Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 665: Hắn gặp quỷ sao?




Thì ra trong lúc vô tình, mình đã tổn thương hắn sâu như thế!

Nhưng hai lần rời đi này, nàng thật không cố ý, đều là thân bất do kỷ.

Nghe được câu cuối cùng của Phượng Thiên Vũ, nội tâm nàng bỗng nhiên trầm xuống. Dâng lên một loại cảm giác không tốt.

Hắn muốn buông tay cái gì? Hắn muốn quên ta sao?

Mắt thấy trên mặt hắn hiện ra một chút lãnh khốc cùng quyết tuyệt, bàn tay đặt trên xấp giấy họa, một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện, nháy mắt châm cháy số họa kia……..

Long Phù Nguyệt như chịu một trọng kích, trực tiếp nhảy lên, kêu to một tiếng: “Đừng đốt! Đừng đốt mà!”

Nhất thời cũng quên mất bản thân hoàn toàn đụng không tới mấy bức họa này, mắt thấy ánh lửa bay lượn, nàng quýnh lên vươn tay đi nắm lấy!

Hình như có một đạo bạch quang toát ra từ giữa lòng bàn tay nàng, nàng nắm một cái, thế nhưng thật sự nắm được bức tranh giấy bị thiêu đốt.

Long Phù Nguyệt vui vẻ trong lòng, cũng bất chấp lửa kia đốt đau đôi tay bé nhỏ, đặt ở trong không khí chụp loạn.

Nhưng giấy kia khi bị đốt đã cháy rất đượm, tuy rằng nàng liều mạng bắt lấy, nhưng gần như không cứu được gì, những cái khác đều bị đốt thành một mảnh đen tuyền, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Phượng Thiên Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bức tranh giấy bay lên, thật giống như trong không trung có một bàn tay vô hình đem bức tranh giấy này vung vẫy loạn xa, tiếp theo liền rơi trên mặt đất, lửa tựa hồ như bị cái gì giậm phải, chậm rãi dập tắt….

Sao lại thế này? Hắn gặp quỷ sao?

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt biến trắng, thân mình cũng khẽ run.

Cầm lấy mấy tờ tàn giấy, Long Phù Nguyệt WOW một tiếng khóc to.

Vũ Mao chết tiệt, thối Vũ Mao, bức họa đẹp như vậy tại sao muốn đốt a? Làm nàng thương tâm muốn chết!

Không khỏi oán hận trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ. Nhưng cái liếc mắt này lại làm cho lòng nàng lộp bộp nhảy dựng!

Mắt thấy Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm về hướng mình, biểu tình trên mặt giống như đang khóc, giống như cười, một bàn tay run run vươn ra: “Phù Nguyệt, là nàng sao? Là nàng tới rồi sao? Đi ra! Đi ra gặp ta!”

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng co thân mình lại.

Hắn nhìn thấy mình? Ông trời, nàng cũng không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng ghê tởm này của mình!

Nàng bụm miệng rụt lui vài bước, không dám nhìn ánh mắt dọa người của Phượng Thiên Vũ.