Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 541: Cưỡi một con rùa tiên lớn đi dạo chung quanh




Long Phù Nguyệt hoảng sợ, sờ sờ đầu mình. May mắn mình là thánh nữ, bằng không giờ này đã trở thành một đống thịt nhão….

“Cái kia….Ta vuốt cánh sen kia rất mềm a, một chút lực sát thương cũng không có, tại sao ngươi lại bảo nó là hoa sen bén nhọn vậy?” Long Phù Nguyệt có một chút buồn bực.

Chỉ thấy con rùa tiên kia hừ một tiếng: “Bởi vì ngài là Thánh nữ, nếu là người khác, những bông sen kia sẽ biến thành dao găm ăn thịt, ba ngàn năm trước, có một tu tiên nhân (người tu thành tiên) công phu cao cường, nghe nói còn là chưởng môn môn phái nào đó, hắn không biết sống chết, muốn chiếm đoạt đài hoa sen này, liền ra sức đánh vỡ kết giới, vừa ngồi lên đã bị hoa sen cuốn lấy, một thân pháp lực cũng không thể thoát khỏi trói buộc, sau một canh giờ đã trỡ thành đống thịt nát….”

Long Phù Nguyệt rùng mình một cái, trời ạ, cái đài hoa sen kia chẳng phải là máy xay thịt người sao a?

Ác! Hại nàng còn ngồi lâu như vậy! Không biết trên người có dính máu đen của kẻ kia không nữa……

Nàng vội vàng ngắm ngía quần áo, thật may quần áo vẫn y nguyên, chưa dính cái gì đen đen hết!

Con Rùa tiên kia buồn cười, tiếng cười giống như là sấm sét chấn động, làm toàn bộ sơn cốc chấn động không ngớt.

“Thánh nữ, ngài chớ lo lắng, đài hoa sen này có khả năng tinh lọc, máu của kẻ kia sớm đã bị hóa đi rồi, sẽ không lưu lại tí vết bẩn nào đâu.”

Long Phù Nguyệt lúc này mới an lòng, lúc này mới nhìn thoáng qua đại Ô Quy hỏi: “Vậy ngươi là ai? Ngươi lúc nào cũng canh giữ đài hoa sen này sao?”

Đại Ô Quy gật đầu: “Không sai! Tiểu thần cũng là thú cưỡi của Thánh Nữ.”

“Thú cưỡi?” Trên mặt Long Phù Nguyệt toàn là hắc tuyến.

Không dám nghĩ tới cảnh tượng mình cưỡi một con đại Ô Quy đi dạo chung quanh a!

Tuyệt đối đặc biệt, nhất định có thể làm kinh ngạc ánh mắt mọi người, cảnh tượng kia thật đủ quỷ dị nha!

Nàng lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, ta không cần cưỡi thú….”

Trong lòng lại đang thầm ai oán: “Trời ạ! Con tôm cũng không thể làm tuấn mã? Đằng này lại là một con rùa to…….”

Con rùa lớn ngạc nhiên một chút, sau đó trong cặp mắt vĩ đại liền xuất hiện một tia ủy khuất: “Thánh nữ không cần tiểu thần!? Nhưng mà tiểu thần đã đợi thánh nữ cả vạn năm rồi…….”