Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1172




Chương 1172:

 

Nói rồi Lê Hương hạ mắt, cầm con cờ của anh ta, tiếng nói thanh lệ leng keng mạnh mẽ, lộ ra vài phần quyết đoán: “Tôi đã giúp Cửu Lăng vương bày xong đường, Cửu Lăng vương lúc này còn không đại sát tứ phương, nhắm vào hoàng quyền thì đến tột cùng đang còn do dự cái gì?”

 

Thượng Quan Húc nhìn cặp mắt sáng kia của Lê Hương, hiện tại cô nhìn anh, trong tròng mắt lộ ra sự sắc sảo, nơi chân trời nở rộ nắng gắt, trong nháy mắt rực rỡ hào quang, rực rõ vạn trượng.

 

Thượng Quan Húc nhìn Lê Hương, hồn phách như bị hút lấy.

 

Hồi lâu, Thượng Quan Húc chậm rãi cong môi: “Lan Lâu công chúa, tôi bây giờ còn có đường lui sao? Tôi đã bị cô mời lên thuyền, muốn đi cũng không đi được.”

 

“Cửu Lăng vương, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói rồi Lê Hương ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Chuyện Vương tiểu thư mất tích đã làm cho dư luận lên men, Thượng Quan Đẳng vì ổn định thế cục, khẳng định sẽ giam thủ lĩnh cắm quân vương Lực…”

 

“Lan Lâu công chúa, bố tôi sẽ bị nguy hiểm gì không?”

 

Vương Dung nhanh chóng lên tiếng nói.

 

Lúc này Tình Nhi đứng dậy: “Vương tiểu thư, ngay lúc Thượng Quan Khải chuẩn bị giam bố cô, bố cô đột ngột lên cơn đau tim, ngất xỉu tại chỗ không dậy nỗi.”

 

Cái gì?

 

Sắc mặt Vương Dung đại biến, cô ấy xoay người rời đi: “Bồ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, hiện tại tôi phải trở về đi thăm bồ tôi.”

 

Vương Dung muốn xông ra, nhưng lúc này lại có một người tiền đến, người này chính là Vương Lực.

 

“Bố, sao bố lại tới đây? Không phải bố lên cơn đau tim, ngã xuống đất không dậy nỗi sao, thân thể của bố có đáng ngại không?” Vương Dung sốt ruột nhìn Vương Lực.

 

Vương Lực hiện tại đã 60 tuổi, nhưng làm một võ tướng, tinh thần ông ta vẫn minh mẫn, chỉ tiếc hiện tại ông ta hết sức chật vật, người mặc đồ đen, cải trang đi đến.

 

Vương Lực thấy con gái không có việc gì, lúc này mới đưa mắt như ngừng lại trên người Lê Hương: “Dung Nhị, đây đều là Lan Lâu công chúa sắp xếp.”

 

“Đây là ý gì?” Vương Dung khó hiểu.

 

Lê Hương để quân cờ xuống, đứng lên, cô đi tới trước mặt bố con Vương Lực Vương Dung, cười nói: “Vương tiểu thư, đêm qua tôi dò hỏi cô, đồng thời cũng dò hỏi bố cô, nhưng bố cô trung thành và tận tâm với vương thát, trực tiếp đuổi tôi ra ngoài.”

 

Vương Lực nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, nói tiếp: “Lúc đó Lan Lâu công chúa đã ra khỏi cửa, nhưng cô ấy đứng ở ngoài cửa nói với bồ vài lời, cô ấy nói, ngày mai nhất định sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đến lúc đó nêu như Thượng Quan Khải muốn giam bố, nhất định sẽ đưa bố vào chỗ chết, miễn cho hậu hoạn, lúc đó bố tức giận trách cứ Lan Lâu công chúa, nghĩ tới Vương Lực bố đã nhậm chức cắm quân hơn 40 năm, đối với quân vương trung thành tận tụy, cho dù đau lòng thế nào, cũng nguyện ý tuân theo ý quân vương, để Dung nhi gả cho Khải điện hạ làm Trắc phi, quân vương và Khải điện hạ làm sao có thể muốn mạng của bó, bồ tuyệt đối không tin!”

 

Vương Dung nghe thấy đôi câu vài lời những thứ liền có thể tưởng tượng cảnh tối hôm qua Lê Hương và bố cô gặp mặt có bao nhiêu kịch liệt, bố cô ngu trung, đây là tín ngưỡng cả đời của bố, chẳng bao giờ dao động.

 

“Bố, vậy sau đó thì sao?”

 

“Sau đó…” Vương Lực nhớ lại tối hôm qua, khi ông ta nói ra những lời này, cặp mắt sáng rực kia của Lê Hương đột nhiên sắc bén rơi vào trên người ông ta, như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc lạnh không gì sánh được: “Sau đó Lan Lâu công chúa mắng bố một trận.”

 

“A, cái này ngược lại càng nghe càng thú vị, Lan Lâu công chúa mắng Vương thủ lĩnh thế nào nhỉ, bản vương cũng hết sức hứng thú.” Thượng Quan Húc hiếu kỳ nói.

 

“Lúc đó Lan Lâu công chúa chỉa vào người bố, một tiếng phẫn nộ, “Vương Lực thất phu(*), tên ngu xuẫn đần độn như heo!” Vương Lực dồn khí đan điền, học tối dáng vẻ cả vú lắp miệng em của Lê Hương hôm qua, học giống như đúc.

 

(‘) Thất phu: có 2 nghĩa, 1 là dân thường, 2 là người vô học.