Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1564




Chương 1565:





– Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa: Ý nói đêm xuân ngắn ngủi, từ đây quân vương không dậy sớm lên triều, đây là câu thơ nói về việc Đường Huyền Tông sủng ái Dương quý phi đến nỗi bỏ bê triều chính.






vietwriter.vn



“Mạc tiên sinh, anh dám noi theo Đường Huyền Tông, nhưng em không dám làm Dương quý phi “lục cung phấn đại vô nhan sắc” đâu.” Lê Hương cười nói.





Mạc Tuân ôm cô, chính là không muốn buông tay, lúc này một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại tới.





“Mạc tiên sinh, trong đêm khuya điện thoại của anh cứ vang mãi không ngừng, hiện tại sáng sớm lại bắt đầu reo, anh thật bận đó.”





Mạc Tuân chau mày kiếm, anh vươn tay cầm lấy điện thoại trên tủ giường, là Sùng Văn gọi tới.






vietwriter.vn



Sùng Văn là tâm phúc của anh, cũng biết anh và Lê Hương tối qua tới khách sạn, cũng sẽ không không tinh mắt gọi điện, trừ phi xảy ra chuyện gì.





Lúc này Lê Hương vươn tay đẩy Mạc Tuân ra, cô ngồi dậy: “Mạc tiên sinh, mau nghe điện thoại đi! Nếu như không có đoán sai, chắc là… em Tiểu Liên xảy ra chuyện gì, gọi anh đến anh hùng cứu mỹ nhân đó, dù sao tối hôm qua chưa gặp được anh mà.”





Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực đột nhiên biến mắt, vẻ nhập nhèm trong tròng mắt Mạc Tuân cũng bắt đầu phai đi, anh mím môi mỏng sau đó ấn phím nhận nghe.





“Uy, chủ tử, không xong, Trầm Tiểu Liên đã xảy ra chuyện.” Giọng Sùng Văn nhanh chóng truyền đến.





Bởi vì Mạc Tuân không có giấu giếm, còn mở loa ngoài, nên Lê Hương cũng nghe được lời Sùng Văn, đôi mắt sáng của cô nhìn lại, phảng phất đang nói – xem đi, em nói không sai mà!





Mạc Tuân: “…”





“Bố mẹ của Trầm Tiểu Liên tới rồi, tìm Trầm Tiểu Liên đòi tiền, nghe nói muốn đuổi Trầm Tiểu Liên về chỗ Ngô Hạo, Trầm Tiểu Liên không theo, chạy tới lầu chín trên sân thượng đi, muốn nhảy lầu, chủ tử, anh có muốn tới nhìn không?” Sùng Văn hỏi.





Mạc Tuân im lặng vài giây: “Đã biết, lát tôi đến.”





Anh cúp điện thoại.





Lê Hương đã đứng dậy vào phòng tắm, Mạc Tuân đi theo vào, Lê Hương đưa chen bàn chải đa nặn xong kem đánh răng đưa cho anh: “Mạc tiên sinh, nhanh đánh răng rửa mặt đi! Nếu như anh đi muộn, em Tiểu Liên nhảy xuống mắt.”





Mạc Tuân nhận lấy bàn chải đánh răng, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, anh còn chưa đi, Trầm Tiểu Liên chắc chắn sẽ không nhảy.”





Lê Hương chưa bao giờ hoài nghi năng lực giám định trà xanh của Mạc Tuân, nhưng cô kỳ quái là, tại sao Mạc Tuân muốn giữ Trầm Tiểu Liên ở bên người?





“Mạc tiên sinh, anh thực sự không tính nói chuyện giữa anh và em Tiểu Liên cho em biết?”





Mạc Tuân nhìn đôi mắt sáng của cô, phải nói cho cô sao, nói chính là cô gái kia nhiều năm trước trong băng thiên tuyết địa đã cứu anh cho cô biết?





Mạc Tuân không dám, bởi vì cô quá mức thông minh quả quyết, nếu để cô biết anh và cô gái khác từng có câu chuyện, cô nhất định sẽ không vui, cô đã nói trong mắt của cô không chứa được một hạt cát.





Hiện tại cô đã quá lạnh nhạt anh rồi, Mạc Tuân không muốn để cho chính mình triệt để thất sủng, nên anh không dám mạo hiểm.





“Lê Hương, cho anh thêm chút thời gian, anh muốn tra rõ một chuyện.”





Nếu anh không muốn nói, Lê Hương cũng không miễn cưỡng: “Vậy được rồi, nhưng lát nữa để em cùng đi với anh lên sân thượng xem một chút đi, cô em Tiểu Liên này diễn vở kịch một khóc hai náo ba treo cổ vô cùng nhuần nhuyễn mà.”





Trên sân thượng lầu chín, Mạc Tuân nắm tay Lê Hương đi tới, nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang hóng chuyện.