Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1276




Chương 1276:

 

Đừng đi…

 

Đừng đi mà…

 

Anh thống khổ nói mớ.

 

Không biết qua bao lâu, anh cảm giác một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, anh theo phản xạ có điều kiện bắt được bàn tay kia.

 

Anh mở mắt ra.

 

Là Lê Hương.

 

Bên ngoài đã sáng, ban mai, Lê Hương thay đồ làm nông, mái tóc thật dài buộc đuôi ngựa thật thấp, khuôn mặt nhỏ oánh nhuận như ngọc.

 

Lê Hương cầm khăn lau mặt giúp anh lau mồ hôi: “Em đã tìm được thuốc cằm máu giúp anh cầm máu rồi, nhưng vết thương cần khâu lại, châm của em bị rớt mắt, bây giờ.

 

vết thương anh đã nhiễm trùng, vẫn còn đang phát sót, nên em phải đến bộ lạc tìm bác sĩ cho anh, anh nghỉ ngơi thật tốt trước nhé, chờ em trở lại.”

 

Lê Hương thông báo hai câu, sau đó buông khăn mặt xuống, xoay người đi ra cửa.

 

Cô phải đi.

 

Đi ngay bây giờ.

 

Một tiếng ầm vang, bên ngoài trời mưa.

 

Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, khí trời lạnh lẽo lại tăng thêm vài phần âm hàn, quả thật là họa vô đơn chí.

 

Lê Hương vội vã đi tìm, cô trực tiếp chạy vào trong mưa.

 

Hạt mưa từ đỉnh đầu dội xuống, xối ướt cô.

 

Cô dùng sức chạy, chạy được mấy bước, vậy mà phía sau có người đuổi theo, vòng eo cô bị hai cánh tay dùng sức bóp chặt lại.

 

Là Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân chạy theo ra ngoài.

 

Con ngươi Lê Hương co rụt, nhanh chóng gỡ ngón tay của anh: “Mạc Tuân, có phải anh điên rồi hay không, anh chạy đến làm cái gì?”

 

Mạc Tuân từ phía sau ôm cô, ôm thật chặt, đầu chôn ở’ cổ cô, hôn lên da thịt cô: “Lê Hương, đừng đi.”

 

Anh quả thật đã sót, đầu váng nằng nặng, rất khó chịu.

 

Thể chất Mạc Tuân không dễ bị bệnh, nhưng bệnh tới giống như núi đổ, hiện tại anh chỉ muốn ôm Lê Hương, không cho cô rời đi.

 

Lê Hương vướng phải thân thể anh: “Mạc Tuân, anh buông tay ra trước đãi”

 

Thế nhưng cô đánh giá thấp lực chiến đấu của anh, dù cho anh bị thương rất nặng, cô cũng thoát không khỏi anh.

 

Mạc Tuân ôm cô thật chặt, môi mỏng tái nhợt lưu luyến cọ trên khuôn mặt cô, dưới cơn mưa tầm tã, xối ướt đẫm bọn họ, anh bị bệnh đặc biệt dính người: “Lê Hương, ngoan, đừng đi nữa, nhé em?”

 

“Mạc Tuân, miệng vết thương của anh đang nhiễm trùng, bây giờ còn mắc mưa, tiếp tục như vậy nữa, anh không cần cơ thể của mình nữa sao!”