Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2280




Chương 2280:

 

Lê Hương mua cho Diệp Linh một tòa tứ hợp viện ở trấn trên, căn nhà lưng dựa vào núi, khe suối chảy quanh, là kiểu sơn thủy nuôi người.

 

Trong phòng, Diệp Linh nhìn quần áo sơ sinh chất đống trên giường lớn, cảm khái nói: “Lê Hương, cậu bảo là mua chút đây đó hả, tớ thấy cậu là thầu luôn một năm tủ quân áo cho con tớ rôi.”

 

“Đó là đương nhiên, tớ là mẹ nuôi của bé con nha.” Lê Hương thương yêu sờ lên cái bụng Diệp Linh.

 

“Lê Hương, tớ đã an định lại ở đây, cậu không cần ở cùng tớ nữa đâu, vẫn luôn chiếm thời gian của cậu tớ thấy tội lỗi quá, Hạ đại thần y của chúng ta mau đi cứu vớt người khác đi!”

 

Trong khoảng thời gian này Lê Hương đều ở cùng Diệp Linh, rất nhiều hạng mục chữa bệnh và phương án giải phẫu đều ngừng lại, hiện tại Diệp Linh đã ổn định tất cả cũng là lúc Lê Hương rời đi.

 

“Linh Linh,” Lê Hương ngước mắt nhìn Diệp Linh: “Cậu biết… bố bé con là ai à?”

 

“Trời ạ!” Diệp Linh nhanh chóng che miệng mình, hết sức khiếp sợ: “Lê Hương, quan hệ chúng ta tốt như vậy, lẽ nào tớ chưa nói với cậu bố con tớ là ai Ung Lê Hương lắc đầu: “Chưa.”

 

“Cậu qua đây, tớ viết cho cậu xem.”

 

Diệp Linh nhanh chóng ngồi vào ghé, cô cầm lấy một cây viết, trên giấy “xoát xoát” viết xuống một cái tên: “Lê Hương, cậu xem, bố con tớ chính là anh ây Lê Hương nhìn sang, một cái tên quen thuộc nhảy vào tầm mắt cô – Cố Dạ Cần.

 

Diệp Linh việt trên giây ba chữ – Cô Dạ Cản!

 

Lê Hương một lần hoài nghỉ mình hoa mắt, thế nhưng từng chữ Diệp Linh viết ra, đích thật là ba chữ Cố Dạ Cẩn này.

 

Lúc này Diệp Linh hai tay nâng má, ngắm nhìn nơi xa ngoài cửa sổ: “Lê Hương, tớ hiện tại đã không nhớ ra được chuyện xưa giữa tớ và anh ấy, ta thậm chí không thể nhớ lại tướng mạo anh ấy, rất có thể tớ và anh là… tình một đêm.”

 

“Thế nhưng bên tai tớ vẫn nỉ non một giọng nói, anh ấy nói, Linh Linh, đừng quên anh, anh tên là Có Dạ Cần.”

 

“Vì vậy, tớ nhớ kỹ tên anh ây, ba chữ Cố Dạ Cần này, tớ đã khắc trong lòng.”

 

Lê Hương nhìn ba chữ “Cố Dạ Cẩn”

 

trên giấy này, cô rốt cuộc hiểu rõ, Diệp Linh không quên.

 

Có Dạ Cần đã mắt rất nhiều năm khắc lên dấu vết của mình trên người Diệp Linh, loại dấu vết này sâu tận xương tủy, kinh niên bắt diệt.

 

Cô cuối cùng là… không cách nào bỏ anh lại.

 

Lê Hương nhìn Diệp Linh, chậm rãi kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, tớ biết Có Dạ Cần là ai…”

 

“Thực sự?”

 

“Đương nhiên, tớ còn có thể kể Cố Dạ Cần là ai nói cho cậu biết, cậy muốn nghe không?”

 

Diệp Linh do dự chốc lát: “Anh ấy bây giờ đang ở bên cạnh tớ sao?”

 

Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ở, vẫn luôn ở, chưa bao giờ rời đi.”

 

“Vậy tớ không muốn nghe.”

 

“Vì sao? Linh Linh, cậu không phải muôn tìm Cô Dạ Cân sao?”

 

“Đúng vậy, tớ muốn tự mình tìm được Cố Dạ Cần, cũng không phải là cậu nói cho tớ biết, tớ cảm giác mình đã quên rất nhiều chuyện, tớ muốn tìm ra Cố Dạ Cần, đoạn đường tìm kiếm anh này cũng muốn lần nữa nhặt lại ký ức của tó với anh ấy, những sỉ oán ái sân kia, có thể vui sướng thống khổ, quá khứ đau khổ lại ngọt ngào, tớ muốn nhớ lại từng cái.”