Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1203




Chương 1203:

 

Mà mắấu chốt Thượng Quan Mật Nhi ở chỗ này, cô không thể từ chối.

 

Mạc Tuân thực sự là quá quất!

 

Lê Hương chỉ đành mô phỏng tiếng mèo, kêu một tiếng meo…

 

Meo….

 

Thượng Quan Mật Nhi tự nhiên nghe được tiếng mèo kêu: “Em nghe thấy mèo kêu rồi, nhưng trong vương cung hình như không có ai nuôi mèo mà nhỉ? Hơn nữa tiếng mèo kêu này hình như là vọng lại từ chỗ chúng ta…”

 

Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi liền cúi đầu, tìm kiếm con mèo nhỏ.

 

Lúc này Mạc Tuân nhàn nhạt mở miệng, hết thảy đều là chuyện anh gây ra, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú kia không có chút khẩn trương hoảng loạn nào, lại vô cùng ung dung: “Tôi nghe tiếng mèo này hình như là vọng lại từ bên ngoài, là mèo con, kêu còn rất dễ nghe, Mật Nhi công chúa, hiện tại làm phiền cô ra ngoài giúp tôi tìm con mèo con này. Tôi muốn mang nó về nhà, có thể chứ?”

 

Hiện tại cặp thâm thúy kia của Mạc Tuân bình tĩnh rơi trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Thượng Quan Mật Nhi, ánh mắt rất ôn hòa, người đàn ông có lịch duyệt thâm hậu cùng quyền thế thân phận như Mạc Tuân, cứ như vậy ôn hòa nhìn một cô gái, đều sẽ khiến cô bé kia một loại ảo giác tình thâm tứ hải, làm cho cô gái tự động nhớ đến bộ phim tình cảm.

 

Hơn nữa Thượng Quan Mật Nhi rất ít có được ánh mắt của Mạc Tuân như vậy, bây giờ được anh nhìn, ả mừng như mở cờ trong lòng, cả người đều si mê.

 

Ä đã bị cực phẩm nam sắc của Mạc Tuân cám dỗ, hiện tại Mạc Tuân bảo ả làm cái gì, ả cũng không còn cách nào từ chối.

 

“Dạ, em đi ra ngoài bắt mèo giúp anh ngay, dù cho con mèo này là ai nuôi, em đều sẽ giúp anh có được nó, Mạc tổng, anh chờ em nhé…” Thượng Quan Mật Nhi vô cùng Vui vẻ đi ra.

 

Thượng Quan Mật Nhi đi, nơi đây chỉ còn sót Mạc Tuân và Lê Hương, an toàn.

 

Lê Hương khẽ động, rất muốn đi ra, nhưng Mạc Tuân không hề động một chút nào, rất rõ ràng cũng không muốn để cô đi ra.

 

“Mạc Tuân, anh mau mở chân ra, để tôi ra ngoài!” Hạ Lê Hương ngẳắng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt óng ánh như nước trong veo thở phì phò nhìn anh chằm chằm.

 

Mạc Tuân “chậc chậc” hai tiếng, anh từ trên cao nhìn cô, sau đó vươn bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô: “Lan Lâu công chúa, vừa rồi tôi cứu cô, cô lại lấy thái độ này tới cảm ơn tôi?”

 

Anh là cứu cô, nhưng, anh cũng trêu cô, nhớ tới vừa rồi hành vi ác liệt lại hạ lưu của anh, Lê Hương đã cảm thấy tức giận.

 

“Vậy cám ơn anh, được chưa? Có thể thả tôi ra không?”

 

Mạc Tuân bóp khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt của anh rơi vào ba cánh hoa trên trán cô, lúc cô rời khỏi Đề Đô, còn không có ba cánh hoa này, nhưng bây giờ có, ba cánh hoa càng tôn lên khí chất tiên lãnh của cô, giá trị nhan sắc lại lên một nác thang.

 

Cô thực sự là càng ngày càng đẹp.

 

“Cô nói cảm ơn là xong, cái này thật không có thành ý, đổi cái khác đi!” Mạc Tuân giả bộ suy nghĩ một chút: “Vừa rồi cô kêu tiếng mèo thật dễ nghe, hiện tại kêu một tiếng nữa cho tôi nghe nào.”

 

*..” Máu nóng của Lê Hương xông lên đầu, anh để cô ngồi xổm bên chân anh, bảo cô kêu tiếng mèo cho anh nghe, kiểu gì cũng lộ ra vẻ trêu đùa ác ý.

 

Lê Hương phát hiện anh ngày càng xấu, càng lúc càng biết chơi.

 

“Tôi không muốn!” Lê Hương từ chối.