Nghịch Lửa

Chương 56




Trên người Bạch Thuật Bắc nồng nặc mùi cồn của rượu, tơ máu đỏ tươi giăng đầy trong đôi mắt. Nhìn thấy Lâm Vãn Thu, anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền bị hành động của cô làm cho mù mịt : "Em có ý gì?"

Lâm Vãn Thu nhìn chằm chằm Bạch Thuật Bắc, hai gò má đỏ bừng vì tức giận. Lát sau, Bạch Thuật Bắc mới bừng tỉnh hiểu được, mây đen u ám lập tức xâm chiếm gương mặt tuấn tú:"Em cho rằng anh làm?"

Lâm Vãn Thu không nói lời nào, chỉ có tia sáng khẳng định phát ra từ đáy mắt đen.

Trong khoảnh khắc, Bạch Thuật Bắc không thể nói lên cảm xúc của mình, như thể có người cầm dao đục lỗ vào trái tim, lồng ngực nhói đau vì bị xé toạc. Cho dù anh khốn nạn hơn nữa, cũng sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện này để cưỡng cầu cô. Giam cầm chính vợ của mình, Bạch Thuật Bắc chưa cầm thú, hèn hạ đến mức đấy.

Nhưng anh phải giải thích như thế nào? Anh xác thực không nhúng tay vào chuyện này, nhưng nó có liên quan đến anh.

Bạch Thuật Bắc trầm mặc hồi lâu, nhìn cô tức giận bừng bừng, đành nhỏ giọng giải thích: "Là chú ba, hôm nay. . . . . . sinh nhật anh, bọn họ muốn chúc mừng anh."

Lâm Vãn Thu cắn môi không nói, Bạch Trạm Nam muốn chúc mừng sinh nhật anh ta, chẳng lẽ xem cô như quà tặng? Quả nhiên là anh em, hứng gì làm nấy, không hề đếm xỉa đến cảm nhận của người khác.

Bạch Thuật Bắc có cảm giác “càng tô càng đen”* Trước khi tới đây, anh hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Bạch Trạm Nam chỉ nói, Lâm Vãn Thu có chuyện, bảo anh đến gấp.

*: càng giải thích càng phản tác dụng.

Kết quả ——

Trong lòng anh nhiệt tình rủa sả em trai của mình, cái thằng nhóc Bạch Trạm Nam, càng ngày càng teo não!

Bạch Thuật Bắc nén bực, giọng nói đặc biệt e dè: "Đừng nóng giận, anh lập tức đưa em về."

Lâm Vãn Thu không để ý Bạch Thuật Bắc, xoay người ra cửa. Cô gắng sức vặn tay nắm cánh cửa, nhưng nó vẫn bất động, tất nhiên đã bị khóa trái. Giương mắt nhìn xung quanh, tất cả cửa sổ đều có hàng rào bảo vệ, đành bỏ quả phương án trèo cửa sổ. Xem ra bọn người kia cố ý nhốt cô ở đây, phỏng chừng cửa sau đã bị khóa kĩ.

Lâm Vãn Thu Và Bạch Thuật Bắc nhìn nhau. Ngay cả Bạch Thuật Bắc cũng giật mình, hèn gì vừa nãy, Bạch Trạm Nam lại gửi cái tin nhắn mập mờ đấy cho anh: Nhớ giữ chặt cơ hội, không cần cảm ơn em.

Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên đau đầu, cảm giác chột dạ đánh úp vào ngực, bất giác kéo thẳng sống lưng: "Để anh thử coi."

Tay Bạch Thuật Bắc giả vờ vặn vặn mấy cái. Thật ra, mấy thứ ổ khóa vớ vẩn này không làm khó được một quân nhân lão luyện như anh. Nhưng anh ao ước ở chung một chỗ với cô, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng anh bắt đầu rộn rạo. Anh nghiêng đầu, biểu cảm chán chường, diễn xuất y như thật: "Mở không được."

Lâm Vãn Thu nóng nảy hỏi: "Anh có mang điện thoại không?"

Điện thoại của cô đã bị bọn người kia đoạt mất, bây giờ không cách nào liên lạc được với người bên ngoài.

Bạch Thuật Bắc vội vàng nhét tay vào túi áo khoác, vừa chạm tới di động, ngón tay không do dự, ấn nút tắt máy, trịnh trọng trả lời: "Không có, để quên ở quán rượu rồi."

Lâm Vãn Thu chau mày, thất vọng liếc nhìn khắp phòng khách. Dường như nơi này ngày thường không có ai ở, điện thoại thì không có, đèn đuốc cũng không mở.

Bạch Thuật Bắc nhìn dáng vẻ bất an, thấp thỏm của cô, cất tiếng cười khổ: "Em không muốn ở chung một chỗ với anh đến thế à?”

Lâm Vãn Thu phức tạp nhìn anh một cái, rồi thờ ơ xoay người đi tới cửa sổ, quan sát tình huống bên ngoài.

Bị cô cố tình làm ngơ, trái tim Bạch Thuật Bắc lại nhói đau thêm. Anh ngồi trên sô pha, quan sát bộ dạng lật đật tìm cách ra ngoài của cô, cuối cùng không nhịn nổi, khàn giọng khuyên lơn: "Đừng lãng phí thời gian, ngày mai bọn họ sẽ tự động thả chúng ta, chỉ cần ở lại một đêm thôi. . . . . ."

Nghĩ tới hiện tại Lâm Vãn Thu chán ghét, bài xích chuyện ở chung với mình, trong lòng Bạch Thuật Bắc như thể có tảng đá ngàn cân đè ép. Cô gái ngày trước, luôn dùng ánh mắt mê luyến nhìn anh, đã đi đâu rồi?

Lâm Vãn Thu cắn môi, cuối cùng vẫn mở miệng trả lời: "Tri Hạ sẽ lo lắng."

Không đề cập tới Tri Hạ thì thôi, Lâm Vãn Thu vừa nhắc đến anh ta, gương mặt Bạch Thuật Bắc liền xám ngoét. Trước kia, Lâm Tri Hạ mắc bệnh tâm lí nên Bạch Thuật Bắc không hề đề phòng anh ta. Nhưng giờ thì khác, Lâm Tri Hạ đã bình phục, vả lại, quan hệ giữa anh ta và Lâm Vãn Thu ngày càng thân thiết.

Anh càng không thể thả Lâm Vãn Thu!

"Nơi này cách xa nội thành, giờ em ra ngoài cũng chẳng đón được xe, nán lại đến sáng mai đi." Anh ngẫm nghĩ một tí rồi bồi thêm lí do, "Trong bụng em còn có đứa bé."

Lâm Vãn Thu nhìn những cánh cửa sổ bị bịt kín bởi hàng rào chắn, ngoài cửa, gió thổi ào ào. Màn đêm buông lơi, nhiệt độ dần xuống thấp. Nơi đây hình như cách biển rất gần, không khí xung quanh hơi ẩm ướt. Lâm Vãn Thu nghĩ đến tình huống hiện tại, rốt cuộc đi tìm một chỗ để ngồi.

-

Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ còn tiếng lửa cháy hừng hực của chiếc lò sưởi gắn tường. Ngọn đèn trên cao tỏa ánh sáng lập lòe mờ ảo. Bầu không khí tuyệt mỹ dành cho các đôi tình nhân.

Lâm Vãn Thu an tĩnh ngồi trên sô pha, cách Bạch Thuật Bắc một đoạn khá xa, đôi mắt rũ xuống, ngắm nhìn cái bóng của chính mình, cố ý coi nhẹ sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh. Nhưng ánh mắt của anh ta cứ như hai ngọn lửa nóng, nướng cháy khuôn mặt cô.

"Đói không?"

Giọng nam trầm nhè nhẹ vang lên, Lâm Vãn Thu muốn lắc đầu theo trực giác, sau nghĩ đến đứa bé trong bụng, cắn răng, chủ động đứng dậy: "Để tôi vào bếp, xem thử có cái gì."

Trong phòng bếp tối đen như mực, tay Lâm Vãn Thu chống vách tường, mò mẫm tìm công tắc mở đèn, nhưng bấm nút mấy lần, xung quanh vẫn tối mù.

Bạch Thuật Bắc đột ngột theo tới, “tách” một tiếng, chiếc bật lửa trong tay anh bùng lên đốm sáng nhỏ, âm thanh của anh trầm thấp hơn mọi lần: "Hình như ngoại trừ phòng khách, những nơi khác đều mất điện."

Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ thở dài, nửa thật nửa đùa nói: "Em trai của anh nhọc lòng quá."

Đôi môi Bạch Thuật Bắc mìm chặt, tay lục tìm kệ tủ trong phòng bếp. Bật lửa hết tắt rồi sáng, lập lại liên tục mấy lần. Bóng dáng rắn rỏi của anh khi tỏ khi mờ, lóe lên trong đôi đồng tử đen láy của cô.

Cuối cùng anh tìm được vài cây nến, có lẽ do Bạch Trạm Nam cố tình để lại. Sau khi đốt nến, không khí trong phòng bếp càng mập mờ, ám muội hơn.

Lâm Vãn Thu mở tủ lạnh, nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đặc biệt toàn là những món Bạch Thuật Bắc ưa thích. Thông qua thức ăn, Lâm Vãn Thu cũng có thể cảm nhận được sự kính trọng, mến yêu của Bạch Trạm Nam dành cho Bạch Thuật Bắc. Có lẽ, anh ta muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật ý nghĩa cho anh trai, bỏ công đưa cô tới đây, còn chuẩn bị mọi thứ chu đáo.

Nhưng với Bạch Thuật Bắc, cô quan trọng đến thế sao? Không có cô, Bạch Thuật Bắc không thể vui vẻ trong ngày sinh nhật?

Nghĩ tới đây, Lâm Vãn Thu bèn lắc đầu lia lịa. Cô phải vứt ngay những vọng tưởng xa vời. Cô không được yêu người đàn ông này, chịu nhục nhã còn chưa đủ à?

Lâm Vãn Thu cúi đầu chọn nguyên liệu. Từ đầu đến cuối, Bạch Thuật Bắc đứng yên trước cửa phòng bếp, anh không dám đến gần cô, nhưng tiếc nuối những giây phút được ngắm nhìn cô.

Hình ảnh ấm áp trước mắt, đã lâu anh chưa nhìn thấy. Hóa ra, bóng lưng của Lâm Vãn Thu tất bật trong phòng bếp lại đẹp mắt đến thế. Vì sao ngày trước anh không phát hiện được?

Lâm Vãn Thu cúi đầu nhặt rau, Bạch Thuật Bắc nhìn một lúc, không nhịn được cảm thán: "Nếu Manh Manh ở đây thì tốt quá, con bé rất nhớ em."

Động tác của Lâm Vãn Thu khẽ ngưng trệ, trái tim co rúc đau đớn, cố nhẫn nại không đáp lời.

Cô nấu ăn rất nhanh. Khi món ăn được dọn hết lên bàn, Bạch Thuật Bắc ngắm nghía rất lâu, đôi đũa trong tay không động đậy. Bình thường, anh chủ yếu ở đơn vị, ít có cơ hội dùng cơm do Lâm Vãn Thu nấu. Nhưng không hiểu sao, từ lúc cô bỏ đi, anh nhớ nhung da diết hương vị của những bữa ăn đó. Đấy là. . . . . . một loại hương vị mà nhiều năm qua, anh chưa từng nếm thử.

Hiện tại mơ hồ hiểu thấu, hình như là hương vị của gia đình.

Lâm Vãn Thu chỉ nhìn anh một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, suy tư một tẹo, bèn ngẩng đầu: "À mà ——"

Bạch Thuật Bắc ngẩng lên, chạm vào ánh mắt lấp lánh của cô. Lâm Vãn Thu nắm chặt đôi đũa, nói thật nhanh: "Sinh nhật vui vẻ."

Những ngón tay đặt trên bàn của Bạch Thuật Bắc từ từ cuộn tròn. Trong ánh sáng tù mù, Lâm Vãn Thu không thể nhìn thấy những cảm xúc dịu dàng chuyển động dưới đáy mắt anh, chỉ nghe âm thanh khàn đục: "Cám ơn."

Bạch Thuật Bắc tìm được một chai rượu vang đỏ, vừa ăn vừa nhâm nhi vài ly. Nghe câu chúc của cô, tâm tình của anh tốt lên hẳn, khóe miệng cong cong, mắt nhìn cô chăm chú. Lâm Vãn Thu mang thai nên không uống với anh..., chỉ tập trung vào động tác nhai nuốt, bụng bảo dạ, hôm nay là sinh nhật anh ta . . . . . tạm thời nhân nhượng anh ta vậy.

Có lẽ buổi đêm thật tốt đẹp, hai người ngầm nhất trí, không đề cập đến những vấn đề nhạy cảm. Bọn họ như thể những người xa lạ, tình cờ gặp gỡ chung đường, mời nhau một bữa cơm, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Cuối cùng, Bạch Thuật Bắc xử lí gọn ghẽ toàn bộ thức ăn, sau hôm nay, không biết bao giờ anh mới có cơ hội được ăn đồ cô nấu.

-

Thời gian trôi qua rất chậm, tiếng chuông của chiếc đồng hồ cổ báo hiệu vừa sang 9h tối, hai người ngồi yên không lên tiếng, bối rối lắng nghe hơi thở của nhau.

Lâm Vãn Thu ngồi một lúc đã bắt đầu buồn ngủ. Phụ nữ khi mang thai rất thích ngủ. Bạch Thuật Bắc cố níu kéo thời gian gần bên cô, chủ động đề nghị: "Chúng ta xem ti vi?"

Lâm Vãn Thu liếc nhìn cầu thang đen ngòm. Cô có chứng sợ bóng tối, không dám lên đó một mình, đành ưỡn thẳng sống lưng, dằn lòng gật đầu: "Ừm."

Ti vi trong phòng đã cắt hết dây cáp, chỉ có mấy cái DVD. Bạch Thuật Bắc không nhìn kĩ, quơ đại một cái nhét vào đầu đĩa. Lát sau, Bạch Thuật Bắc chỉ muốn cắn lưỡi khi chứng kiến những hình ảnh tươi mát, đầy thịt thà xuất hiện to rõ trên màn hình.

Tên Bạch Trạm Nam ngu ngốc!

Lâm Vãn Thu vốn đang gật gà gật gù, bên tai loáng thoáng tiếng rên rỉ mờ ám của phụ nữ, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến. Cô hoảng hồn nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, vừa lúc màn hình phóng to nơi giao hợp của đôi nam nữ, phối hợp với tiếng nước vẩy, nâng hiệu ứng nghe nhìn đến mức cao nhất.

Cô vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, đầu óc cực kì hỗn loạn. Tiếng rên rỉ liên miên lọt sâu xuống đáy tai, quậy đến mức ngực cô căng cứng. Những ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi cứ lởn vởn trong đầu.

"Anh...anh!" Lâm Vãn Thu lắp bắp nói, "Mau tắt đi."

Bạch Thuật Bắc ảo não không dứt. Lâm Vãn Thu đang mang thai, Bạch Trạm Nam lại dám bơm những thứ đen tối vào đầu con anh ngay từ trong bụng mẹ! Anh vội vàng tắt ti vi, có điều, cổ họng trở nên khô rát, nhịp tim tăng đột biến.

Bạch Thuật Bắc cảm thấy kỳ quái, chẳng phải là những hình ảnh tầm phào thôi sao? Anh cũng không phải chưa từng nghía qua, thế nhưng phản ứng lần này. . . . . .

Khuôn mặt Lâm Vãn Thu đỏ lửng, cúi đầu không dám nhìn Bạch Thuật Bắc, cứng ngắc đứng dậy, thẳng lưng hướng tới cầu thang: "Tôi muốn đi ngủ."

Bạch Thuật Bắc biết cô sợ tối. Trước kia khi ngủ, cô luôn mở sáng đèn. Anh sốt sắng theo sau, cầm nến soi đường giúp cô: "Anh dẫn em đi."

Nói đoạn, anh lách người đi lên trước, đắn đo vươn cánh tay về phía cô. Lâm Vãn Thu nhìn bàn tay phía trước thật lâu, lắc đầu một cái: "Tối lắm, anh hãy tập trung nhìn đường."

Nói đoạn, cô bèn cúi đầu không nhìn anh, trong lòng bỗng dưng buồn khổ.

Dạo gần đầy, Bạch Thuật Bắc thường lộ vẻ mặt bi thương khiến cô do dự. Cô ép mình không thể tin anh ta. Sau lần vấp ngã nhớ đời, cô luôn luôn hoài nghi mục đích trong lời nói hay cử chỉ của anh ta.

Bạch Thuật Bắc phát rầu, nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Anh xoay người đi về phía trước, vừa đi được vài bước, bèn phát hiện có chuyện bất thường!

Toàn thân bỗng dội lên một ngọn lửa nóng, trí óc dần mơ màng hỗn loạn. Anh khẽ cúi đầu, nhìn nơi nào đó càng lúc càng trướng phồng, ngọn lửa toàn thân đang dồn về nơi đó! @#$%$@, lần này hay thật, mặt mũi coi như mất sạch.