Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2262




Chương 2262:

 

Mạc Tuân nhìn Cố Dạ Cẩn thời khắc này, ngũ quan tuấn mỹ kia trong ánh lửa chiếu tranh sáng tranh tối, mặt anh không chút thay đổi, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt nhìn nơi đây bị đốt thành tro tàn, e rằng thư ký riêng nói rất đúng, anh đã sớm điên rồi.

 

Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh, khoét xương thiêu tim, điên cuông vì yêu.

 

Lúc này điện thoại Mạc Tuân đột nhiên vang lên, điện thoại tới.

 

“Alo.” Mạc Tuân ấn phím nghe.

 

Người bên kia không biết nói những gì, Mạc Tuân biến sắc, anh tiến lên, đi tới bên người Cố Dạ Cần.

 

“Dạ Cần, tớ có một việc muốn nói với cậu.” Mạc Tuân thấp giọng nói.

 

Cố Dạ Cần đứng trong biển lửa nhìn về phía Mạc Tuân: “Chuyện gì?”

 

“Chỗ Diệp Minh có tin tức! Chúng ta tìm được Diệp Minh rồi!”

 

Cái gì?

 

Cô Dạ Cân ngân ra, anh không có nghĩ tới thời điểm này lại có được tin tức của Diệp Minh.

 

“Diệp Minh bây giờ đang ở đâu?”

 

“Ở trong một thôn núi nhỏ, Diệp Minh bị thương quá nặng, vẫn còn đang hôn mê, là Tô Tiểu Đường tìm được Diệp Minh, tin tức cũng là Tô Tiểu Đường truyền tới.”

 

Diệp Minh biến mắt trong vụ nổ ô tô, thế lực bên Hồng Kông đã toàn bộ điều động rồi, Tiêu lão gia tử và Tiêu Tứ rình kỹ, hai tháng này ngựa không ngừng vó ngày đêm thăm dò, phải biết rằng nếu như cái tin – Tiêu Thành là Diệp Minh kia là thật, bọn họ khẳng định ăn ngủ không yên, không nghĩ tới người đâu tiên tìm được Diệp Minh lại là Tô Tiểu Đường.

 

“Chuẩn bị chuyên cơ, tớ muốn đi ngay lập tức.” Cố Dạ Cần nói.

 

Người đầu tiên chạy tới thôn núi nhỏ là Diệp Linh và Lê Hương, các cô đã biết tin tức trước, trực tiếp sửa lộ trình chuyến bay, bay đến thôn núi nhỏ rồi.

 

Rất nhanh, các cô thấy được Tô Tiểu Đường.

 

Tô Tiểu Đường mặc quần áo địa phương, vải vóc rất thô ráp, còn là kiểu dáng rất quê mùa ai mặc người đó xấu, thế nhưng Tô Tiểu Đường tuổi nhỏ da mêm, khuôn mặt trứng ngông càng như tuyết ấp lại lộ ra vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, mái tóc dài đen nhánh tùy ý búi một nửa, lộ ra cần cổ như thiên nga, xa xa vừa nhìn tựa như là một đóa tường vi nở rộ, ngay cả quần áo trên người cũng bị cô mặc ra vài phần lóa mắt mới lạ.

 

Bên người Tô Tiểu Đường vây quanh vài bác gái, các bà bác nhao nhao cầm trong tay thứ gì đó kín đáo đưa cho cô: “Cô gái nhỏ, ở đây có chút cá và thịt, chú con bị bệnh, con cũng không thể ngã bệnh theo, tự mình ăn nhiều một chút.”

 

“Chú con bị nước sông cuốn tới chỗ mấy bác, được thôn chữa bệnh cấp cứu, coi như là mạng lớn, con cũng đừng quá đau lòng.”

 

Tô Tiêu Đường vươn tay nhận đô, cô nâng đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu nhìn các bà bác, mềm yếu nhỏ giọng nói: “Các bác, cảm ơn các bác ạ, chú con chẳng ham mê học hành lắm, khi còn bé đã thích đánh nhau rồi, các bác nhìn chú ấy cơ bắp cuồn cuộn là thấy rồi đó như lưu manh ngoài đường ấy. Lần này đây chú lái xe còn xảy ra tai nạn, lúc xe nổ coi như chú mạng lón, chú trực tiếp rơi xuống sông, theo dòng sông cuốn tới đây.”

 

“Mấy bác mấy thím, chú con ở bên ngoài có rất nhiều người hận, dù sao chú ấy cũng là lưu manh, cho nên tin chú ấy ở chỗ này các bác không thể nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì con sợ anh ấy sẽ mang đến phiền phức cho các bác.”