Nghịch Tập Ở Rể

Chương 136




Chương 136: Cướp đoạt Z-10.

Người lái hội ý, bàn bạc với vài lính đánh thuê trên máy bay: “Ba người các cậu xuống dưới, tìm xem tên lỏi kia còn hay không. Nếu có, giữ chân nó lại. Nhớ kỹ, không được liều mạng với nó, tôi ở trên này yểm trợ cho các cậu.”

Ba lính đánh thuê kiểm tra vũ khí, mở cửa buồng máy bay thả thang dây xuống, họ trèo xuống dưới bằng thang dây, dự định đi xuống tìm kiếm tung tích Diệp Vô Phong.

Ngày trước Diệp Vô Phong cố gắng hết sức, chính là vì hiệu quả hiện tại, chỉ dựa vào bản lĩnh của một mình anh, muốn cướp một máy bay trực thăng, căn bản không thể làm được.

Tuy nhiên, chỉ cần trực thăng dám thả thang dây xuống, vậy thì mục đích của anh đã đạt được. Thế là, anh nhảy vọt ra khỏi hố đất, lao băng băng về phía máy bay như con báo săn.

Người lái phát hiện Diệp Vô Phong đang chạy về phía này, anh ta lập tức nói với phụ lái: “Không xong, kẻ địch xông đến rồi. Mau xả súng.”

Phụ lái vội vã điều chỉnh thiết kế phương hướng của súng máy, nhưng, Diệp Vô Phong làm sao có thể cho họ nhiều thời gian điều chỉnh như vậy?

Khi súng máy vừa được chỉnh lại, Diệp Vô Phong đã lao đến bên dưới máy bay. Súng máy hoàn toàn không thể bắn vào góc này.

Người lái chỉ đành bay cao lên, ba lính đánh thuê lơ lửng trên không trung lập tức ở thế cưỡi trên lưng cọp, Diệp Vô Phong nhân cơ hội này nhảy mạnh lên nắm lấy thang dây. Không đợi ba lính đánh thuê nổ súng, súng lục trong tay Diệp Vô Phong đã lên nòng.

Ba cái xác rơi xuống từ thang dây.

“Ngăn nó lại, không được cho nó lên.” Người lái hét.

Phụ lái nhìn thấy súng máy không bắn được Diệp Vô Phong, lập tức rút súng lục ra, đi đến cửa buồng máy bắn bắn súng về phía Diệp Vô Phong.

Với năng lực dự đoán cấp thần của Diệp Vô Phong, cây súng này làm sao có thể bắn trúng? Tên kia vừa thò đầu ra, Diệp Vô Phong liền nhanh chóng tránh đi. Viện đạn đi lệch khỏi đầu Diệp Vô Phong hai mươi phân. Diệp Vô Phong không cho anh ta cơ hội nổ súng lần hai, anh nắm chắc dây thừng nhẹ nhàng trèo lên trên, vù vù vù! Cơ thể nhanh nhẹn của Diệp Vô Phong trèo lên theo thang dây. Phụ lái chưa kịp bắn r4 phát súng thứ hai, đã bị một quyền của Diệp Vô Phong đánh trúng huyệt Thái Dương. Cả người ngã khỏi máy bay.

Người lái của trực thăng này nhìn thấy Diệp Vô Phong đã bò được lên, anh ta lập tức rút súng lục bên eo mình ra, song súng lục chưa kịp rút ra, bàn tay của Diệp Vô Phong đã vươn đến. Diệp Vô Phong bắt lấy cổ tay anh ta, bẻ một cái. Cổ tay răng rắc gãy, ngay sau đó là một trọng quyền, đầu của tên này bị đánh vỡ. Diệp Vô Phong vừa điều khiển máy bay, vừa vứt xác xuống.

Diệp Vô Phong điều khiển được máy bay rồi, bay về phía của Lâm Thư Âm: “Thư Âm, nhanh trèo thang dây lên.”

Lâm Thư Âm tận mắt nhìn thấy Diệp Vô Phong dũng mãnh cướp đoạt cái trực thăng này, vui vẻ bò ra từ hố đá, nhưng chính lúc này, sau lưng Lâm Thư Âm xuất hiện sáu lính đánh thuê Hắc Điện mặc trang phục dã chiến, họ nghe thấy phía trước có tiếng hét, lập tức cầm súng bao vây lại, sau khi nhìn thấy Lâm Thư Âm, họ lần lượt giơ súng chuẩn bị nã đạn.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của hai tiểu đội chiến đấu này cũng bị Diệp Vô Phong phát hiện, ngón tay anh khởi động nút bắn của súng máy sáu nòng trên trực thăng, bằng bằng bằng, bằng bằng bằng… Những viên đạn với mật độ dày đặc càn quét sáu lính đánh thuê Hắc Điện, mấy tên lính đánh thuê hoàn toàn không nhanh nhạy bằng Diệp Vô Phong, rất nhanh đã bị loạt đạn bắn cho thành thịt nát.

Có một lính đánh thuê bị bắn đứt hai chân, một nửa thân hình rơi xuống trước mặt Lâm Thư Âm, anh ta còn giương nanh múa vuốt muốn bắt Lâm Thư Âm. Lâm Thư Âm dưới tình thế cấp bách, dùng khẩu súng lục Diệp Vô Phong đưa cho cô, nhắm chuẩn tên lính đánh thuê kia, bắn.

Bằng! Viên đạn ghim trúng đầu lính đánh thuê, máu tươi bắn lên mặt Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm cũng sợ đến nỗi hét thật lớn.

“Thư Âm, nhanh trèo lên đi!” Diệp Vô Phong hét to.

Lâm Thư Âm chạy về phía trước vài chục mét, nắm lấy thang dây của trực thăng, dồn lực trèo lên trên. Mặc dù cô bị thương, lại bị chèn ép trong thời gian dài. Nhưng một khi khát vọng chạy trốn bộc phát, sức lực là vô hạn. Lâm Thư Âm trèo thang lên. Vừa lên đến nơi bèn ôm cổ Diệp Vô Phong, hôn một cái lên đó: “Vô Phong, anh giỏi lắm, em yêu anh quá đi mất!”

Diệp Vô Phong cười nhẹ nhàng: “Thư Âm, kẻ địch vẫn còn nhiều, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Diệp Vô Phong để Lâm Thư Âm ngồi lên ghế phụ lái, anh điều khiển máy bay bay lên cao.

Nhìn thấy Murasaki Hatsuyuki dẫn quân đến viện trợ, Diệp Vô Phong mắng: “Con quỷ cái, thưởng cho chúng mày một loạt đạn xem như nào.” Diệp Vô Phong ấn nút bắn, bắn một quả đạn đạo đối không về phía mặt đất. Quả đạn đạo đối không hình ong độc này biến mặt đất thành một biển lửa!

Lính đánh thuê Hắc Điện lập tức chết như ngả rạ, trong chốc lát kêu cha gọi mẹ thảm thương không thể tả.

Diệp Vô Phong lái máy bay rời khỏi hải đảo, bay về phía trước được một đoạn đường, anh quan sát thanh hiển thị lượng dầu, nói: “Tệ quá, dầu đốt không còn bao nhiêu, chỗ dầu này, không đủ để chúng ta bay đến đất liền.”

Lâm Thư Âm lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Đúng lúc này, đằng sau có một trực thẳng đuổi theo, người lái chính là Murasaki Hatsuyuki, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét: “Diệp Vô Phong, mày chạy không thoát được đâu.”

Diệp Vô Phong quát: “Con quỷ cái, ông đây tha cho mày một mạng, mày lại còn dám đuổi theo? Đến nộp mạng à?”

Sắc mặt Diệp Vô Phong chán nản, trong lòng thay đổi ý định, anh kéo cần điều khiển trực thăng, quay đầu lại, sau đó đối diện với trực thăng đang đuổi đến, ấn nút bắn súng máy. Vút vút vút vút, mưa đạn trút xuống cái trực thăng kia.

“Tao vốn dĩ không định giết chóc quá nhiều, mày lại ép tao. Tao thà giết sạch bọn khốn chúng mày còn hơn chạy trốn như thế này!” Diệp Vô Phong vốn tưởng rằng, như vậy có thể gi3t ch3t người lái máy bay của đối phương. Ai ngờ được, kỹ thuật lái máy bay của Murasaki Hatsuyuki vô cùng cao siêu. Trực thăng khéo léo thay đổi đường đi, ảo diệu tránh né tấn công của Diệp Vô Phong. Đạn bắn lên bảng thép của cánh máy bay, bắn vào quạt lửa . Bảng thép mười mấy cm đằng sau, đủ để chặn lại loạt đạn.

“Con quỷ cái thế mà còn có bản lĩnh này, hừ, xem tao giết mày như nào!” Khóe miệng Diệp Vô Phong nhếch lên.

Murasaki Hatsuyuki và Diệp Vô Phong không thể buông tha cho nhau, cô ta cũng xả súng. Một loạt đạn của Diệp Vô Phong không đánh bại được Murasaki Hatsuyuki, anh nhanh chóng điều khiển máy bay tránh khỏi loạt đạn dày đặc của đối phương. Hai chiếc máy bay lướt qua nhau. Suýt chút nữa đã đâm vào nhau.

“A! Cẩn thận, sắp đâm nhau rồi.” Lâm Thư Âm ngồi bên ghế phụ lái hét liên tục.

Chiếc trực thăng này không trang bị đạo đạn không đối không, tuy nhiên vẫn có hai quả bom cháy, hai quả đạn đạo đối không, nếu muốn gi3t ch3t đối phương, chỉ có thể dựa vào súng máy sáu nòng. Quay ngược đầu lại, Diệp Vô Phong bay về phía Murasaki Hatsuyuki.

“Thư Âm, mở cửa buồng máy bay giúp anh.”

“Em cũng phải chú ý an toàn.”

Lâm Thư Âm làm theo chỉ bảo của Diệp Vô Phong, cẩn thận mở cửa buồng máy bay.

Hai chiếc phi cơ sau khi trải qua một lượt đối địch trên không, trong một chốc hai bên lướt qua nhau, Diệp Vô Phong móc ra một quả lựu đạn từ eo.

“Thắng thua phụ thuộc cả vào hành động này!” Diệp Vô Phong rút chốt an toàn, sử dụng kỹ năng phi dao, lựu đạn bốc khói ném vào thùng dầu của phi cơ của Murasaki Hatsuyuki.