Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 715: Thì ra —— Ngươi cũng có thể đối với ta tốt như vậy




Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang vỗ nhẹ vào mặt mình, còn gọi mình là ‘con heo nhỏ’.

Hừ, người ta là một đại mỹ nữ siêu cấp như thế này, tại sao đến trong miệng hắn lại thành heo rồi?!

Long Phù Nguyệt tức tối trong lòng, vội cùng thụy thần tranh đấu một phen, rốt cục mở to mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là mùi hương cổ xưa, màn lụa màu sắc cổ xưa màu lam nhạt, giường khắc hoa gỗ lim cổ điển, khắc hoa sứ màu xanh nhạt khéo léo tuyệt vời, dưới thân cực kỳ mềm mại, ấm áp giống như đang nằm trên những đám mây......

Vù! Long Phù Nguyệt thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra lần này không bị người nào đó ném tới thâm sơn cùng cốc, không đến mức chịu đói chịu lạnh nữa rồi......

Ánh mắt lại vừa chuyển, trước giường có một người đang gục đầu xuống, mái tóc dài đen như mực xõa xuống, tuy rằng không thấy rõ mặt, Long Phù Nguyệt chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, người này chính là phu quân Phượng Thiên Vũ thân ái của nàng.

Người này, vẫn luôn ở bên cạnh mình sao? Hiện tại mệt đến cực điểm nên đã nằm ở nơi này ngủ......

Nhớ tới câu lẩm bẩm mình nghe được trong mộng, trong lòng Long Phù Nguyệt ấm áp, tựa hồ có cái gì tràn đầy muốn thoát ra.

Phượng Thiên Vũ ngủ nhẹ vô cùng, tựa hồ nghe được động tĩnh gì, bỗng nhiên ngẩng phắt dậy, nhìn về hướng Long Phù Nguyệt, rơi vào cặp mắt to tròn đen láy của Long Phù Nguyệt.

Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, trên mặt hiện ra nét mừng như điên, thanh âm đều run lên: "Phù Nguyệt, nàng đã tỉnh?"

Long Phù Nguyệt trong đôi mắt mê mê mang mang, khóe miệng vừa nhếch lên, rất ôn nhu nhìn Phượng Thiên Vũ: "Vương gia, tiện thiếp làm phiền người phí tâm......"

Thanh âm của nàng ôn nhu như nước, Phượng Thiên Vũ lại như bị tạt một chậu nước lạnh trở về, từ đầu phát hơi lạnh đến chân, máu huyết trên mặt nháy mắt biến mất không còn một giọt.

Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng lên, trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi...... Ngươi là ai?"

Long Phù Nguyệt vẻ mặt vô tội: "Vương gia, ngài làm sao vậy? Ta chẳng phải là Long Phù Nguyệt,Vương Phi của người sao? Thánh nữ công chúa nước Thiên Cơ......"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra một tia cảm kích: "Vương gia, thì ra —— Người cũng có thể đối với ta tốt như vậy."

Bộ dáng Phượng Thiên Vũ lúc này tựa như thấy quỷ, trong lòng khủng hoảng giống như nước biển tràn ra, đứng bật dậy: "Chẳng lẽ —— Công chúa Long Phù Nguyệt thực sự đã trở lại?!"

Hắn lui về phía sau từng bước một, suýt nữa thì đầu đã đánh vào một cây cột trụ to.