Nghịch Hỏa

Chương 59




Mặc dù chưa đến giờ tan học, nhưng có rất nhiều phụ huynh đã đứng ở ngoài cổng trường, Giang Tự Châu vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe bên đường, cậu đậu xe rồi mặc áo khoác xuống xe.

"Ngưu Ngưu, sao cháu lại ở đây một mình thế?" Giang Tự Châu ngồi xổm ở bên cạnh Ngưu Ngưu, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Ngưu Ngưu: "Đứng lên trước nào."

Ngưu Ngưu khịt mũi, những giọt nước mắt lăn dài trên má đã bị gió hong khô, để lại vệt nước trông rất đáng thương.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Ngưu Ngưu mặc áo khoác nhỏ màu đen, nhìn qua thì không phải đồ mới, Giang Tự Châu sợ nhóc bị cảm lạnh nên bế Ngưu Ngưu lên xe rồi lấy khăn giấy lau mặt cho nhóc.

“Cảm ơn chú Giang.” Ngưu Ngưu khịt khịt mũi, hai mắt đỏ hoe: “Hôm nay cháu gọi điện cho chú Phó, nhưng điện thoại không bắt máy, cháu không liên lạc được.”

Giang Tự Châu điều chỉnh hệ thống sưởi, tăng nhiệt độ lên, cậu ngồi vào ghế lái nhìn Ngưu Ngưu: "Chú Phó có việc rồi, nếu có chuyện gì thì cháu cứ nói với chú nhé."

Ngưu Ngưu có vẻ hơi lo lắng, nhóc "À" một tiếng rồi nói: "Vậy tối nay chú ấy có về không ạ?"

Giang Tự Châu lắc đầu: "Có lẽ mấy ngày tới chú ấy sẽ không ở trong thành phố, có chuyện gì sao?"

Ngưu Ngưu trề môi, do dự hồi lâu mới cúi đầu xấu hổ nhìn vào mắt Giang Tự Châu: “Bọn cháu mới có kết quả thi cuối kỳ, mấy ngày nay mẹ không có ở nhà nên không có ai đi họp phụ huynh cho cháu cả."

Vì bão tuyết nên tất cả các trường tiểu học và trung học trong thành phố đều được cho nghỉ, kiến thức bậc tiểu học không nặng nên nhà trường tổ chức thi cuối kỳ trước.

Rất nhiều học sinh trong lớp đều biết Ngưu Ngưu không có cha, giáo viên chủ nhiệm đã cảnh cáo bọn trẻ rất nhiều lần. Hơn nữa, ở lần hội thao lần trước, bạn cùng lớp cười nhạo Ngưu Ngưu đã bị Phó Thừa thẳng tay khiển trách, bây giờ không còn ai trong lớp dám nhắc đến chuyện của Ngưu Ngưu nữa.

Trong khoảng thời gian này có một trận bão tuyết lớn, nơi mẹ Ngưu Ngưu làm việc buộc phải cho nghỉ việc, sau khi nghỉ việc, bà bị mất nguồn thu nhập nên phải gửi Ngưu Ngưu ở nhà hàng xóm rồi đi tìm công việc tạm thời.

Những đứa trẻ như Ngưu Ngưu có tâm lý mạnh mẽ và không muốn mọi người thấy mình khác biệt. Ngưu Ngưu không có cha mẹ tham dự buổi họp phụ huynh nên nhóc nghĩ ngay đến Phó Thừa, nhưng lại không thể liên lạc được với Phó Thừa, nhóc cảm thấy tủi thân nên mới gọi điện cho Giang Tự Châu.

Giang Tự Châu nghe vậy thì đau lòng không thôi, Ngưu Ngưu không thân với cậu như với Phó Thừa, nhóc sợ cậu không đồng ý nên vội vàng bổ sung: "Lần này cháu đứng thứ ba trong lớp, lúc họp phụ huynh cô giáo nhất định sẽ khen cháu!"

Thấy nhóc lo lắng chờ đợi câu trả lời của cậu, Giang Tự Châu sờ lên mái tóc ướt đẫm tuyết của nhóc: “Khi nào thì họp phụ huynh?”

Đôi mắt Ngưu Ngưu sáng lên: “Năm giờ rưỡi.”

Giang Tự Châu liếc nhìn đồng hồ, khởi động xe: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó chú sẽ được trải nghiệm cảm giác đi họp phụ huynh cho bạn nhỏ đứng hạng ba trong lớp."

Ngưu Ngưu thấy mình được khen ngợi thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: "Khi cháu còn học mẫu giáo, Chú Phó cũng đã từng đi họp phụ huynh cho cháu đó!"

Giang Tự Châu tìm được một quán KFC trên bản đồ, cậu bấm vào chế độ dẫn đường, nhướng mày tò mò: "Thật sao, cô giáo có nói gì khi chú Phó đi họp phụ huynh cho cháu không?"

“Có!” Ngưu Ngưu lớn tiếng trả lời, không hề xấu hổ chút nào: “Cô giáo nói rằng cháu thường xuyên tè dầm!”

Giang Tự Châu bị vẻ mặt đắc ý của nhóc chọc cười: "Thế chú Phó đã nói gì?"

Ngưu Ngưu cẩn thận nhớ lại: "Chú Phó nói rằng một tuần cháu chỉ tè dầm từ một đến hai lần, không phải ngày nào cũng tè dầm nên rất giỏi! Sau khi tan họp chú ấy còn thưởng cho cháu một cái bánh nữa!"

Câu trả lời của Phó Thừa nằm ngoài dự đoán của Giang Tự Châu, tuy vẻ ngoài của anh nghiêm nghị nhưng thực ra bên trong lại rất dịu dàng. Giang Tự Châu nở nụ cười: "Có phải cô giáo không biết nói gì với chú Phó nữa đúng không?"

Ngưu Ngưu gật đầu thật mạnh, giọng điệu đầy ngưỡng mộ: "Đúng vậy! Chú Phó siêu đỉnh luôn! Sau này, cháu muốn làm một lính cứu hỏa cừ khôi như cha và chú Phó vậy!"

Mãi đến nửa đêm, con đường núi dẫn vào thôn Phong Đài mới được thông, trưởng thôn đã hơn sáu mươi tuổi phấn khởi nắm lấy tay Phó Thừa, còn bảo những người lính cả ngày vất vả chưa ăn gì về nhà mình ăn chút gì đó.

Trong thôn mất điện, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời không chênh lệch bao nhiêu, trẻ con ngồi trên giường đắp chăn, người lớn đều mặc quần áo cotton dày nhất, Phó Thừa bảo Lưu Dương chuyển mì gói trên xe đến, trưởng thôn nấu hết nồi mì này đến nồi mì khác cho lính cứu hỏa ăn.

Phó Thừa đứng trong bếp nói chuyện với trưởng thôn: “Gần đây có cô gái nào từ thành phố Thiên Tân đến đây du lịch không ạ?"

Thôn Phong Đài không phải là nơi để du lịch, du khách từ thành phố đến đây rất ít, vì thế trưởng thôn rất có ấn tượng: "Có một người! Hình như cô ấy là giảng viên của trường đại học nào đó, là một cô gái xinh đẹp, cô ấy nói muốn đến đây để vẽ cảnh tuyết rơi trên núi, nhưng tuyết rơi quá dày chặn cả đường đi, không lên núi được đâu."

Vừa nghe đã biết là Đoàn Thính Vãn, Phó Thừa vội vàng hỏi: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

“À, bà nhà tôi lo lắng cho sự an toàn của cô ấy nên để cô ấy sống ở nhà con gái tôi rồi, là người quen của đội trưởng Phó à?"

Phó Thừa thở phào nhẹ nhõm: “Là một người bạn, nhà của ông cách đây xa không ạ, nếu tiện thì lát nữa ông đưa cháu tới đó xem một chút."

Trưởng thôn đồng ý: "Không xa đâu, ăn cơm xong tôi sẽ đưa cậu đến đó. Cậu yên tâm, đường trong thôn đều bị tuyết phủ hết rồi, mọi người đều lo lắng nên lúc này không ai ngủ nổi đâu."

Lý Văn cầm một ly mì ăn liền ngồi ở bên cạnh Phó Thừa, cho dù tay anh ta có ép chặt vào thành ly mì thì bàn tay vẫn tê cóng đến mức không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Những người lính cứu hỏa ở huyện như anh ta hiếm khi gặp được những lãnh đạo cấp cao như Phó Thừa. Anh ta chỉ gặp mặt lãnh đạo tuổi trung niên bụng phệ như Tiền Cương thôi, ông ta quen dùng quyền lực của mình để chèn ép cấp dưới. Hôm nay Lý Văn đột nhiên gặp được một lãnh đạo cấp cao chỉ trạc tuổi mình thì không quen lắm.

Nhưng vị đội trưởng Phó này hoàn toàn trái ngược với Tiền Cương, anh sẽ không ngồi trong xe và chỉ tay năm ngón cho cấp dưới, anh sẽ gương mẫu tự mình làm mọi việc, anh sẽ chăm sóc cho các thành viên trong đội khi bị sốt và tự đeo găng tay cho đồng đội. Anh nghiêm túc làm việc liên tục vài tiếng đồng hồ liền, thậm chí còn không uống một miếng nước nào dù cổ họng đã khô rát.

Lý Văn mấp máy môi, đang định nói với Phó Thừa mấy câu thì điện thoại trên ghế của Phó Thừa sáng lên, có người gọi video cho anh.

Phó Thừa bấm trả lời, Lý Văn không khỏi liếc nhìn một cái, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu be, đôi mắt rất đẹp, đang dựa vào ghế sofa, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Sao vẫn chưa ngủ?” Đội trưởng Phó hôm nay ngoại trừ lúc sắp xếp công việc thì không nói gì nhiều, giọng nói nghiêm nghị trong công việc lập tức trở nên dịu dàng: "Không phải bác sĩ nói em vẫn phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao."

Giang Tự Châu cau mày, không đáp lời Phó Thừa: “Giọng anh khàn đi rồi."

Phó Thừa cầm lấy nửa chai nước khoáng rồi mở ra uống vài hóp: “Không có thời gian uống nước, em chuyển về rồi à?"

Giang Tự Châu mỉm cười xoay điện thoại lại cho anh xem bố cục căn nhà quen thuộc: “Nhờ trí nhớ tốt nên em mới nhớ được mật khẩu mà đội trưởng Phó nói với em lần trước đấy."

"Ừm, em giỏi lắm." Phó Thừa dỗ dành nói.

Điện và mạng thông tin liên lạc mới được khôi phục nhờ sửa chữa khẩn cấp, nhưng phòng bếp của trưởng thôn không có lò sưởi, lạnh như hầm băng, trên đầu chỉ treo một bóng đèn sợi đốt sáng mờ mờ, tay chân anh lạnh cóng đến mất cảm giác.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Tự Châu ở nhà mặc áo khoác cotton nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, anh liền cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên.

Tất nhiên Giang Tự Châu cũng nhìn thấy được hoàn cảnh phía bên kia, cậu cau mày hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"

“Ở nhà trưởng thôn.” Phó Thừa mở nắp ly mì ăn liền ra: “Con đường vào thôn vừa mới được thông, ngày mai bọn anh sẽ bắt đầu phối hợp với các cơ quan chính quyền địa phương để di tản dân cư.”

"Giờ anh mới ăn tối à?" Giang Tự Châu đau lòng cau mày, ánh sáng không tốt lắm, nhưng khi Phó Thừa đưa tay mở nắp mì, ngón tay sưng tấy đỏ bừng của anh đã hiện lên trước mắt Giang Tự Châu: "Tay của anh làm sao vậy? Bị tê cóng rồi à?"

Giọng điệu của cậu vừa căng thẳng vừa lo lắng, Phó Thừa cười dỗ dành: “Không sao đâu, chỉ cần ủ ấm là ổn thôi.”

Giang Tự Châu không lên tiếng. Sau khi mạng lưới liên lạc được khôi phục, trong điện thoại của Phó Thừa hiện lên vô số thông báo, anh gọi điện cho Đoàn Nghị để báo cáo tiến độ công việc hiện tại và tin tức về Đoàn Thính Vãn, sau đó, anh tìm kiếm tên của Giang Tự Châu.

Cả ngày nay từ khi khởi hành đến bây giờ, Giang Tự Châu chỉ gửi một tin nhắn "Bình an", không có tin nhắn dồn dập, cũng không có những cuộc gọi điên cuồng, cậu là người nhạy cảm và thú vị, chỉ cần dùng 2 từ đã đủ chiếm lấy toàn bộ trái tim của Phó Thừa.

Phó Thừa trả lời tin nhắn WeChat của Giang Tự Châu, ngay sau đó, Giang Tự Châu gọi video đến.

Vốn dĩ cậu định nói cho Phó Thừa biết là cậu đi họp phụ huynh cho Ngưu Ngưu rồi đưa Ngưu Ngưu về sống ở nhà, nhưng nhìn hoàn cảnh bên chỗ Phó Thừa, cậu không nói được lời nào cả.

Cảm giác đau xót gần như choán ngợp Giang Tự Châu, mỗi lần Phó Thừa nói đều thở mạnh, Giang Tự Châu không thể tưởng tượng được điều kiện ở đó tệ đến mức nào.

Phó Thừa biết cậu lo lắng cho mình, anh dỗ dành nói: “Trong nhà có đủ ấm không, nếu phòng ngủ nóng quá thì em mở cửa sổ ra một chút nhé, đi ngủ sớm đi, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Trên mặt Giang Tự Châu đầy vẻ không vui, cậu nghe vậy thì gật đầu, Phó Thừa thì thầm gọi tên cậu.

Giang Tự Châu cầm ly nước của Phó Thừa trong tay, cậu nhấp một ngụm nước ấm rồi nhìn vào điện thoại.

"Anh rất nhớ em." Phó Thừa nói.

Giang Tự Châu dùng ngón tay chạm lên gương mặt của Phó Thừa trong điện thoại, cậu chớp mắt: “Em biết, em cũng vậy, anh phải chú ý đến bản thân nữa, đừng để bị bệnh hay bị thương nhé.”

“Được." Mì ăn liền đã chín, điện thoại của Phó Thừa cũng sắp hết pin: “Em cúp máy trước đi.”

Đoạn video kết thúc với ánh mắt bất lực của Giang Tự Châu, sắc mặt Lý Văn cũng dịu đi nhiều, anh ta nhìn chằm chằm Phó Thừa như nhìn sinh vật lạ, nhìn chăm chú đến mức quên mất mình phải quay đầu đi.

Phó Thừa cúi đầu ăn một miếng mì ăn liền, anh quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Lý Văn, anh nhướng mày nói: “Không ăn à?”

Lúc này Lý Văn mới tỉnh táo lại, anh ta cúi đầu giấu đi vẻ mặt kinh ngạc của mình, nếu như cô em gái thối của anh ta nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ kích động tới đâu nữa.