Nghịch Mệnh Tầm Duyên

Chương 5: Bị cướp bản quyền




-     Uyển, tớ vừa trông thấy quyển sách này, có vẻ hay đấy!

Đang nhâm nhi tách trà thơm trước màn hình laptop, Thư Uyển nhận được tin nhắn của bạn thân online. Nhỏ tên là Nhã Nghi, cũng là một người đam mê viết lách, và tất nhiên là cũng rất thích đọc. Cô và nhỏ khá là hợp ý, đáng tiếc là chưa có dịp gặp mặt.

Và Thư Uyển bắt đầu ngắm nghía tấm poster mà bạn gửi qua. Hai màu sắc chủ đạo là tím và trắng nhìn rất thanh lịch. Bìa quyển được cách điệu từ hoa lavender, tuy đơn giản nhưng tinh tế. Cách thức trình bày thế này đúng là gây cho cô một sự hứng thú nhất định. Và khi phát hiện ra đây là quyển sách cũng được ra mắt bởi nơi Thư Uyển gửi đứa con tinh thần của mình, cô không khỏi cười tươi. Bên này làm việc chuyên nghiệp thế này, cô cũng đỡ lo cho quyển sách đầu tay.

Loảng xoảng.

Chén trà trên tay rơi xuống nền gạch và vỡ vụn khi cô đang háo hức xem thông tin sách. Một mảnh sứ văng vào chân Thư Uyển, cứa ra một vệt đỏ lòm. Nhưng cô không thấy đau, cô quên mất cả đau đớn. Vội vả đóng hết trình duyệt, cô lại truy cập vào trang kia.

Quả nhiên, cô không có nhìn sai. Quyển sách của cô, đã bị người ta chiếm đoạt.

Bàn tay run rẩy của Thư Uyển nắm chặt con chuột vi tính. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, khóe mắt ngần ngận nước nhưng kiên quyết không rơi. Trút hết sức lực của mình vào bàn phím, cô gõ ngay ở dưới bài quảng cáo kia: “Tại sao các người lại chiếm đoạt quyển sách của tôi?”. Và chưa đến hai phút sau, bình luận của cô đã bị xóa đi mất.

Cô tiếp tục ghi những bình luận thật dài để khẳng định mình là người viết ra quyển sách, nhưng tất cả chúng đều bị xóa trong tức thì. Quá uất ức, Thư Uyển copy lại những lời này và liên tục spam tại nơi tuyên truyền sách. Dĩ nhiên, hành vi đó chẳng mang lại kết quả gì cả, công ty kia nhanh chóng chặn mọi bình luận từ phía cô. Trong cơn tức tối, Thư Uyển viết ngay một bài đăng lên cá nhân với mong muốn khiến nhiều người hơn biết được sự thật.

Rất nhanh thì mọi thứ cũng xong, Thư Uyển thấy lòng trống rỗng. Rồi cô sẽ phải làm gì tiếp đây? Cô không biết, có nằm mơ cô cũng không nghi ngờ rằng cái chuyện khốn nạn này lại rớt ngay đầu mình. Nhón chân chạy quay những mảnh sứ lớn nhỏ, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho anh, người luôn cho cô những gợi ý khi cô cần nhất. Và cô cần anh, ngay lúc này…

Chuông reo. Chuông tắt. Thư Uyển thẩn thở nghe tiếng tổng đài lạnh như băng. Anh không nhấc máy.

“Uyển à, tại sao mày lại nghĩ đến anh ấy. Phiền phức của mày thì mày tự lo mà giải quyết đi chứ!” Lại một giọng nói vang lên trong đầu cô. Đôi mắt mịt mờ của Thư Uyển phảng phất tìm lại được tiêu cự. Đúng vậy, anh rất bận, cô không nên làm anh phiền hơn nữa.

Ánh nhìn của cô xuống vết thương trên mu bàn chân, máu đã đông lại. Kế đến, cô cẩn thận thu dọn những mạnh sứ, cho vào túi cẩn thận rồi dán giấy chú thích. Cô đã lấy lại được bình tĩnh.

-     Uyển, cậu ổn không?

-     Cậu đâu rồi, sao không trả lời tớ vậy?

Điện thoại liên tục ré lên. Thư Uyển cầm gọn nó trong tay, lòng ấm áp:

-     Cảm ơn Nhã Nghi, tớ khá hơn rồi.

Bên kia gửi sang biểu tượng thở phào nhẹ nhõm:

-     Thế cậu đã có dự định gì chưa?

Mấy đầu ngón tay của cô hơi run lên khi nhắn cho cô bạn biết sự thật:

-     Thật ra thì tớ chưa biết phải làm gì cả.

Trong đầu Thư Uyển không khỏi hiện lên những tình tiết xưa cũ của phim truyền hình. Ừ thì bước tiếp theo sau việc chiếm đoạt tác phẩm của một cô gái thân cô thế cô là sẽ lợi dụng quyền lực và tiền bạc để bưng bít miệng lưỡi thiên hạ. Dù sao, ở trong ngành này, danh tiếng định hướng được phần đông dư luận. Giữa một nhà xuất bản danh giá và một người chưa từng có tác phẩm, mọi người sẽ tin ai? 

Nửa phần đầu đã xảy ra rồi, tám chín phần chuyện bịt miệng truyền thông sẽ xảy ra nốt. Nhưng vấn đề là, nếu họ thật sự dùng tiền và quyền để chèn ép thì cô phải làm sao đây? Cô hoàn toàn không có cách nào! 

-     Cậu gom hết mọi bằng chứng mình có, rồi gặp luật sư. Tớ giới thiệu cho cậu một người.

Cô cắn nhẹ môi, mãi mới trả lời:

-     Cảm ơn cậu, nhưng có phiền gì cậu không.

Bên kia trả lời cực kì nhanh:

-     Không có đâu, anh họ tớ nhất định giúp cậu.

Một tia hi vọng mịt mờ lóe lên trước mắt cô, phảng phất như cọng rơm cứu mạng giữa lúc nguy nan.

-     -    -    -    -     -     -

-     Chào em, anh tên là Lạc Vũ, hiện là luật sư và cũng là anh họ của Nhã Nghi.

Nhìn người đàn ông lịch sự đĩnh đạc trước mặt, Thư Uyển không khỏi bối rối. Ai biết được, Nhã Nghi lại đột ngột có việc bận, để cô một mình đối mặt với anh họ của nhỏ đây. Hơi cuối mặt, cô lí nhí đáp:

-     Dạ, chào anh.

Lạc Vũ nhìn cô, cười nhẹ. Hai bàn tay anh khẽ đan vào nhau, người hơi ngã về phía trước:

-     Nhã Nghi có nói với anh đại khái về chuyện của em. Anh không hiểu vì sao con bé tin em vô điều kiện, nhưng anh là luật sư. Em cần có bằng chứng, trước hết là để thuyết phục anh và sau đó là thuyết phục quan tòa.

Vài ba câu vắn tắt, anh ta đã chỉ ra cho Thư Uyển vấn đề cốt lõi. Cô rơi vào trầm ngâm. Toàn bộ bản thảo và ghi chép vụn vặt đều được bảo tồn không thiếu sót chút gì, nhưng như thế vẫn chưa đủ. À đúng rồi, thời gian tạo file trên máy tính đều có ghi lại. Chỉ cần đối chiếu với “tác giả” mà bên công ty đại diện kia công nhận là đủ rồi. Cô hào hứng reo lên:

-     Thời gian bắt đầu viết đều còn trên máy ạ, do em lưu dạng văn bản.

Người đàn ông kia bật cười. Anh ta nhanh chóng lấy laptop của mình, đặt lên bàn cà phê rồi gọi Thư Uyển:

-     Em qua đây xem nhé.

Với một vài thao tác và sự can thiệp của phần mềm thứ ba, thời gian tạo văn bản không còn là vấn đề nữa. Đôi môi anh ta hiện lên nụ cười trêu tức:

-     Như em thấy đó, văn bản này được anh lưu vào năm 1678. Cho nên, lịch sử lưu trong máy tính của em không thể làm bằng chứng trước tòa.

Thư Uyển nhìn màn hình và không khỏi câm lặng. Cô biết, anh ta đúng. Nghĩa là cô, hoặc là có một bằng chứng khác hơn, hoặc là thua kiện. Rõ ràng quyển sách là của cô, ấy vậy mà cô lại tỏ ra bất lực khi chứng minh quyền sở hữu. Quả là một hiện thực chua chát vô cùng.

-     Còn một điều nữa anh phải nhắc em là chi phí cho những vụ xử kiện như thế này không hề thấp. Em có chắc mình đủ tài chính để đeo đuổi đến cùng hay không?

Thư Uyển kiên định gật đầu:

-     Em sẽ theo đuổi vụ kiện này, bằng mọi giá.

Có lẽ, ở trong mắt những người khác thi đây chẳng phải là một quyết định khôn ngoan gì. Nhưng đam mê của cô, tình yêu của cô, sao có thể từ bỏ dễ dàng được đây!

Anh chàng Lạc Vũ có vẻ kinh ngạc, rồi cười cười.

-     Thôi thì khi nào em nghĩ ra thứ gì có thể làm bằng chứng thì gọi cho anh. Còn không, anh khuyên em, nên dừng lại sớm thì hơn.

Nói xong, anh ta để lại tiền nước của mình lên bàn rồi bước ra trước. Thư Uyển có phần lúng túng, con người này nguyên tắc đến nỗi cô muốn mời một bữa nước cũng khó khăn. Nhưng chẳng mấy chốc, những suy nghĩ vụn vặt đó đã bị cô gạt sang một bên vì trong đầu chất đầy nỗi lo lắng. Bằng chứng, cô biết tìm nó ở đâu bây giờ!