Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1176




Chương 1176:

 

Lần này mẹ và dì Anh Lạc tới Hoa Tây Châu sớm hơn một chút so với trong kế hoạch, bởi vì mẹ đẻ dì Anh Lạc bệnh nguy kịch, sống không được vài ngày nữa.

 

Dì Anh Lạc muốn trở về gặp mẹ mình một lần cuối.

 

Nhưng mẹ của cô nói, bà mẹ vắt kiệt con gái mình, xem con gái thành trạm ATM, chi bằng không có còn tốt hơn, cho nên trực tiếp kéo dì Anh Lạc đi uống trà dạo phó.

 

Lê Hương hiện tại phải đi tìm hai người mẹ này, Tình Nhi kéo cửa xe sang trọng ra, cung kính nói: “Công chúa điện hạ, mời lên xe.”

 

Nhưng Lê Hương lại dừng lại, vì cô thấy được một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi ở phía trước, là… Mạc Từ Tước.

 

Mạc Từ Tước tới.

 

Lê Hương biết mấy năm nay Mạc Từ Tước vẫn luôn tìm kiếm dì Anh Lạc, hiện tại dì Anh Lạc lộ diện, Mạc Từ Tước xuất hiện sớm hơn so với cô tưởng tượng .

 

Lê Hương đi lên trước, đi tới trước mặt Mạc Từ Tước: “Bác Mạc, đã lâu không gặp ạ.”

 

Hiện tại bên lề đường đậu một chiếc limo, Mạc Từ Tước đứng lặng ở bên cạnh xe, trên người là một áo khoác đen mỏng, đều nói thời gian sẽ trao cho người đàn ông mị lực tốt nhất, những lời này dùng trên người Mạc Từ Tước chính là kinh điển.

 

Mạc Từ Tước năm nay đã hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt như đao khắc kia đã có nếp nhăn, thế nhưng nếp nhăn ngược lại sâu hơn cảm giác năm tháng lắng đọng và từng trải trên người ông, đã từng con cưng của Mạc gia, đế vương một đời thương giới giơ tay nhắc chân đều là thâm trầm cùng nội liễm của thái sơn áp đỉnh, trước khí tràng của ông, Lê Hương cảm thấy chính mình cỏn rất non nớt.

 

Đôi mắt Mạc Từ Tước sâu thẳm rơi vào trên mặt Lê Hương, sau đó ánh mắt đi xuống, như ngừng lại chuỗi Bình An Tỏa treo trên cỏ Lê Hương, ông mắp máy đôi môi mỏng: “Cô ấy, đã trở về?”

 

Liễu Anh Lạc – con gái Liễu gia, từng một thời kinh diễm toàn bộ Đế Đô, 18 tuổi xông vào vòng thiết kế trang sức, vừa vào vòng đã lên đến đỉnh cao, hiện tại trang sức Fly vẫn là thương hiệu cung điện đẳng cấp, sau này rất nhiều nhà thiết kế của các hãng trang sức cao cấp đều là fan cuồng của Liễu Anh Lạc.

 

Cái tên Liễu Anh Lạc này, ở giới trang sức để lại dấu vết không thể xóa nhòa.

 

Cho nên khi Mạc Từ Tước chứng kiến chuỗi Bình An Tỏa của Lê Hương, ông liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là đồ Liễu Anh Lạc thiết kế.

 

Liễu Anh Lạc là tuyển thủ thiên phú, bà ở phương diện thiết kế trang sức không có bất kỳ thường nào sánh bằng thanh tú và sáng ý.

 

Lê Hương lắc đầu: “Còn chưa.”

 

Ánh mắt Mạc Từ Tước sâu thẳm lại rơi trên cặp mắt trong vắt của Lê Hương, ông lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt không hề gợn sóng, lại bao chứa vòng xoáy, khiến người đối diện liền có cảm giác vạn kiếp bất phục.

 

Lê Hương thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông, cũng không lùi bước.

 

Rất nhanh Mạc Tư Tước nhếch môi thành đường vòng cung nhàn nhạt, ông chỉ nói hai chữ, như cười như không: “Thực sự?”

 

“Bác Mạc, con không gạt bác, con ở Hoa Tây Châu cũng không gặp dì Anh Lạc, dựa theo kế hoạch và hành trình, mẹ con và dì Anh Lạc hẳn đều sẽ tới tham gia đại hôn của con và Cửu Lăng vương.” Lê Hương từng câu từng chữ đều là nói thật, mặc dù kết hợp chúng lại thì chính là nói dồi.

 

Mạc Từ Tước gật đầu: “Vậy được, nếu như con nhìn thấy cô ấy, nói cho bác biết một tiếng.”

 

“Dạ”

 

Mạc Từ Tước lên chiếc limo, phóng đi.

 

Ông đi rồi.