Nghịch Hỏa

Chương 63




"Két" âm thanh chói tai vang lên, Phó Thừa quay người lại, Triệu Lâm đứng sau lưng anh cách đó vài bước đụng vào ghế sắt bên cạnh như thể đã mất hết sức lực. Ghế bị đập vào thanh sắt, tạo ra âm thanh khó nghe.

Phó Thừa cau mày, sải bước đi tới, Triệu Lâm không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào mặt anh, khó khăn hỏi: "Là... Tiêu Cương à?"

Cậu ta khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ này, cậu ta nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phó Thừa: "Anh ấy bị thương rồi à? Làm sao có thể..."

Triệu Lâm vẫn mặc áo bệnh viện rất mỏng, Phó Thừa đưa tay đỡ vai cậu ta: “Triệu Lâm, Tiêu Cương sẽ không sao, để tôi ở lại đây, cậu về phòng bệnh trước đi.”

Tựa như một người không biết bơi bị ném xuống biển cả mênh mông, cảm giác ngột ngạt lập tức bao trùm lấy Triệu Lâm, cậu ta dường như không nghe không thấy gì cả, chỉ có nỗi buồn và sự tuyệt vọng dâng lên từ mọi phía ập đến, khiến cậu ta không thể cử động được.

Triệu Lâm lắc đầu, cắn môi dưới không chịu nói gì, bướng bỉnh đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, trên người Tiêu Cương không có chỗ nào là lành lặn, vết máu trên mặt chỉ được lau sơ, trên những vết thương đáng sợ vẫn còn màu đỏ nhạt của máu.

Triệu Lâm cảm thấy đầu ngón tay run rẩy, cậu ta vươn tay muốn chạm vào mặt Tiêu Cương, mặt Tiêu Cương lạnh quá, ngón tay Triệu Lâm co lại, nước mắt rơi xuống mặt Tiêu Cương.

“Tiêu Cương, mau chóng khỏe lại nhé.” Triệu Lâm chân thành nói: “Đợi anh tỉnh lại, em sẽ cho anh câu trả lời.”

Phó Thừa đứng ở đầu hành lang bên kia báo cáo với Đoàn Nghị, sau đó đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt.

Triệu Lâm vẫn chưa khoẻ hoàn toàn, cậu ta đứng hồi lâu thì không còn sức lực nữa, dựa vào tường nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại.

Giang Tự Châu quay đầu nhìn Phó Thừa, sau đó bất lực lắc đầu.

Phó Thừa nhìn Triệu Lâm như người mất hồn, sau đó lại về phía nhìn cầu thang bên cạnh, Giang Tự Châu hiểu ý, đi theo sau anh.

Ngoài trời đã tối, hệ thống sưởi trong bệnh viện không tốt lắm, bàn tay hơi lạnh của Giang Tự Châu được Phó Thừa nắm lấy.

“Tối nay phải có người trực ở đây.” Phó Thừa áy náy nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Tự Châu: “Điều kiện trong huyện chỉ ở mức trung bình, anh đặt một phòng khách sạn cho em."

"Không cần, lần này em đi cùng với mấy người nữa trong công ty, đã đặt phòng rồi."

Ngoài Giang Tự Châu, Nam Thần còn cử hơn chục nhân viên đến trong lần quyên góp vật tư này, cậu vừa xuống xe đã liên lạc với Lưu Dương và đi thẳng đến thôn Phong Đài mà không đi cùng những người khác.

Phó Thừa trìu mến nhìn cậu: “Anh và em đi ăn chút gì đó rồi anh đưa em về."

Lưu Dương và Lý Văn đưa những dân làng cuối cùng đến điểm sơ tán tập trung do huyện sắp xếp, Phó Thừa là người duy nhất ở bệnh viện, anh không thể rời đi, Giang Tự Châu cười nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần anh phải đưa về nữa."

Trong lòng Phó Thừa biết rõ, nếu không phải anh đang ở huyện Phong thì Giang Tự Châu cũng sẽ không đến đây.

Giang Tự Châu luôn biết cách cân nhắc mọi việc, Phó Thừa không nói nữa, anh đưa cậu ra khỏi cổng bệnh viện, gọi taxi cho cậu, nói địa chỉ cho tài xế, anh đứng đó nhìn theo chiếc xe cho đến khi xe biến mất khỏi tầm nhìn mới lên lầu.

Trong huyện không có khách sạn cao cấp, nhân viên Nam Thần không dám bỏ bê cậu chủ Giang vẫn chưa khỏi hẳn nên đã đặt phòng ở khách sạn tốt nhất.

"Bác tài, phiền bác dừng xe tấp vào lề đường giúp cháu." Nhìn thấy Phó Thừa xoay người rời đi, Giang Tự Châu liền nói.

Tài xế thấy Giang Tự Châu không phải người địa phương, trong lòng không vui lắm, ông ta cau mày phàn nàn mấy lần, sau đó tấp vào lề rồi dừng lại.

Giang Tự Châu trả tiền, đẩy cửa bước xuống xe, cậu đi đến ven đường, bám vào một thân cây rồi từ từ ngồi xổm xuống.

Vừa rồi cậu rất sợ bản thân sẽ lộ ra cảm xúc bất thường làm cho Phó Thừa lại phải lo lắng, trên vai Phó Thừa đã có quá nhiều gánh nặng, cậu không muốn lúc này lại làm cho anh phải phân tâm.

Khi nhìn thấy Phó Thừa và Lý Văn liều mạng đào mấy mét tuyết bằng tay không, nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của Tiêu Cương khi được kéo lên, nhìn thấy ánh mắt do dự của bác sĩ, Giang Tự Châu cảm thấy mình đã đau đến khó thở.

Cậu biết đó là Tiêu Cương, nhưng không khỏi nghĩ tới Phó Thừa, bất kể gặp phải nguy hiểm gì, Phó Thừa vẫn luôn ở tuyến đầu, nếu kế hoạch hôm nay thay đổi, nếu người đi đến nhà họ Lý là Phó Thừa…

Giang Tự Châu không dám nghĩ tiếp nữa, cậu ngồi xuống đất hít một hơi thật sâu, một tay đỡ thân cây, cảm giác ngột ngạt bủa vây cậu. Dưới gốc cây có đống tuyết dày chưa được dọn dẹp, Giang Tự Châu mặc kệ bụi bẩn, thò tay vào đống tuyết.

Lúc này, chỉ có cái lạnh thấu xương truyền vào da thịt mới có thể làm cậu tỉnh táo, khiến cậu phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, để cậu chắc chắn rằng Phó Thừa của cậu vẫn còn lạnh lặn.

Huyện Phong không lớn, khách sạn chỉ cách bệnh viện huyện mười phút đi bộ, Giang Tự Châu đi bộ về khách sạn, báo tên ở quầy lễ tân, lấy thẻ phòng rồi đi lên cầu thang.

Nghe thấy tiếng mở khóa, cánh cửa bên cạnh mở ra, một nhân viên của Nam Thần nhìn thấy Giang Tự Châu thì lịch sự chào cậu.

"Cậu chủ Giang, vừa rồi có người giao thức ăn đến liên tục gõ cửa, anh không có ở đó, nên tôi đã lấy hộ anh." Nói xong, anh ta quay trở lại phòng và lấy ra một hộp đồ ăn: "Anh chưa ăn cơm à? Vẫn còn nóng đấy."

Nhân viên vừa nhìn Giang Tự Châu vừa nói, anh ta sửng người nhìn cậu, bởi vì bây giờ Giang Tự Châu trông rất lôi thôi, ống quần jean gần như ướt sũng, đầu gối dính đầy bụi bẩn, trông hơi chật vật.

"Cảm ơn." Giang Tự Châu đưa tay cầm lấy hộp đồ ăn, đầu ngón tay lạnh lẽo dính đầy nước.

Nhân viên giật mình: "Anh không sao chứ? Có phải ở huyện Phong lạnh quá không? Anh cẩn thận kẻo bị cảm."

Giang Tự Châu cười xòa: "Tôi biết, cậu cũng vậy. Ngày mai khi nào cậu đi phân phát đồ dùng thì nhớ gọi tôi nhé."

Nhân viên ngơ ngác gật đầu, dường như Giang Tự Châu cũng không có ý định chờ phản ứng của anh ta, cậu mở cửa đi thẳng vào phòng.

Cậu đặt hộp đồ ăn lên bàn, trên đó ghi đơn hàng của "Anh Phó", đồng thời còn có thêm ghi chú "ít dầu và ít muối".

Phó Thừa hiểu rõ cậu, anh biết cậu có thể sẽ bỏ bữa nên trước khi lên xe anh có hỏi số phòng của cậu rồi gọi đồ ăn cho cậu.

Tiêu Cương bị thương nặng, tất cả thành viên trong đội tập trung tại điểm sơ tán đều vội vàng đến bệnh viện, mắt Lưu Dương vốn đã sưng tấy, cậu nhóc đưa tay kéo áo Triệu Lâm mấy lần cũng vô ích.

Bình thường Tiêu Cương không nói nhiều, nhưng anh ta trung thực và đáng tin cậy, mỗi thành viên trong đội đều lo lắng đến mức im lặng không nói nên lời. Hàng chục lính cứu hỏa trong bộ đồ cứu hộ đứng cúi đầu ở lối vào phòng ICU, trở thành một cảnh tượng bắt mắt trong bệnh viện.

Không lâu sau, Lý Văn cũng đến bệnh viện, Tiền Cương nghe tin một lính cứu hỏa của thành phố Thiên Tân cử đến hỗ trợ tại hiện trường cứu hộ bị thương nặng và vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch thì sợ đội trưởng Phó sẽ trút cơn giận lên đầu mình nên không dám tới.

"Đội trưởng phó, anh đã mệt mỏi cả ngày nay rồi, sắp tới còn rất nhiều công việc." Lý Văn khuyên nhủ: "Anh về nghỉ ngơi trước đi. Tối nay tôi sẽ trực ở đây."

“Đúng vậy đội trưởng Phó, anh mau trở về đi." Lúc này Lưu Dương mới nhớ tới Giang Tự Châu: “Chắc là anh Châu đang rất lo lắng cho anh."

Phó Thừa thật sự đang nghĩ đến Giang Tự Châu, nhưng tình huống của Tiêu Cương lại lại rất nguy cấp, thân là đội trưởng, lúc này anh không thể rời đi, liền xua tay từ chối.

Đêm khuya, bệnh viện vẫn sáng đèn, Triệu Lâm ngồi trên ghế dài, trên vai khoác áo khoác của Lưu Dương mang đến, cậu ta không nói gì, dáng người rất gầy, mặc dù có rất nhiều người xung quanh nhưng trông cậu ta vô cùng cô quạnh.

Phó Thừa biết dù có nói thế nào thì Triệu Lâm cũng sẽ không về phòng bệnh, vì thế anh liền xin y tá một cốc nước ấm đưa cho Triệu Lâm.

Triệu Lâm hoàn toàn không có phản ứng gì, tay Phó Thừa vẫn ở tư thế đưa nước sang: “Nếu cậu không ăn uống gì thì Tiêu Cương chưa tỉnh dậy mà cậu đã gục trước rồi."

Tay Triệu Lâm lạnh buốt, cậu ta nắm chặt đôi găng tay của Tiêu Cương như bảo vật, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Phó Thừa hỏi: "Đội trưởng Phó, anh ấy sẽ tỉnh lại phải không?"

Phó Thừa ngồi vào chỗ trống bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Lâm, anh rất hiểu tâm trạng của Triệu Lâm lúc này. Lúc Giang Tự Châu bị thương, anh đứng ngoài cửa phòng ICU với tâm trạng vô cùng lo lắng.

“Sẽ tỉnh lại.” Phó Thừa trả lời: “Tiêu Cương là một người rất cứng rắn và không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng.”

“Tối qua Tiêu Cương tỏ tình với em.” Triệu Lâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy nói đợi hoàn thành nhiệm vụ rồi khi trở về thành phố Thiên Tân thì em phải cho anh ấy một câu trả lời.”

Triệu Lâm nhẹ nhàng hít một hơi, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, cốc giấy bị cậu ta bóp méo: “Lúc anh ấy và Tiểu Mễ thân thiết với nhau, em đã ngó lơ anh ấy, chắc chắn anh ấy đã rất tức giận nên mới thế này."

Triệu Lâm nghẹn ngào, một lát sau mới nói tiếp: "Mới trừng phạt em thế này, ngay cả cơ hội để trả lời anh ấy cũng không có."

“Khoảng thời gian đó cậu ấy rất vui vẻ, bởi vì cậu ấy nhận ra bản thân có thể tác động đến cảm xúc của cậu." Phó Thừa cũng cảm thấy nghèn nghẹn theo, anh nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy sẽ không tức giận, người yêu với nhau sẽ không như thế đâu."

Triệu Lâm hít một hơi thật sâu, nước mắt rơi vào cốc giấy.

Mùa đông, bình minh luôn đến muộn hơn, đèn đường vẫn sáng, những người lính bận rộn cả ngày mệt mỏi ngồi dựa vào tường, khuôn mặt ai cũng mệt mỏi nhưng không ai chịu quay về nhà khách do chính quyền huyện Phong chuẩn bị để nghỉ ngơi.

Hành lang rất yên tĩnh, tất cả mọi người ngoại trừ Phó Thừa và Triệu Lâm đều nhắm mắt nghỉ ngơi, Triệu Lâm giống như một con chim run sợ trước giông bão, mỗi lần cửa phòng ICU mở ra, cậu ta lại bừng tỉnh rồi ngồi thẳng người lên.

Cho đến khi sắc trời sáng, bác sĩ trực mới bước ra khỏi phòng ICU, đi thẳng đến chỗ Phó Thừa, Triệu Lâm cũng vội vàng đứng dậy, đôi mắt cậu ta đã trũng xuống.

Phó Thừa đưa tay đỡ cậu ta, cũng đứng dậy theo.

Mọi âm thanh đều nghẹn lại trong cổ họng, Triệu Lâm không nói nên lời, Phó Thừa hỏi bác sĩ: “Tình hình hiện tại của Tiêu Cương thế nào rồi?”

"Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn qua cơn nguy kịch, nhưng may mắn thay, tình hình cả đêm qua không trở nên xấu đi." Bác sĩ cười nhẹ nhõm: "Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tối nay có thể chuyển đến phòng bệnh thường rồi."