Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1552




Chương 1553:





Mạc Tuân nhắc chân dài đi tới, vươn cánh tay tráng kiện trực tiếp bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, bá đạo ôm vào trong ngực mình: “Trong mắt em còn có Mạc tiên sinh sao, anh thấy vừa rồi em cùng Mạc lão tiên sinh trò chuyện rất vui vẻ đấy!”






vietwriter.vn



*..” Lê Hương nghẹn lời, anh lại thực sự ăn dấm chua của bế mình?





“Mạc lão tiên sinh” Mạc Từ Tước nhàn nhạt liếc Mạc Tuân, sau đó xoay người rời đi, ý kia là – ồn ào, được rồi, mặc kệ con!





Mạc Từ Tước lên xe, vội vã lái đi.





Mạc Tuân càng thêm không vui, bởi vì anh đã cảm thấy tràn đầy khinh thường cùng ác ý đến từ chính“Mạc lão tiên sinh”, anh lúc này muốn đuổi theo: “Mạc lão tiên sinh, bố đây là ý gì, phiền bố nói rõ.”



vietwriter.vn






Lê Hương nhanh chóng vươn tay kéo Mạc Tuân lại: “Mạc tiên sinh, anh làm cái gì thế, anh điên rồi đúng không, đây là bố anh mà!”





Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương, mấy ngày không gặp, anh phát hiện cô đẹp hơn đôi chút, điều này làm cho anh nhất thời cảm thấy nguy cơ tứ phía, anh và người đàn ông khác có chung nhận thức – có vợ xinh đẹp khiến người ta quá lo lắng.





“Lê Hương,” giọng nói anh trầm thấp một chút, tràn đầy không vui: “Em bây giờ là đang che chở ông ấy sao?





Em rốt cuộc bảo vệ ông ấy, hay là bảo vệ anh?”





*“.. Bảo vệ anh, được chưa?” Lê Hương còn giơ tay lên vỗ vỗ tắm lưng bằng phẳng của anh, ý kia là – cục cưng đừng tức giận, đừng tức giận mà.





Mạc Tuân hừ một tiếng: “Vậy em trở về sao cũng không tới tìm anh trước?”





Nói rồi anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mịn của cô: “Lê Hương, mấy ngày nay em rời đi có phải cũng không nhớ đến anh không?”





Da thịt Lê Hương mềm, khuôn mặt nhanh chóng bị anh nặn ra vết đỏ, cô sao lại cảm thấy người đàn ông trước mắt này đang… làm nũng với mình vậy nhỉ?





“Mạc tiên sinh, em rất nhớ anh…” Lê Hương nhanh chóng lanh kẹ đi về trước hai bước, nhào vào trong ngực anh, đại ý là – ding ding, tiểu khả ái của anh đến rồi nè, mau đón lấy.





Mạc Tuân liền mở rộng ngực của mình, vững vàng ôm cô trong ngực mình, hai tay nhỏ bé của Lê Hương ôm lấy vòng hông rắn chắc của anh, đầu nhỏ chôn ở trong lòng anh nũng nịu cọ, thanh tuyến mềm mại trong veo: “Mạc tiên sinh, em nhớ anh nhớ đến đêm không ngủ được, anh có nhớ em hay không?”





So với làm nững, ai qua lại Lê Hương?





Nỗi phiền muộn bị hiu hắt và bất mãn ghen tị trong ngực Mạc Tuân trong nháy mắt tan thành mây khói, trên đời này anh chịu không nồi một thứ nhất, đó chính là – Lê Hương làm nũng.





Anh cúi đầu, môi mỏng rơi trên mái tóc Lê Hương, dùng sức hôn, bên ngoài đều hôn một lần, ngay cả tiếng nói đều trở nên khàn đi một ít: “Anh cũng thế, ban đêm nhớ em đến toàn thân đau nhức, không tin… em sờ thử xem.”





Lê Hương nhanh chóng vươn tay nhỏ che kín miệng anh, không cho phép anh nói lung tung, này này này, đây là ở đường cái, cần mặt mũi chút đi Mạc tiên sinh!





Mạc Tuân nhìn đôi mắt sáng chọt lóe lên ấy, bên trong có vẻ e lệ như chú nai con chạy loạn, anh vươn tay ôm eo nhỏ của cô: “Đi thôi, về nhà.”





“Về nhà nào?”





“Em quyết định đi, tối nay anh ngủ chỗ em, hay là em ngủ chỗ anh.”





Lê Hương mắt vài giây mới hiểu được anh là có ý gì, cô bỗng thoát khỏi cánh tay anh, xoay người chạy: “Không muốn, em vừa trở về, đêm nay phải ở với bọn nhỏ.”