ăn bị quét sạch, bất đắc dĩ nói: "Không phải nói nhịn ăn sao?"

Tiêu Hủ phồng má nói: "Không phải anh không cho em nhịn ăn à? Không phải bảo em buổi trưa tới uống canh của chị Kỳ Kỳ sao?"

"Là anh." Tiêu Sạn nói: "Nhưng anh không nghĩ tới phần của anh em cũng ăn sạch."

Tiêu Hủ nói: "Anh thay em khen chị Kỳ Kỳ, bảo là canh rất ngon."

"Ừm."

"Chỉ so với Tiểu chó.... chỉ so với bạn trai em kém một chút."

"...Em cút mau!"

Tiêu Hủ cả buổi chiều đều rất cao hứng, chờ Bách Doãn đến đón mình.

Giờ đến lúc tan ca còn nửa tiếng, Bách Doãn liền gửi tin nhắn tới: Tôi đến rồi.

Tiêu Hủ đã sớm thay xong quần áo, hận không thể lập tức lao xuống, lại không thể không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo một chút, viết: Ừm, chờ một chút, đang có tí việc.

Bách Doãn trả lời rất nhanh: Không sao, anh bận cứ làm việc của anh đi.

Ngồi trong văn phòng, Tiêu Hủ vẫn không kìm được chờ đến lúc tan tầm, chỉ đợi 5 phút liền bước như bay chuồn mất.

Bách Doãn liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ đồ Tiêu Hủ mặc không phải là bộ lúc sáng ra khỏi nhà, trong lòng mềm nhũn, khen: "Đi làm cả ngày, vẫn có tinh thần như vậy, lợi hại."

Tiêu Hủ giật giật lông mày, "Tổng tài mà, đều tương đối bá đạo."

Bách Doãn không nhịn được cười.

Chỗ ăn cơm là một quán ăn đơn giản, Nhâm Phong cùng bạn học đã sớm tới, lúc Bách Doãn mang theo Tiêu Hủ đến, gà hầm hạt dẻ đã đặt trước đó vừa vặn bưng lên.

Trong bữa cơm, ba người cùng lứa vừa nói vừa cười. Nhậm Phong cùng Bách Doãn quan hệ tốt, ôm lấy cổ Bách Doãn nói đủ thứ chuyện, vừa nói mình thật vất vả đến Trọng Thành một chuyến, lại không ăn được đồ ăn khẩu vị nặng nổi tiếng ở đây, chạy tới ăn món dành cho người lớn tuổi gà hầm hạt dẻ này, vừa khen Bách Doãn nhiều ngày không gặp, càng đẹp trai ra.

Bách Doãn đẩy Nhậm Phong ra, gắp thức ăn cho Tiêu Hủ. Nhậm Phong đã uống vài ngụm rượu, đột nhiên hưng phấn, lại muốn ôm cổ Bách Doãn. Tiêu Hủ đã gặp qua Nhậm Phong mấy lần, người này là thẳng nam, hơi nhiều lời, với ai đều có thể lẩm bẩm vài câu.

Mà Nhậm Phong lớn lên đẹp trai, ngũ quan so với Bách Doãn nhu hòa hơn.

Tiêu Hủ có chút khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Sau khi ăn xong Nhậm Phong muốn mời Bách Doãn đi hát, Tiêu Hủ càng mất hứng, đang muốn nói "Tôi không đi được", Bách Doãn đã nhấc chân đem Nhậm Phong đá văng, cười nói: "Hôm nay có việc, trước tiên nợ, khai giảng lại mời."

Về tới nhà vẫn chưa đến 8 giờ, Bách Doãn đi tắm, Tiêu Hủ đột nhiên cảm thấy trong lòng cuống đến hoảng loạn.

Bách Doãn nói "Khai giảng lại mời", đúng vậy, khai giảng Bách Doãn phải trở về Kiêu Thị, nửa tháng ngắn như vậy, lập tức trôi qua. Trong Đại học quân y nhiều tiểu thịt tươi như vậy, Nhậm Phong là một, đại học năm nhất năm hai còn có một đám... Anh càng nghĩ càng hoảng sợ, cảm giác nguy hiểm vừa ập tới, liền cảm thấy được trạng thái chính mình là ngồi chờ chết.

Đúng lúc này, Chương thiếu gọi điện thoại tới, hỏi anh buổi tối muốn ra ngoài chơi xe không.

Anh quyết tâm, nổi lên chút ý đồ xấu, cảm thấy nên kϊƈɦ động Bách Doãn một chút, liền lấy điện thoại di động đi tới ngoài phòng tắm, lớn tiếng nói: "Được, tôi đêm nay không có việc gì bận. Chơi chứ, chờ đấy."

Cửa phòng tắm mở, Bách Doãn một thân hơi nước đứng ở cửa.

Tiêu Hủ hầu kết nuốt một ngụm, câu "Tôi hiện tại muốn đi chơi xe" nghẹn ở bên mép.

Bách Doãn từng bước tới gần, đem anh dồn vào tường.

"Anh muốn đi đâu chơi?"